Tiểu Hữu.
Cái tên mà trong nhà ai dám gọi, lại bật ra từ miệng Khương Tư Ý, nghe sao mà thân mật, tự nhiên.
Hơi men trong người Tống Đề bay đi mất, chỉ còn lại cái lạnh thấm vào xương.
Không biết cái lạnh đến từ sự thật phũ phàng hay từ tiết trời, song nó khiến Tống Đề nổi da gà, co rúm người lại. Đầu óc trống rỗng, nửa chữ cũng không thốt ra nổi.
Khương Tư Ý không thèm liếc thêm, cô ôm Tuyết Cầu đứng dậy, hướng mắt về phía Lâm Tuyết Bạc gần đó.
Ánh mắt của Lâm Tuyết Bạc nhìn Tống Đề, có nét tương đồng đến kỳ lạ với Lâm Gai. Trong cơn tức giận bị dồn nén có nỗi thất vọng và cả nực cười.
Bác quản gia kéo cửa chính, gió từ Tây Sơn lùa vào phòng khách, Tống Đề như con ma thấy ánh sáng, nheo mắt ngả người ra sau.
Khương Tư Ý nhìn mây đen kịt đang đè nặng trên đỉnh Tây Sơn. Bầu trời xám chì đối lập gay gắt với sắc phong đỏ rực, xé toang tầm mắt, chia cắt thành hai thế giới khác biệt.
"Tống Đề của bây giờ, khác xa Tống Đề của ngày xưa."
Tống Đề của ngày xưa, ít nhất còn có tấm lòng muốn giúp đỡ người khác. Dù tấm lòng đó có điều kiện hay không, thì khoảnh khắc ra tay giúp đỡ, nó mang thiện ý.
Không chút tiếc nuối, giọng Khương Tư Ý đơn thuần là đang kể lại một sự thật. Nói xong, cô dứt khoát rời đi, ôm Tuyết Cầu ngồi vào xe của Lâm Tuyết Bạc.
Chiếc xe chở Khương Tư Ý khuất dạng khỏi tầm mắt Tống Đề, tim con người đó thắt lại, xoắn ra cơn đau.
Tống Đề của bây giờ, khác xa Tống Đề của ngày xưa. Câu nói đó ném vào mặt hồ trong lòng Tống Đề, gợn sóng lan ra từng vòng, tâm tư khó yên, khiến con người đó đau đớn và hoang mang.
Tại sao lại khác? Trong cửa kính là hình ảnh phản chiếu của mình, nhưng lại rất xa lạ. Gầy như que củi và bê bết bùn đất.
Xinh đẹp, thể diện, nụ cười... vợ sắp cưới.
Tất cả những thứ vốn thuộc về mình đã biến mất khi nào?
Sống thành một trò cười không ai thèm để ý.
Trong căn nhà cũ trống hoác, chỉ còn lại tiếng thở dài mệt mỏi đến rã rời.
"Tới làm gì nữa?" Lâm Vân Thinh đã kiệt sức, gia đình lẫn sự nghiệp và vô số lỗ hổng đang đợi bà đi lấp.
Người sắt cũng chẳng chịu nổi dày vò thế này.
Lâm Vân Thinh muốn buông xuôi tất cả, không làm gì hết, ngủ một giấc cho ngon.
Bà xoay người đi lên lầu, nghe giọng nói yếu ớt nghẹn ngào của Tống Đề.
"Mẹ, mẹ cũng không cần con sao..."
.
Hai bên đường núi là phong cảnh xinh đẹp của Tây Sơn.
Tuy nhiên, không ai có tâm trạng thưởng thức.
Không khí trong xe nặng như chì. Đến cả Tuyết Cầu nằm trên đùi Khương Tư Ý cũng cảm nhận được căng thẳng, nó lấy đầu dụi dụi vào tay Khương Tư Ý, rồi lại dụi vào tay Lâm Tuyết Bạc.
Cảm giác mềm mại của lông xù cọ vào lòng bàn tay, khiến Lâm Tuyết Bạc hoàn hồn.
Bà nhìn Khương Tư Ý, định nói gì đó, thì Khương Tư Ý đã đi trước một bước, mỉm cười với bà: "Không sao đâu ạ, bác đừng lo."
Giọng Khương Tư Ý vẫn bình tĩnh, lý trí. Rõ ràng, con bé không để cảm xúc cuốn đi.
Bản lĩnh và sự thấu đáo đó khiến trái tim hoảng loạn của Lâm Tuyết Bạc tìm được điểm tựa. Con bé không muốn nghe chuyện quá khứ của Tiểu Hữu từ miệng người khác, con bé chỉ tinh Tiểu Hữu. Lâm Tuyết Bạc thấy lòng ấm lại.
Tiểu Hữu không chọn sai người.
Nhưng... bà nghe hết mấy lời của Tống Đề rồi.
Quá khứ đau đớn, vết thương mà gia đình và bạn bè luôn cẩn thận che chở, bị xé toạc ra. Ép người Tiểu Hữu yêu nhất phải chứng kiến vết sẹo ghê tởm nhất.
Dù cho Tư Ý có tốt đến đâu, dịu dàng đến đâu, đó vẫn là vết thương sâu nhất của Tiểu Hữu.
Nếu phải lật mở, Lâm Tuyết Bạc không dám tưởng tượng, căn bệnh vốn có chuyển biến tốt, liệu có tái phát, hơn thế nữa là tệ hơn...
Nỗi hoảng loạn vì sợ mất con, lại ập về sau bao năm tháng, nó như băng như điện, lởn vởn trong trái tim bà.
Bảy năm Lâm Gai mất tích, không chỉ bẻ gãy tính cách và quỹ đạo cuộc đời của con, mà còn thiêu đốt trái tim Lâm Tuyết Bạc thành ngàn vạn vết thương.
Ngay lúc này, bà không biết sắc mặt mình đã trắng bệch đến mức nào.
Cho đến khi một bàn tay ấm áp nắm lấy tay.
"Bác Tuyết Bạc, bác nhìn con." Khương Tư Ý thấy mắt bà thất thần, bàn tay lạnh ngắt, bèn nắm chặt lấy, ủ ấm trong lòng tay mình, rồi nói với tài xế tăng nhiệt độ điều hòa. Sưởi ấm tay trái xong lại đến tay phải.
Tuyết Cầu thông minh cũng nhận ra bà ngoại không ổn, Tuyết Cầu dụi đầu vào lòng bà.
Tài xế nói: "Trong tủ lạnh có lon trà nóng ạ."
Khương Tư Ý lấy ra, bật nắp, đưa cho Lâm Tuyết Bạc.
Hơi trà ấm nóng vào họng, cơ thể ấm dần từ bên trong. Sự an ủi của Khương Tư Ý và Tuyết Cầu giúp Lâm Tuyết Bạc từ từ thở ra cái lạnh trong lòng. Gò má bà cũng hồng hào trở lại.
"Tư Ý..." Bàn tay vừa lạnh như băng, giờ lại rịn ra mồ hôi lo lắng.
"Chuyện của Tiểu Hữu, con bé chưa bao giờ muốn xa con... nhưng lỡ như, con bé từng... trải qua chuyện không hay, con có thể... đừng ghét bỏ nó được không?"
Khương Tư Ý không tin Tống Đề nói gì, cũng không buồn nghĩ xem có nên tin hay không.
Nhưng nỗi lo của Lâm Tuyết Bạc, lại đang chứng thực một khả năng tồi tệ nhất.
Tim Khương Tư Ý chợt thắt lại.
Tim Khương Tư Ý hẫng đi một nhịp.
Cố nén lại bất an và xao động trong lòng, Khương Tư Ý lắc đầu.
"Bác, con cũng có một quá khứ chẳng hay ho gì, Tiểu Hữu tận mắt thấy mà có chê bai con đâu, lại còn một lòng một dạ yêu thương con. Không có chị ấy chở che, con của bây giờ chẳng biết đang sống một cuộc đời ra sao, thành một người thế nào nữa... Chuyện quá khứ có ra sao, thì đã qua rồi. Người con yêu là chị ấy của hiện tại, là chị ấy ngay trước mắt con đây. Tiểu Hữu là người vợ mà con nguyện yêu thương cả đời."
.
Khu đô thị Lâm Ngữ Thủy Ngạn.
Bánh Mì Lát Vụn: [Em về nhà rồi, ở nhà đợi chị ạ.]
Tắm táp xong xuôi, Khương Tư Ý ngồi sô pha nhắn tin cho Lâm Gai.
Cô không muốn làm chị lơ đãng công việc, nên trong tin nhắn chẳng nói nhiều, chỉ bảo là đợi. Ý là cô không đi ngủ một mình, thêm một lần là cô nhất định đợi chị về nhà.
Lâm Gai không trả lời.
Chắc đang họp, không tiện nhắn lại, Khương Tư Ý hiểu.
Khương Tư Ý nhét điện thoại vào túi, dắt Tuyết Cầu đi dạo trước.
Đêm ở khu dân cư có lối đi bộ và đường xe riêng thật yên tĩnh, họa hoằn lắm mới có tiếng người.
Trong một đêm tĩnh lặng, tiết trời dễ chịu, song tâm trí cô lại chẳng tài nào yên được. Dòng suy nghĩ chòng chành, mắt nhìn xa xăm, đầu óc cũng trở nên trì trệ. Tuyết Cầu lại lon ton chạy lên trước, nó ngoái đầu lại nhìn cô, rồi lùi về bên chân, rảo bước cho hợp với nhịp của mẹ.
"Cô Khương." Có tiếng con gái vọng ra từ cái cây phía sau, kèm theo tiếng bước chân thong thả.
Chu Nghê bước ra dưới ánh đèn, hai tay đút trong túi áo khoác, tựa người vào cột đèn, mặt không cảm xúc và nhìn Khương Tư Ý.
Lần nào chạm mặt cũng rơi vào lúc nước sôi lửa bỏng, thành ra Khương Tư Ý chưa một lần nào được thảnh thơi để ngồi đối diện với Chu Nghê cho tử tế, chỉ nhớ mang máng là Chu Nghê rất âm u.
Đêm nay, đứng dưới ánh đèn, Chu Nghê đã cắt phần mái dày cộm, bày đôi mắt phượng xinh xinh, vết sẹo dọc trên trán lúc ẩn lúc hiện.
Nét lạnh lẽo u ám phai đi, trông người sáng sủa và thanh tú hơn hẳn.
Nhìn Chu Nghê ung dung, chắc lúc này không có gì nguy hiểm, chẳng qua là có chuyện muốn nói.
Chu Nghê, một người luôn giữ kẽ, đây là lần đầu tiên tự mình xuất đầu lộ diện vào lúc chẳng có nguy hiểm gì.
Chu Nghê lên tiếng: "Chị rảnh không? Nói đôi lời."
Khương Tư Ý gật đầu, ôm Tuyết Cầu ngồi xuống cái ghế gần Chu Nghê nhất.
Chu Nghê ngồi sát vào tay vịn, giữ một khoảng cách với Khương Tư Ý rộng bằng một người ngồi. Cô cũng chẳng nhìn Khương Tư Ý mà chỉ hướng mắt lên bầu trời đêm.
"Số của em với Phàn Thanh chẳng ra gì cả, để sống sót nên đã làm rất nhiều chuyện... không tốt đẹp mấy. Bọn em muốn làm lại cuộc đời, không muốn sống kiếp người như một con chó, tiếc là không ai cho bọn em cơ hội. Cũng hiểu mà, vì người ta sợ rủi ro. Ai lại muốn vì người dưng nước lã mà gánh vác rủi ro chứ? Phàn Thanh may hơn em, hai năm trước đã gặp được bà chủ rồi. Em còn nhớ cái ngày chị ấy nhận được công việc, chị ấy mừng lắm, chạy tới nói với em, là có người chịu tin tưởng, cho chị ấy một cơ hội. Cuối cùng có thể sống lại một lần nữa rồi, có thể thử làm con người."
Lời của Chu Nghê làm Khương Tư Ý nhớ đến vết sẹo rõ rệt trên mặt Phàn Thanh.
Có vết sẹo đó, đừng nói là trợ lý thân cận, mà ngay cả những công việc bình thường nhất thì cũng bị đánh rớt ngay từ vòng phỏng vấn.
Lâm Gai không chỉ cho mỗi công việc, mà trông cách hai người họ đối đãi với nhau càng giống bạn bè hơn.
Nhớ lại hình ảnh vui như một đứa ngốc của Phàn Thanh hôm đó, khóe miệng luôn mím chặt của Chu Nghê bất giác cong lên một nụ cười nhẹ.
Chu Nghê dời mắt khỏi bầu trời đêm, quay sang nhìn Khương Tư Ý.
"Sau này em gặp chút chuyện, cần tiền gấp. Phàn Thanh giới thiệu sếp Lâm cho em. Lần đầu gặp mặt, mặt mũi em toàn là vết thương, trông chẳng giống người an phận gì, lại còn hét giá rất cao. Nghe vô lý nhỉ, nhưng em chịu... Thật ra em nghĩ chắc tiêu rồi, ai ngờ sếp Lâm lại nhận. Chị ấy nói chị ấy tin bạn của Phàn Thanh. Em còn chưa đi làm ngày nào, chị ấy đã ứng trước cho em cả tháng lương. Nhìn chị ấy dữ dằn là thế, nhưng thực chất lại tốt bụng và hào phóng hơn khối người mặt mày hiền lành."
Khương Tư Ý lắng nghe một cách nhập tâm. Đây là lần đầu tiên cô được nhìn Lâm Gai từ một góc độ khác, được biết thêm một phương diện khác của chị.
"Trên đời này, phần lớn toàn là phường đạo đức giả, ban phát chút lòng tốt để đổi lấy nhiều lợi ích hơn. Sếp Lâm hoàn toàn ngược lại. Em cũng từng nghĩ là trải nghiệm gì mà khiến chị ấy có lòng đồng cảm với những người như bọn em..." Dòng suy nghĩ có hơi lan man, Chu Nghê kịp thời kéo nó lại, "Phàn Thanh nói, làm cấp dưới cống hiến cả đời cho sếp không thấy có gì nặng nề cả, chị ấy bằng lòng làm mọi thứ cho sếp Lâm. Em cũng mãi khắc ghi ân tình này. Ừm, ý em là, chị Lâm tuyệt đối chẳng phải loại người xấu xa thích đùa giỡn với lòng người."
Tống Đề nói gì thì Chu Nghê nghe hết. Thực ra cô là kiểu người xưa nay chỉ biết bẻ tay người khác, tuy nhiên hôm nay nói nhiều đến vậy.
Khương Tư Ý hiểu. Lâm Gai trông thì đáng sợ, nhưng thực ra là một người ngoài lạnh trong nóng. Là một người xứng đáng để yêu. Chị có được người ta ngưỡng mộ, yêu say đắm, cũng chẳng có gì là lạ.
...
Ôm Tuyết Cầu đến nhà, lúc đang lau chân cho nó ở cửa, điện thoại của cô rung lên mấy hồi. Cô đoán là tin nhắn của Lâm Gai và đúng là chị thật.
,: [Chị đang trên đường về.]
,: [Có thứ này muốn cho em xem.]
Đọc được dòng tin nhắn, tim Khương Tư Ý như bị ai đó thúc cho đập nhanh hơn.
Chắc là Lâm Gai đã biết những lời Tống Đề nói ở nhà cũ. Vậy, chị muốn cho mình xem cái gì?
,: [Ở trên lầu hai, trong cái tủ giữ ẩm giữ nhiệt ấy, có một lá thư. Em lên xem đi.]
Khương Tư Ý mang một bụng thấp thỏm đi lên lầu hai, mở tủ giữ ẩm giữ nhiệt ra. Bên trong là một tờ giấy viết thư đã ố vàng, rõ ràng là một vật đã có từ rất lâu.
,: [Trước khi lấy thư ra, em đeo găng tay vào được không?]
Chị thật sự rất trân trọng lá thư.
Trong lòng Khương Tư Ý dâng lên chút chua xót, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn lấy đôi găng tay từ ngăn dưới của tủ, đeo vào, rồi mới lấy lá thư ra.
Từ trước cô đã biết, trong cái tủ chắc chắn cất giữ một thứ vô cùng quan trọng. Có lẽ nó liên quan đến đoạn tình cảm mà Lâm Gai luôn chôn sâu trong đáy lòng. Là nguồn gốc cho cái ảnh đại diện của chị, là người trong lòng chị.
Lá thư chắc là ảnh đại diện bao năm của Lâm Gai.
Khương Tư Ý chưa kịp thấy khó chịu hơn, thì cô đã mở lá thư ra, lướt vội qua phần mở đầu, rồi cô khựng lại.
Sao thấy nét chữ này quen quen thế nhỉ?
Phần đầu thư là những dòng chữ viết bằng bút bi xanh, nét chữ thanh tú nhưng còn non nớt.
"Gửi em Tiểu Lê, mong em đọc thư vui."
Em Tiểu Lê? Không phải thư gửi cho Lâm Gai à?
Khoan đã... quen quá.
Cái "em Tiểu Lê", hình như cô từng nghe ở đâu rồi.
Cảm giác sắp nhớ ra một chuyện gì đó, hệt như khi nhìn những gợn sóng lấp lánh trên mặt nước. Rõ là rực rỡ, rõ là ngay trước mắt, mà hễ muốn tóm gọn một vệt sáng nào đó, nó lại tan biến vào khoảnh khắc sau.
"Em thật sự không nhớ ra một chút nào à?" Khương Tư Ý chẳng hay biết Lâm Gai về từ lúc nào, đứng ngay sau lưng cô từ bao giờ.
Khương Tư Ý giật mình.
"Xin lỗi... chị có gọi em." Lâm Gai nhẹ nhàng vuốt lưng cho em.
Lâm Gai trở về trong đêm, mang theo hơi thở khô hanh đặc trưng của đêm thu, bao bọc Khương Tư Ý bằng hương thơm thanh sạch và lành lạnh.
Dường như dù ở đâu, đối mặt với chuyện gì, cứ có Lâm Gai kề bên là cảm giác vững chãi đó lại kéo Khương Tư Ý từ lo âu thấp thỏm trở về với lý trí.
Được Lâm Gai nhắc, cô nhìn lại lá thư, từng con chữ, từng câu văn quen thuộc đến lạ. Phần ký tên cuối thư càng làm ký ức của cô ùa về trong nháy mắt.
[Chị Tiểu Khương của em], Kèm theo hình một con thỏ hoạt hình đáng yêu mà ngây ngô.
Cô mới thấy con thỏ ấy trên ngực của Lâm Gai. Đó là hình xăm của chị.
"Là em viết cho chị ạ?" Lúc lên lầu, Khương Tư Ý đã nghĩ đến vô số khả năng, nhưng kết quả trước mắt lại hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng.
"Vâng, dĩ nhiên là em viết rồi. Vậy mà em chẳng nhớ gì cả. Thực ra nó có cả bao thư, nhưng chị lỡ tay làm mất tiêu." Nhắc đến chiếc bao thư bị mất, trong mắt Lâm Gai ánh lên nét buồn bã đầy tiếc nuối.
Khương Tư Ý khều khều tay, vỗ về cảm xúc của chị. Tuy đầu óc của cô lúc này đang rối như tơ vò, với cả vạn câu hỏi trong đó.
"Tại sao em lại viết thư cho chị? Sao lại gọi chị là Tiểu Lê? Mà sao em lại xưng em là chị?"
Lâm Gai thở dài. Cô gập ngón tay lại, gõ nhẹ lên đầu Khương Tư Ý một cái.
"Em bị mất trí nhớ hay gì vậy, Khương Tư Ý."
"Em đâu có."
Lâm Gai nói đùa, vậy mà Khương Tư Ý lại tin là thật. Thấy cô bé cố vắt óc nhớ lại, Lâm Gai bật cười.
Bầu không khí căng thẳng cũng tan đi bởi nụ cười quá đỗi xinh đẹp của Lâm Gai.
Ôm người đang ngơ ngác trước mắt vào lòng thật thích, Lâm Gai siết chặt lấy Khương Tư Ý, chẳng muốn chừa ra một kẽ hở nào, bất đắc dĩ nói: "Bình thường thôi. Chị Tiểu Khương tốt bụng hay giúp người, không quan tâm cũng là chuyện dễ hiểu. Bao nhiêu năm qua rồi, không nhớ là chuyện bình thường."
Mấy chữ "tốt bụng hay giúp người" làm Khương Tư Ý nhớ ra. Đó là chuyện từ hồi mẹ cô còn sống, lúc ấy cô vẫn học tiểu học.
Khương Tư Ý nhìn Lâm Gai với ánh hoang mang.
"Cô bé đó, là chị ạ?"
Lâm Gai gật đầu.
Thực ra Khương Tư Ý không nhớ rõ mặt mũi của Tiểu Lê ra sao, cô chỉ từng xem một tấm ảnh của cô bé trong bệnh viện. Bị bệnh tật giày vò cô bé gầy trơ xương, tóc tai rối bời, song Tiểu Lê có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp và nhìn vào ống kính bằng ánh mắt đầy khao khát.
Lúc ấy, Khương Tư Ý đã bị chính cái cảm xúc phức tạp đan xen giữa tuyệt vọng và hy vọng trong đôi mắt ấy níu lại. Cô thấy đau lòng cho một cô bé chưa từng gặp mặt.
Nhiều năm trôi qua, thời gian làm mờ hình dáng cụ thể của đôi mắt đó. Tuy quên mất gương mặt cô bé trong ảnh, nhưng ánh mắt muốn được sống tiếp ấy đã hóa thành một loại không khí, hãy còn đọng lại trong ký ức của Khương Tư Ý.
"Cô bé bị bệnh nặng ở vùng sâu vùng xa mà? Sao lại là chị được ạ?" Vô số suy đoán ùa vào tâm trí, Khương Tư Ý sốt sắng.
Lâm Gai cởi cúc áo, bày ra hình xăm trên ngực.
Một hình xăm y hệt nét vẽ nguệch ngoạc mà "chị Tiểu Khương" vẽ.
Trước đây, cô có thấy nó lúc cả hai mặn nồng. Nhưng luôn sợ mình nghĩ ngợi lung tung, Khương Tư Ý chưa bao giờ dám nhìn thẳng. Không ngờ, nguyên mẫu ban đầu của hình xăm là chú thỏ con do cô vẽ bừa.
Lâm Gai nắm lấy tay Khương Tư Ý, nhẹ nhàng đặt lên đó. Bên dưới hình xăm là vết sẹo của vết thương cũ.
Lâm Gai nói: "Chị chưa từng hủy hôn, chị chưa từng bỏ rơi em. Tại... chị của lúc đó không thể ở bên em. Xin lỗi em, vì chị không thể trưởng thành cùng em."
Trái tim Khương Tư Ý thắt lại. Vậy thì... vợ chưa cưới của cô thật sự là Lâm Gai.
"Vậy đã xảy ra chuyện gì?"
Căn phòng tối, cơn đói cùng cực, con chó canh gác, sự tra tấn tinh thần, người đầy vết thương... Nghĩ tới thôi những mảnh ký ức ấy lại đâm thẳng vào tim. Trán Lâm Gai vã ra một tầng mồ hôi lạnh, hơi thở mỗi lúc một khó khăn.
Ngay trước khi bị bóng tối giam cầm khóa chặt lại một lần nữa, Khương Tư Ý đã ôm Lâm Gai. Lòng bàn tay dịu dàng v**t v* sau gáy, vùi đầu cô vào hõm cổ mình.
Cảm giác chân thực khi được Khương Tư Ý ôm trọn vào lòng, đã xua tan đi nỗi sợ hãi về bóng tối và sự giam cầm.
"Đừng sợ, tình yêu, có em đây." Cô bé ôm cô đang rung lên, thế mà em cố bình tĩnh để vỗ về cô.
Sau một thoáng sững người, Lâm Gai càng ôm chặt Khương Tư Ý hơn. Hít hà mùi hương riêng mình Khương Tư Ý có, cảm giác được ôm ấp thực sự làm vơi đi lo âu.
"Nó hơi ghê. Em có thể chọn không biết. Chị sẽ làm hết sức để nó không ảnh hưởng đến tương lai của chị và em."
Khương Tư Ý vuốt lưng chị, lắc đầu nói: "Mình sống với nhau cả đời mà. Em muốn biết tất cả chuyện của chị. Nói cho em đi, em không muốn bỏ lỡ chuyện gì về chị nữa đâu."