Vượt Rào - Ninh Viễn

Chương 79

Tiệc tan, Lâm Tuyết Bạc đã ngấm rượu, mặt mày phơi phới men say, đòi về.

 

Lúc này, Kiều Cẩn ghé tai, thì thầm gì đó. Sắc mặt Lâm Tuyết Bạc khẽ đổi, bà "hừ", buông một câu ngắn gọn: "Phải thế từ lâu rồi chứ."

 

Kiều Cẩn dìu bạn ra xe. Mới định bước lên theo, Kiều Cẩn chợt thấy Phàn Thanh đang lượn lờ gần đó, không biết đã đứng hóng bao lâu.

 

Ánh mắt cả tối cứ như keo dán chặt vào Kiều Cẩn, rõ ràng là có chuyện muốn nói. Chờ mãi mới đến lúc tan tiệc, nhưng thấy Kiều Cẩn đi cùng Lâm Tuyết Bạc, mà lại không dám sấn tới, chỉ biết ngoan ngoãn đứng chờ.

 

Kiều Cẩn một chân đã đặt lên xe, lại rút về, sau đó hướng về phía Phàn Thanh, hất cằm: "Lại đây."

 

Tim Phàn Thanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô vội vàng bước tới.

 

Hôm nay không phải ngày làm việc, Phàn Thanh ăn bận khá thoải mái, croptop trắng hở eo, phối cùng quần short và bốt ngắn. Đêm đầu tháng Mười ở thành phố J se se. Phàn Thanh vẫn ăn mặc như thể còn kẹt lại ở mùa hè, trong khi Kiều Cẩn đã khoác thêm khăn choàng.

 

Hai người con gái đứng đối diện, như thể đến từ hai mùa khác nhau. Một sự chênh lệch không thể rõ ràng hơn.

 

Gió thu lướt qua, Kiều Cẩn siết chặt khăn choàng, ngước lên nhìn Phàn Thanh, chờ cô bé mở lời.

 

Thấy người đối diện toát ra hơi lạnh, Phàn Thanh thực sự muốn bất chấp tất cả rồi kéo thẳng chị vào lòng.

 

"Sao không nói gì?" Kiều Cẩn nghiêng đầu nhìn Phàn Thanh, ý cười trong mắt. "Lại đến xin lỗi à?"

 

Lần trước không làm rách môi Kiều Cẩn nữa, nhưng... cảm giác quá mãnh liệt, Phàn Thanh đã để lại mấy dấu răng trên vai Kiều Cẩn.

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phàn Thanh nhìn thấy còn phải sợ, kiểu tối qua Kiều Cẩn bị thú dữ tấn công.

 

Lúc soi gương, thấy mấy vết tích trên người, Kiều Cẩn nhìn Phàn Thanh, người đang ôm chăn cuộn tròn trên giường, một ánh nhìn cạn lời.

 

''Ai không biết lại tưởng kẻ thù đến báo oán, dồn hết công lực lên người chị."

 

Phàn Thanh: ...

 

Cô kéo chăn che mặt, chỉ dám hở ra đôi mắt cún con chẳng biết phải làm sao.

 

Sau đó Kiều Cẩn bận suốt, bận suốt, từ việc công ty, việc của bạn thân, cho đến mớ bòng bong trong nhà.

 

Phàn Thanh cũng không rảnh rỗi gì, đám cưới của sếp cộng với việc vặt trong công ty, tối nào cũng tăng ca đến hơn mười giờ.

 

Hai người có gặp nhau vài lần lúc bàn bạc chi tiết hôn lễ, nhưng đông người, thời gian lại gấp gáp, chỉ có thể liếc mắt.

 

Trớ trêu thay, Kiều Cẩn chẳng thèm liếc lại. Thỉnh thoảng quay sang, không biểu cảm gì.

 

Phàn Thanh không biết Kiều Cẩn có ghét mình không, lòng cô thấp thỏm không yên. Tối nay là cơ hội tốt nhất. Không đến làm thân, vòi vĩnh chút yêu thương, sợ Kiều Cẩn lại đi tìm "bé đường" mới.

 

Phàn Thanh nghĩ mãi, không biết có nên xin lỗi không và nên xin lỗi vì chuyện gì, sợ Kiều Cẩn lại mắng cô, thế thì xin lỗi sai bét.

 

Đang đắn đo, chưa kịp mở lời, đã nghe thấy tiếng thở dài của Kiều Cẩn.

 

Tim Phàn Thanh thắt lại.

 

Sao chị thở dài, chị ghét cô hả?

 

Suy nghĩ còn đang rối như tơ vò, một giây sau, cổ cô đã bị một cánh tay của Kiều Cẩn tóm lấy, kéo xuống. Một nụ hôn nóng bỏng và điêu luyện áp lên, dễ dàng cạy mở đôi môi và hàm răng của cô.

 

Ngồi trong xe, "Chà chà," Lâm Tuyết Bạc thầm reo lên, vội che miệng cười, lén lút làm một pô.

 

Kiều Cẩn hôn Phàn Thanh, mắt cô mê mẩn. Mới định hôn đáp lại, Kiều Cẩn đã rời môi, tàn nhẫn kết thúc nụ hôn ngọt ngào.

 

"Bình thường lanh thế, sao gặp chị là ngáo ra vậy?" Kiều Cẩn vỗ nhẹ lên má cô bé, rồi bước vào xe.

 

Cánh cửa điện đóng sập lại, song không cắt đứt được ánh mắt như keo của Phàn Thanh.

 

Má nó chứ...

 

Thế tối nay, có nên mò qua không nhỉ?

 

Gió thu lồng lộng, mà lòng Phàn Thanh lại nóng như lửa. Lượn lờ một hồi, cô tìm một góc khuất, bật ngay file "99 chiêu cưa đổ chị gái lớn tuổi" ra nghiền ngẫm.

 

Trong xe, Kiều Cẩn nói: "Gửi đây."

 

Lâm Tuyết Bạc gửi cho bạn tấm ảnh nét nhất. Kiều Cẩn nhìn tấm ảnh, mình hôn Phàn Thanh đơ luôn người, tay chân không biết để đâu.

 

Kiều Cẩn khẽ nhếch mép, đáng yêu ghê.

 

.

 

Thay xong bộ váy cưới rườm rà, Khương Tư Ý và Lâm Gai cùng Khương Tư Linh và Glenda đi ra bằng cửa hông khách sạn.

 

Phía bên kia, Khương Tư Linh cũng đã ngấm, mắt sưng húp, say khướt y hệt Lâm Tuyết Bạc.

 

Suốt quãng đường, Khương Tư Linh đu em gái không rời, luyến tiếc như thể qua đêm nay là chia lìa mãi mãi.

 

Quay sang Lâm Gai, cô kể em gái mình ngoan ra sao, đã thiệt thòi thế nào, vì muốn cô được học vẽ mà em từ bỏ sở thích của chính mình.

 

"Chị có mỗi một đứa em gái thôi... em phải đối xử tốt với nó, nếu không, nếu không... thì chị làm ma cũng không tha cho em!"

 

"Nếu không" mãi mới nặn ra được, đã vậy mà còn tự trù mình.

 

Khương Tư Ý cạn lời, lau nước mắt cho chị.

 

Chắc dạo này chị cày toàn mấy phim với kịch bản bại não.

 

Định đâu nhờ Lâm Gai khuyên can, lại thấy chị mở sẵn ghi chú trên điện thoại, ghi lại từng chi tiết một.

 

"Chị, chị nói hồi tiểu học có người gửi thư tình cho Tư Ý cả tháng trời, chị còn nhớ tên không ạ?"

 

Khương Tư Ý: .

 

Thôi, dẹp đi.

 

Ai cũng dở hơi, à đâu, còn Glenda.

 

Hi vọng Glenda cứu được chị hai, đỡ cho chị hai vạ mồm.

 

Glenda dí máy quay từ nãy tới giờ, mồm phun nói tiếng Trung lơ lớ: "Tình yêu xinh quá, khóc mà cũng đẹp nữa, chắc chắn mai em thích video này lắm luôn."

 

Khương Tư Ý: ...

 

Xung quanh cô còn ai bình thường không vậy trời?

 

Người bình thường nhất là Phàn Thanh thì lại mất hút.

 

Nghiêm Du thực sự là cô bạn có tâm, cô nàng bao trọn cả nhà hàng, vườn hoa và bãi đỗ xe khu A của khách sạn Vân Đỉnh cho Lâm Gai.

 

Xe đưa đón đã túc trực sẵn.

 

Lâm Gai quơ một con xe, đưa Khương Tư Linh và Glenda lên xe về khách sạn.

 

Mới yên vị, Khương Tư Linh đã nắm chặt tay Lâm Gai, say thì sau, mà nghiêm túc thì nghiêm túc.

 

"Tiểu Hữu, chị... muốn cảm ơn em. Từ ngày mẹ mất, chị chưa bao giờ thấy em bé vui như vậy. Nhìn em thì bặm trợn, lạnh như tiền, đúng kiểu phiên bản chuyển sinh của Vương Linh, là cái tủ lạnh biết đi. Nhưng thật ra, em thương con bé hơn cả chị, chị ruột, em hơn chị nhiều..."

 

Lâm Gai nghe xong và chỉ có hai câu hỏi.

 

Một: Chị khen hay chửi ạ?

 

Hai: Rồi Vương Linh là ai?

 

Khương Tư Ý thì thầm: "Cô chủ nhiệm cấp hai của chị em."

 

Lâm Gai: .

 

Sợ tình yêu đời mình lại phun ra câu nào khó đỡ hơn, Glenda vội kéo đầu Khương Tư Linh gục vào vai mình. Xong xuôi, cô mỉm cười vẫy tay chào, chuồn.

 

Khương Tư Ý và Lâm Gai đứng cạnh nhau, nhìn theo chiếc xe chở hai người họ đi xa.

 

Cô liếc trộm vợ, nói nhỏ thêm một câu: "Cô Vương Linh hung dữ nhưng mà đẹp gái lắm."

 

Lâm Gai nhếch mép: "Coi như em đang khen chị."

 

Lâm Gai với mái tóc búi cao có nét xinh đẹp khác hẳn thường ngày khi đứng dưới trăng. Lối trang điểm đậm đêm nay khiến chị trông sắc sảo và quyến rũ chết người. Nhìn thì lạnh lùng, nhưng Khương Tư Ý biết, không ai yêu nồng nàn hơn chị.

 

Cô nhớ chị nói, nụ hôn đầu tiên không phải là lần đó. Mới định khều ngón út của chị để hỏi, thì có con xe thể thao gầm rú từ góc đường lao tới.

 

Chiếc xe phanh két trước mặt hai người. Cửa xe bật lên, một chị gái mặt lạnh bước xuống.

 

Khương Tư Ý đã gặp chị đó. Là Vệ tổng, cũng là sếp của Chu Nghê, mà chưa chắc. Với tần suất "bỏ nhà ra đi" của Chu Nghê, thì hai người này có còn là chủ tớ hay không thì khó nói.

 

Vệ Triệu Tuyết bước xuống xe, khoác áo hờ hững, bên trong là một chiếc váy dài màu đỏ thẫm, xoã tung mái tóc đen như mực. Gió thổi tung mái tóc, thấp thoáng khuôn mặt với đường nét tuyệt mỹ, nhưng lại bị phá hỏng bởi một miếng băng urgo to đùng trên trán. Nét mặt sắc bén song phiền muộn, trong phiền muộn điểm nỗi lo, trông như nữ quỷ không chốn dung thân.

 

Vệ tổng đi thẳng tới Lâm Gai, hỏi độc một câu: "Thấy Chu Nghê đâu không?"

 

Cảnh này quen quen.

 

Lâm Gai quen Vệ Triệu Tuyết nhiều năm. Trên thương trường bách chiến bách thắng, cao thủ đùa giỡn lòng người, chưa bao giờ thấy Vệ tổng phải chạy theo sau ai, suốt ngày sốt sắng đi tìm người như bây giờ.

 

Lâm Gai liếc cái trán dán băng của Triệu Vệ Tuyết: "Sao, lại ăn block à?"

 

Vệ Triệu Tuyết: ...

 

Ghét nhất là cái mỏ của Lâm Gai, lúc nào cũng nói trúng tim đen. Nếu là bình thường, thì khịa lại vài câu. Nhưng giờ đang vội tìm người, không có tâm trạng.

 

Mà phải nể Chu Nghê thật. Cứ tưởng chỉ giận dỗi vớ vẩn, ai ngờ chiến tranh lạnh cả nửa tháng trời. Chịu hết nổi, Vệ Triệu Tuyết mới thử mở lời trước. Vừa thử mới biết, hay thật, người ta đã block mình từ đời nào rồi.

 

Chu Nghê đập vào đầu Triệu Vệ Tuyết một phát rồi biến mất, được lắm, rồi chẳng biết ai bao nuôi ai.

 

Vệ Triệu Tuyết không đôi co nữa, vì biết rằng Chu Nghê chỉ có thể ở chỗ của Lâm Gai.

 

Nhìn thái độ của Lâm Gai, có thể xác nhận người đã chạy đến đây.

 

Ghen thì có ghen, sao cứ nhè đúng Lâm Gai rồi bám vào thế?

 

Tuy nhiên, Vệ Triệu Tuyết thực sự thấy nhẹ nhõm.

 

Nếu là người khác, con bé ngốc Chu Nghê chắc bị ăn không còn mẩu xương, giống như tên chủ cũ của nhóc.

 

May là Lâm Gai biết giữ mình, trong mắt chỉ có vợ nhà.

 

"Chu Nghê, nếu em ở đây..." Vệ Triệu Tuyết ngập ngừng, bao nhiêu lời dường như mắc kẹt trong họng, cuối cùng mới nói được một câu: "Tóm lại, muốn về lúc nào thì lết xác về lúc ấy."

 

Nói xong, "nữ quỷ" biến mất, Vệ Triệu Tuyết não nề ngồi vào xe.

 

Mới định đi, Lâm Gai gọi: "Vệ tổng."

 

Vệ Triệu Tuyết quay đầu nhìn Lâm Gai.

 

Lâm Gai mỉm cười: "Học cách bày tỏ cho đúng, là bước đầu tiên để thoát ế đấy."

 

Vệ Triệu Tuyết chau mày, lòng trăm mối tơ vò, nhưng mặt vẫn lạnh như tiền.

 

Lúc đi, Vệ Triệu Tuyết mới nói được tiếng người, "Chúc hai người tân hôn vui vẻ."

 

Vệ Triệu Tuyết đi rồi, Lâm Gai quay người, hướng về phía bóng tối sau cột đèn, nói: "Không ai lại đi khắp nơi tìm một người không quan trọng với mình cả."

 

Khương Tư Ý biết chị đang nói với Chu Nghê, cô đẩy thêm: "Cái câu 'muốn về lúc nào về thì lết xác về lúc đó', thật ra có nghĩa là 'luôn chờ em đấy'."

 

Bóng tối im lặng vài giây, rồi giọng của Chu Nghê khẽ vang lên, "Cảm ơn. Kệ em đi."

 

Không hiểu rõ chuyện giữa Chu Nghê và Vệ tổng, với nên biết đâu là đủ.

 

Mỗi người mỗi duyên mỗi phận và mỗi đường riêng. Chu Nghê đã nói vậy, Lâm Gai và Khương Tư Ý không nói thêm.

 

Chu Nghê nói: "Phàn Thanh có uống rượu, tối nay em đưa hai chị về."

 

Lâm Gai: "Vâng, cảm ơn."

 

Đúng như lời Lâm Tuyết Bạc nói, đám cưới chẳng mệt chút nào. Nó giống như một bữa tiệc đông người, mọi người vui vẻ trò chuyện, chụp ảnh, rồi kết thúc.

 

Mệt mỏi thì không mang về, nhưng Khương Tư Ý lại mang về cái đầu toàn chấm hỏi.

 

Vậy nụ hôn đầu tiên là lúc nào?

 

Chu Nghê đang lái xe phía trước, Khương Tư Ý không tiện hỏi, thế là cô liếc mắt ra hiệu cho Lâm Gai.

 

Cái "radar chuyên bắt sóng Khương Tư Ý" siêu nhạy của Lâm Gai, lúc này lại hỏng.

 

Tuy nhiên, Khương Tư Ý, người ngày càng hiểu chị, biết thừa là chị đang cố tình chặn tín hiệu.

 

Cái người này...

 

Vẫn xấu tính như ngày nào.

 

Về đến nhà, mới sập cửa, Khương Tư Ý nghĩ thầm: Hết chuồn.

 

Mới định mở mồm, Tuyết Cầu đã chồm người lên cào cào, Lâm Gai thuận tay vớt nó lên, xóc xóc cục bông béo ú.

 

"Đi, ra ngoài dạo nào."

 

Khương Tư Ý lượn lờ sau lưng Lâm Gai và Tuyết Cầu, hết đi bên trái rồi lại vòng sang bên phải, lấy ánh mắt để tra tấn lương tâm chị.

 

Ấy thế mà Lâm Gai tạm thời vứt bỏ lương tâm, lơ đẹp mọi ánh nhìn của em, ung dung đổi chủ đề, kể lể chuyện quà cưới của bạn bè xa hoa thế nào, cạnh tranh từ thương trường đến tận tiệc cưới.

 

Khương Tư Ý thò đầu ra từ sau lưng chị, nhìn thẳng vào mắt.

 

"Này chị Lâm, chị đang né em đấy à?"

 

"Hửm? Né gì cơ?"

 

"Cái người lập được tám trăm kế hoạch bẫy người ta, mất trí nhớ rồi hả?"

 

"Bệnh hay quên này là lây từ em đấy."

 

"..."

 

Khương Tư Ý tức tối, vồ lấy cánh tay Lâm Gai.

 

Bị em đánh, Lâm Gai bật cười. "Động vật ăn cỏ mà nổi điên lên thì..."

 

"Thì đáng sợ lắm!"

 

"...thì chả đáng sợ tí nào."

 

Khương Tư Ý: .

 

"Vả lại còn khiến người ta muốn ăn h**p thêm, xem có được vồ thêm phát nữa không."

 

Khương Tư Ý tức tối đi thẳng về phía trước, ra cái điều "bỏ vợ bỏ con".

 

Lâm Gai thấy em bé giận dỗi bỏ đi, thầm đếm ngược trong lòng.

 

Mười, chín, tám... hai, một.

 

Sao chị không gọi cô lại?

 

Khương Tư Ý dừng bước, quay lại, hoảng ra mặt.

 

"Thế là là, là lúc nào ạ?!"

 

Lần này thì Lâm Gai bật cười thành tiếng. Sợ em chạy mất, cô dắt Tuyết Cầu bằng tay kia, kéo vợ lại bằng tay này, "Nói ở ngoài ngượng lắm, về nhà chị nói cho nghe."

 

"Chị mà cũng biết ngượng ạ?" Khương Tư Ý nheo mắt.

 

"Chị không. Lát nữa người ngượng là em."

 

Khương Tư Ý: ???

 

Tuyết Cầu liếc xéo hai con sen, nó ngửi thấy mùi chỉ dành riêng cho bạn đời.

 

Về nhà, lau chân cho Tuyết Cầu xong, hai người để nó tự chơi.

 

Lâm Gai ngỏ lời mời: "Tắm chung không?"

 

Ban đầu Khương Tư Ý kiên quyết từ chối. Ai ngờ Lâm Gai hôn một phát là câu được cô vào tròng.

 

Chống lại một Lâm Gai đẹp điên đảo lại còn hôn giỏi như thế? Khương Tư Ý không làm được.

 

Bị lôi vào phòng tắm, ép thẳng lên tường. Nụ hôn của Lâm Gai như muốn nuốt chửng cô, khiến gương mặt xinh đẹp của Khương Tư Ý nhuốm một màu t*nh d*c xa lạ.

 

Cô ngày càng nhạy cảm với những đòn tấn công của chị. Từ môi xuống cằm, rồi đến yết hầu, chị liên tục cắn nhẹ, day day vào tử huyệt. Khương Tư Ý phải ngửa cổ ra sau, cảm giác như bị một con thú hoang gặm vào cổ, từng cơn tê dại chạy dọc sống lưng. Chị cắn đến mức hai chân cô run lên, eo mềm nhũn.

 

Ngón tay Lâm Gai còn khuấy đảo trong khoang miệng cô. Khớp ngón tay hoàn hảo như ngọc khẽ miết lên môi, dễ dàng cạy mở. Bên trong, nó cọ xát vào lớp niêm mạc nóng ẩm, lướt qua hạt châu nhỏ trên môi, rồi lại quay về, day day trêu ghẹo.

 

Hàng mi Khương Tư Ý run lên bần bật. Chỉ vậy thôi, cơ thể đã như muốn rã ra. Tu sĩ khổ hạnh ngày nào, giờ đây với cái chạm của Lâm Gai cũng đủ để bùng nổ.

 

Ngón tay cạy mở hai hàm răng, tìm đến chiếc lưỡi đỏ mọng của Khương Tư Ý.

 

Khương Tư Ý muốn hỏi chuyện nụ hôn đầu, nhưng miệng không tài nào mở ra được.

 

Đôi môi bị trêu ghẹo đến không khép lại. Cổ họng chỉ phát ra những tiếng nuốt khan yếu ớt, khóe mắt ứa lệ.

 

Lâm Gai lấy ngón tay "hôn" Khương Tư Ý một lúc lâu rồi mới rút ra, kéo theo một sợi chỉ bạc lấp lánh. Khương Tư Ý choáng váng, hụt hẫng, lại theo bản năng đuổi theo tay chị, hôn lên nốt ruồi trên cổ tay.

 

Mắt Lâm Gai phủ một lớp sương mờ, hơi thở nóng rẫy.

 

Có lẽ do men say của lễ cưới, Lâm Gai tối nay khác hẳn. h*m m**n chiếm hữu như được tháo cũi sổ lồng. Lòng bàn tay nóng rực từ eo Khương Tư Ý siết xuống đùi, da thịt bị bóp đến phát đau. Nhưng lạ thay, trong cái đau lại len lỏi sự k*ch th*ch chết người, khiến Khương Tư Ý run lên không kiểm soát.

 

Cô gần như bị nhấc bổng lên. Lưng dán chặt vào bức tường lạnh, mũi chân gần như không chạm đất. Một cảm giác bị chiếm đoạt đến nghẹt thở.

 

Vành tai đỏ rực như giọt máu trên nền da trắng lạnh. Đã nóng đến thế, Lâm Gai vẫn không ngừng hôn m*t. Chỗ nào nhạy cảm nhất, Lâm Gai lại càng dày vò chỗ đó.

 

Ngón tay và lòng bàn tay cùng lúc tấn công. Đầu óc Khương Tư Ý bị những cú miết đẩy làm cho tan rã. Tiếng nước chảy hòa vào nhau, cô không phân biệt được đó là nước từ vòi sen, hay là nước chảy xuống từ cổ tay Lâm Gai.

 

Từ bức tường, cô được bế vào bồn tắm. Chị ôm cô từ phía sau, cánh tay dài luồn qua vòng eo thon gọn, một tay x** n*n, một tay cắn từ tai xuống xương bả vai, rồi lại m*t lấy bờ vai mỏng manh của cô.

 

Lâm Gai ghì chặt Khương Tư Ý trong lòng. Đến một khoảnh khắc, người Khương Tư Ý run lên bần bật, lưng ưỡn cong. Tiếng rên vỡ ra, không rõ vì quá sướng hay không chịu nổi. Làn da sau lưng ửng lên màu hồng đào.

 

Lâm Gai ôm chặt em, vỗ về, từ từ giúp em dịu lại.

 

Quấn vội khăn tắm, Khương Tư Ý mơ màng được bế về giường. Cả người lún xuống nệm, vài nụ hôn lại khơi lên cảm giác. Một khao khát bản năng dành cho Lâm Gai được khai phá, không cách nào chống cự. Lâm Gai như người thống trị thế giới trong cơ thể cô; một cái lướt nhẹ của đầu ngón tay, thế giới dường như đảo lộn.

 

h*m m**n chiếm hữu của Lâm Gai như sóng triều, không ngừng vỗ vào cơ thể Khương Tư Ý. Giọng cô đứt quãng gọi "Tiểu Hữu... dừng... dừng lại".

 

Mọi khi Lâm Gai còn dỗ dành, đêm nay lại tàn nhẫn hơn.

 

"Xin tha cũng vô dụng. Chị thích em gái, không muốn dừng.", Mi mắt cụp xuống, tình ý nồng nàn đọng nơi khóe mắt, quyến luyến đến mê người.

 

Lời tỏ tình với cách xưng hô bất ngờ khiến tim Khương Tư Ý như muốn nổ tung. Cô không nói gì, song lòng bàn tay Lâm Gai đọc được cảm giác của cô lúc này mãnh liệt đến mức nào.

 

...

 

Sáng hôm sau, Lâm Gai mở mắt, thấy Khương Tư Ý đã tỉnh. Em đang nằm sấp bên cạnh, cằm tì lên mu bàn tay, ánh mắt hờn dỗi nhìn cô.

 

Lâm Gai ngẩng lên, hôn chóc lên môi em.

 

"Lại lấy hôn hít để hối lộ em à." Khương Tư Ý chọc vào cằm chị.

 

"Khai. Mau."

 

Tối qua lại một lần nữa thiếp đi, nên đến giờ, Khương Tư Ý vẫn mù tịt về nụ hôn đầu.

 

"Chị nói rồi mà."

 

"Lúc nào?"

 

"Thì lúc chị hối lộ em đó. Nụ hôn đầu tiên, em cũng đánh úp chị như vậy."

 

"...Không thể nào?"

 

"Có thể đấy."

 

Khương Tư Ý chống tay, cố gắng vận hành bộ não đang quay cuồng. Hoàn toàn không có ấn tượng, tuy nhiên Lâm Gai không thể lừa cô. Vậy là lúc nào... "Không lẽ là chuyện hồi đính hôn trên đảo?"

 

Nghĩ tới nghĩ lui, chắc là khả năng đó rồi.

 

"Ừm, cũng có thể." Lâm Gai kéo em vào lòng, hôn lên tóc em, nạp liều "Khương Tư Ý" của ngày hôm nay.

 

"Cũng có thể? Nghĩa là phải hay không phải?" Khương Tư Ý thật sự lú.

 

Không nỡ trêu em nữa, Lâm Gai kể lại chuyện lần đầu ở lại nhà của em. Sáng hôm sau, trong lúc ngủ mơ tưởng nhầm cô là Tuyết Cầu, hôn tới tấp không kịp trở tay.

 

"Hóa ra... là lúc đó à. Lúc đó mình còn chẳng quen nhau." Nói xong lại thấy hối hận.

 

Lỡ chị không thích mình nói "chẳng quen nhau" thì sao?

 

Cô lo lắng ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên môi Lâm Gai.

 

"Ừm? Sợ chị không vui à?" Lâm Gai ôm em chặt hơn, "Không đời nào. Chị không nỡ."

 

Khương Tư Ý nhận ra, mọi tính khí hay dỗi hờn vặt vãnh của mình, Lâm Gai chấp nhận hết, không bao giờ cáu gắt với cô nửa lời.

 

Sao trên đời lại có người tốt đến thế... Khương Tư Ý lại rung động. Lại một lần nữa quên mất tối qua ai trêu cô cả đêm, ai hành hạ cô đến rạng sáng.

 

Nói đến hôm đó, cô chợt nhớ ra một chuyện.

 

"Vậy là, hôm chị sốt cao, em vào xem, nghe chị nói mớ, hình như... là đang gọi tên em..."

 

"Thật sao."

 

"Thế có phải là đang gọi tên em thật không?"

 

Lâm Gai hôn lên vành tai mềm mại của em, "Lúc đó chị mê man, không nhớ gì cả. Nhưng ngoài em ra, thì còn có thể là ai khác được?"

 

Cảm giác nhột nhạt và câu trả lời của Lâm Gai khiến Khương Tư Ý rụt vai, bật cười.

 

Mọi cảm xúc dịu dàng, hoài niệm và cả nỗi buồn không tên của ngày xưa, giờ đây tìm thấy lời giải đáp.

 

Khương Tư Ý.

 

Thì ra lúc ấy, trong cơn mê man, chị thật sự đang gọi Khương Tư Ý.

Bình Luận (0)
Comment