Phiên đấu giá mùa thu của Giai Sĩ Bỉ tại thành phố J được chia làm hai giai đoạn. Bộ phận Kim thạch Ngọc khí của Khương Tư Ý ra quân trong giai đoạn một. Một tuần sau, hai "ông lớn" là Thư họa và Tranh sơn dầu mới lên sàn.
Mọi năm, giai đoạn một chỉ là màn lót đường. Năm nay thì khác. Bộ phận của Khương Tư Ý được chú ý đặc biệt và phiên đấu giá cá nhân của cô được xếp vào giữa hai "ông lớn" như một màn đối trọng.
Ngày quyết định.
Sáng sớm, Khương Tư Ý và Lâm Gai cùng nhau chạy bộ ba cây số. Trở về, tắm rửa xong, Lâm Gai giúp em mặc sườn xám.
Bộ sườn xám màu ánh trăng là phiên bản giới hạn mà Lâm Tuyết Bạc đặt riêng cho cô. Nó mang vẻ đẹp thanh lịch, quyến rũ của người con gái chớm độ chín nở.
Nhìn mình trong gương, Khương Tư Ý nuốt nước miếng.
Lâm Gai đang cài nút cho em.
"Căng thẳng à?"
"Dạ cũng hơi hơi."
Cài xong nút, Lâm Gai vòng tay qua eo, hôn lên đôi môi se lạnh của em.
"Chơi thôi em, thoải mái, không cần áp lực."
Nụ hôn mềm mại và nóng bỏng của Lâm Gai, với chữ "chơi", đã xoa dịu nhịp tim đang đập loạn của Khương Tư Ý.
Đúng, đó là một cuộc chơi.
Sân chơi cuộc đời.
Chọn trò mình thích, dù là mạo hiểm hay nhẹ nhàng, cũng chỉ là một trải nghiệm.
Sàn đấu giá.
Lâm Gai, Lâm Tuyết Bạc, Khương Tư Linh, Glenda (cái cổ đã đỡ hơn nhiều), Nghiêm Du, Sầm Lộc, Kiều Cẩn, Khổng Úc Sâm... Đội hình như đi ăn cưới.
Theo ý của Khương Tư Ý, Lâm Gai dặn trước mọi người: chỉ đến cổ vũ, chứng kiến khoảnh khắc quan trọng của em, cấm trả giá. Lâm Tuyết Bạc hơi tiếc. Thực ra bà định "bao trọn cả sàn" để con dâu cưng của bà trở thành ngôi sao sáng nhất.
Hậu trường và hành lang chất đầy hoa, khí thế ngút trời. Nhưng lẵng hoa của Lâm Gai vẫn nổi bật và lộng lẫy nhất.
Trên lẵng hoa, như thường lệ, là một tấm thiệp viết tay.
"Gửi Tư Ý của chị, chúc em tỏa sáng giữa vườn nghệ thuật, búa gõ thành công và tình yêu này không bao giờ phụ em. Chúc phiên đấu giá mùa thu viên của em mãn. - Vợ em, Lâm Gai."
Nét chữ thanh tú, từng câu từng chữ làm Khương Tư Ý thích mê. Cô lén chụp lại một tấm, rồi nhờ Đoạn Ngưng bấm cho mình vài kiểu với dàn hoa.
Đoạn Ngưng chuyên nghiệp lia máy xong, mới định cho cô xem, thì người vỗ nhẹ vào vai cô từ phía sau. Đoạn Ngưng quay lại, đối mặt với một quý bà lộng lẫy, khí chất ngời ngời.
"Tiểu Đoạn," quý bà mỉm cười, "Cuối cùng cũng gặp em."
Đoạn Ngưng: Ai đây trời?
Quý bà nắm tay cô, ngắm nghía, "Ngoài đời còn xinh hơn trong ảnh."
Đoạn Ngưng, người luôn tự tin vào nhan sắc của mình, cũng đứng hình. Gì vậy trời, hôm nay trang điểm đỉnh thế à? Ở đâu ra kèo thơm chất lượng cao thế?
Khương Tư Ý thuộc lòng danh sách VIC của công ty, ghé tai nhắc nhỏ: "Bà Vương đấy."
What?
Bà khách chuyên gia đạp deadline, cái gai trong mắt mà Đoạn Ngưng muốn cho lên sàn bán giảm giá?
Thực ra hai người chỉ làm việc online, mà phần lớn là qua trợ lý. Đây là lần đầu gặp mặt.
"Góa phụ ăn chơi" có quyền có thế, khét tiếng của thành phố J, ngoài đời trẻ và quyến rũ hơn cô tưởng rất nhiều.
Đoạn Ngưng cứng họng, không biết nói gì.
Đúng lúc đó, Phàn Thanh từ góc hành lang đi tới, tay xách hai lẵng hoa. Một cho Khương Tư Ý, cảm ơn bà chủ giúp mình được tăng 20% lương.
Một cho Đoạn Ngưng.
Một tay bị bà Vương nắm, tay thì Phàn Thanh cầm.
Phàn Thanh chân thành cảm ơn: "Thời gian qua cảm ơn Tiểu Đoạn đã giúp đỡ, chúc Tiểu Đoạn đấu giá mùa thu thuận buồm xuôi gió!"
Đoạn Ngưng nhìn chị đẹp ngầu lòi trước mặt, ngớ người.
Cô giúp bà này hồi nào nhỉ? Sao không nhớ gì hết?
Cô đang đứng hình thì một tiếng ho khan vang lên.
"Đoạn Ngưng." Ngô Nhất Lộ đứng chỗ cửa phòng nghỉ, giọng lạnh như băng.
"Làm gì đấy? Tiểu Khương, vào vị trí đi.", Liếc một cái sắc lẻm về phía Phàn Thanh, nở nụ cười cứng đờ với bà Vương.
"Tới liền tới liền." Đoạn Ngưng vội rút tay ra khỏi hai người kia, khoác tay Khương Tư Ý, nói vội "cảm ơn" rồi kéo nhau vào phòng nghỉ.
Cái drama gì thế này! Mà sao Ngô Nhất Lộ ban nãy gắt vậy? Lại còn không vui nữa. Nhìn tấm lưng im lìm của giám đốc Ngô, trong đầu Đoạn Ngưng đã nhảy ra cả trăm câu dỗ dành.
.
Tám giờ tối, đúng boong.
Sân khấu lên đèn. Trong lúc nhân viên đang rót sâm panh cho khách, một giọng nữ vang lên.
"Kính thưa quý vị, chào mừng đến với phiên đấu giá mùa thu của Giai Sĩ Bỉ..."
Giọng nói vang vọng khắp khán phòng, trong trẻo, nhịp điệu vững vàng, không cao nhưng có sức xuyên thấu lạ thường.
Cả khán phòng đang ồn ào bỗng chốc im lặng.
Lâm Gai nhớ lại mùa xuân năm đó, quy mô còn chưa lớn bằng, mà Khương Tư Ý đã căng thẳng đến toát mồ hôi. Còn đêm nay, đối mặt với hàng trăm cặp mắt và ống kính livestream toàn cầu, em không chỉ ung dung giới thiệu chương đầu của buổi đấu giá, mà còn có thể quay sang trao cho cô một ánh nhìn, một nụ cười.
Đúng là một thần thái "chơi" đầy bản lĩnh.
Giám khảo mùa xuân, giờ đã thành khán giả.
Lâm Tuyết Bạc nhận nhiệm vụ quay phim chụp ảnh, để Lâm Gai có thể toàn tâm toàn ý thưởng thức nét đẹp vô song của vợ mình đêm nay.
Phàn Thanh gửi hoa xong, lẻn vào khu VIP, thấy Kiều Cẩn đã đổi ra hàng ghế ngoài cùng từ lúc nào, bên cạnh còn một chỗ trống. Chừa cho cô à? Tim Phàn Thanh đập thình thịch, kệ, ngồi xuống đã.
Kiều Cẩn đưa cho sang ly rượu. Lúc Phàn Thanh nói "cảm ơn", Kiều Cẩn thuận thế tựa vào người cô bé.
Rượu còn chưa uống mà mặt đã nóng bừng, Phàn Thanh lén thẳng lưng lên một chút, để Kiều Cẩn tựa vào thoải mái hơn.
Kiều Cẩn ra lệnh: "Tay đâu."
Phàn Thanh: ...
Cô ngoan ngoãn đưa bàn tay còn lại qua. Kiều Cẩn nắm, đặt lên đùi mình.
Phàn Thanh chưa từng yêu đương, nhịp độ cực kỳ kém. Mấy cái "tài liệu học tập" xem được toàn là loại làm quá lên, kỹ thuật xa rời thực tế. May mà có Kiều Cẩn dắt tay chỉ việc. Lúc nào nên làm gì, cô không cần bận tâm, Kiều Cẩn luôn luôn sắp đặt đâu ra đó. Ngay cả trên giường, chị cũng là thầy bậc, dạy cô cách hôn, cách ôm, cách khiến cả hai cùng thăng hoa. Khiến Phàn Thanh ảo tưởng mình đã thành cao thủ.
Ngay trước khi vật phẩm đầu tiên lên sàn, ở hàng ghế cuối cùng, một góc khuất không ai để ý, có một người lặng lẽ ngồi xuống.
Bạc Thính chỉnh lại máy trợ thính ở tai phải. Cái cũ đã hỏng. Để có thể nghe trọn vẹn phiên đấu giá của Khương Tư Ý, nên hôm qua cô vội vàng đi lắp cái mới. Không thoải mái lắm, nhưng nghe được giọng của Khương Tư Ý là đủ.
Bạc Thính chịu được.
Trên sân khấu, Khương Tư Ý bắt đầu giới thiệu vật phẩm mở màn: một bộ ngọc lặc tử đời Tống. Sau khi phân tích giá trị và đặc điểm, cô gõ búa: "Giá khởi điểm hai triệu tám, mỗi lần nhảy năm mươi nghìn."
Sàn đấu giá im phăng phắc. Khởi đầu nguội lạnh là ác mộng của mọi nhà đấu giá. Bọn cáo già đang ngồi chờ, xem ai sẽ là người đầu tiên ném đá dò đường.
Bạc Thính trong góc khuất khoanh tay quan sát. Xử lý không khéo, thì cả buổi đấu giá có thể đi tong. Đây là bài kiểm tra đầu tiên cho Khương Tư Ý.
Cô gái trẻ không nao núng. Cô không lặp lại giá một cách máy móc, rồi nâng niu viên ngọc trong lòng bàn tay, chất giọng tự tin: "Thưa các vị, xin hãy chiêm ngưỡng báu vật còn sót lại từ thời Tống. Lịch sử ngàn năm, chỉ có nghệ nhân đời Tống mới dám phá cách như thế. Thân ngọc không một nét chạm, duy nhất đường vân ngang eo, đủ để định hình nên cốt cách. Và mời mọi người nhìn vào lỗ khoan này, thẳng tắp như kẻ chỉ, đến máy móc hiện đại cũng khó có thể tái hiện."
Từng lời, từng chữ, như một nhát dao khắc sâu giá trị của viên ngọc vào tâm trí người nghe. Am hiểu đấy, Bạc Thính thầm nghĩ. Không hổ danh thủ khoa Lịch sử nghệ thuật, chuẩn bị kỹ ghê.
"Nói trắng ra, giá khởi điểm này chưa bằng một nửa tác phẩm đương đại." Phân tích xong, Khương Tư Ý bắt đầu tung đòn tâm lý. "Và thưa các vị, tháng sau, tại một nhà đấu giá đối thủ, một vật phẩm tương tự sẽ có giá ước tính là năm triệu."
Cô mới dứt lời, tấm thẻ số 198 ở khu VIP giơ lên.
Khương Tư Ý: "Hai triệu tám trăm năm mươi nghìn."
Lửa đã bén. Các cuộc gọi ủy thác cũng bắt đầu nhập cuộc. Nhịp độ của Khương Tư Ý vẫn vững vàng, mắt không bỏ sót một động tĩnh nào. "...ba triệu không trăm năm mươi nghìn, ba triệu mốt... ba triệu triệu năm trăm năm mươi nghìn."
Người khách số 198 lại giơ thẻ, hét một mức giá mới. "Bốn triệu."
"Bốn triệu không trăm năm mươi nghìn." Bên ủy thác cũng bám riết không buông.
Không khí nóng bừng. Lâm Tuyết Bạc ngồi dưới mà máu me nổi lên, muốn nhảy vào giành. Nhưng Lâm Gai đã cấm cửa.
Cuối cùng, người khách khách số 198 chốt hạ với giá bốn triệu bảy, cao hơn gần triệu triệu so với dự kiến. Ở bên cánh gà, giám đốc Ngô và Đoạn Ngưng thở phào.
"Quá dữ."
Người ủy thác xem livestream cũng hả hê, gọi điện thẳng cho Cố tổng, khen Khương Tư Ý không ngớt lời, khen cô trẻ mà có phong thái của một bậc lão làng.
Cố tổng đang ngồi với Yến tổng trong phòng VIP trên lầu. Cố tổng vui vẻ nghe điện, rồi quay sang nói: "Toàn khen Tiểu Khương, khách hàng cực kỳ hài lòng."
Yến tổng, người không quản ngại đường xa đến, chỉ khẽ gật đầu. Một cái gật đầu nhẹ, nhưng với đó đã là sự công nhận cao nhất.
Phiên đấu giá tiếp tục.
Nhân lúc cúi xuống lướt màn hình, Khương Tư Ý mới dám thở ra một hơi. Người ngoài nhìn vào thì thấy cô bản lĩnh, nhưng thực ra tim vẫn đập thình thịch. May mà mọi chuyện đã ổn.
Cô ngẩng đầu, chuẩn bị cho vật phẩm thứ hai. Ánh mắt cô lại tự nhiên tìm đến Lâm Gai.
Chị giơ ngón cái.
Siêu đỉnh.
Khương Tư Ý mím môi cười. Có Lâm Gai ở đây, lòng cô thấy vững như bàn thạch.
Cô lấy lại tập trung. Suốt buổi đấu giá, dù là những màn giằng co căng thẳng, những lúc giá không như ý, hay những khoảng lặng bất ngờ, Khương Tư Ý luôn có thể xử lý một cách khéo léo. Kinh nghiệm tích lũy từ vô số phiên đấu giá và hội thảo, giờ đây đã được cô vận dụng một cách nhuần nhuyễn.
Màn chốt hạ của bộ phận Kim thạch Ngọc khí năm nay, là sợi dây chuyền phỉ thúy Myanmar của bà Vương, cùng loại với một kiệt tác từng được bán với giá hơn trăm triệu.
Tối nay, cả khán phòng này đến vì một thứ: siêu phẩm phỉ thúy mà giới sưu tầm mấy năm nay hiếm thấy. Bà Vương đến vì để xem báu vật của mình có phá được mốc trăm triệu không.
Đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp, Khương Tư Ý cầm trịch một vật phẩm giá trị chín con số.
Dưới ánh đèn sân khấu, cô toát ra sự điềm tĩnh vượt xa tuổi tác. Dẫn giá, k*ch th*ch h*m m**n, làm chủ sân khấu... mọi thứ mượt mà như một dòng chảy. Ngay cả khi có vài nhà sưu tầm nước ngoài bất ngờ nhập cuộc, cô vẫn ung dung nhảy số song ngữ.
Cuối cùng, siêu phẩm phỉ thúy được chốt hạ với một mức giá trên trời, một trăm bốn mươi triệu.
Khoảnh khắc búa gõ xuống, tay cô khẽ run lên. Nhưng không một ai nhận ra.
Không một vật phẩm nào thất bại. Thần thoại "Găng Tay Trắng" bất bại.
Bà Vương vỗ tay, quay sang nói với trợ lý, năm sau tiếp tục hợp tác với Giai Sĩ Bỉ.
Ở hậu trường, Đoạn Ngưng gần như xụi lơ, tu một hơi hết cả ly nước, kiểu như người lên sàn là bản thân. Ngô Nhất Lộ bóp nhẹ vào gáy Đoạn Ngưng, "Á!"
Giám đốc Ngô: "Nạp năng lượng cho đấy, lát nữa đến lượt rồi."
Sắp phải lên sàn, Đoạn Ngưng hít một hơi thật sâu.
Chiến!
Trong khán phòng, Bạc Thính từ từ ngả lưng ra sau ghế, cảm thấy cột sống hơi cứng đờ. Cô bị cuốn theo màn trình diễn của Khương Tư Ý. Lâu lắm rồi mới có lại cảm giác rung động này. Cô lặng lẽ quan sát người con gái trẻ tuổi trên sân khấu. Một người được vạn người ngưỡng mộ, nhưng vẫn khiêm tốn, ánh mắt vẫn trong veo. Đây không chỉ là đấu giá, đây là nghệ thuật. Bạc Thính biết chắc, Khương Tư Ý không phải là một bình hoa di động được tiền bạc đắp lên.
Tai hơi khó chịu, Bạc Thính định tháo máy trợ thính ra, thì nghe thấy tiếng xì xào của ba đồng nghiệp đang đứng ở cửa.
"Ra oai gớm nhỉ, đúng là đồ hiệu hết mùa, à không, bây giờ là siêu phẩm rồi."
"Việc gì phải bày vẽ thế, bán riêng cho nhà họ Lâm là xong, có đáng bao nhiêu đâu."
"Mấy người biết gì. Vì cái danh hiệu 'Nhà đấu giá trẻ toàn cầu' của Giai Sĩ Bỉ năm nay đấy."
"Thế giới của người giàu, mình không hiểu nổi đâu."
Ba người vừa uống rượu vừa cười, bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh quét qua.
Là Bạc Thính.
Bạc Thính đứng dậy, đi xuyên qua giữa ba người họ. Họ vờ như không có chuyện gì, cúi đầu uống rượu.
Bạc Thính buông một câu lạnh lùng: "Bản lĩnh duy nhất của phường vô dụng, là nhai lại sau lưng người khác."
Ba người: ...
Bạc Thính đi thẳng, không thèm liếc lại nhìn bộ dạng tức tối của họ.
Ra khỏi khán phòng, gió lạnh thổi tung mái tóc dài của Bạc Thính. Cô đi đi lại lại một lúc, rồi quyết định gửi cho Khương Tư Ý một tin nhắn.
Khương Tư Ý mới về phòng nghỉ, giám đốc Ngô đã đưa cho cô một ly nước nóng. Điện thoại rung lên, có số tin nhắn chúc mừng, trong đó có một tin từ số lạ.
[Bạc Thính. Nói chuyện một lát? Cửa sau.]
Chỉ vài chữ ngắn gọn, nhưng lại nhen nhóm trong lòng Khương Tư Ý một tia hy vọng. Chuyện duy nhất giữa họ, là miếng ngọc bội. Lẽ nào đã đồng ý?
Khương Tư Ý vội khoác áo, đi ra cửa sau.
Thực sự đúng như cô nghĩ. Trước đây Bạc Thính từ chối, vì có thành kiến, cho rằng cô là kiểu được nâng đỡ. Hôm nay, sau khi xem trọn vẹn màn trình diễn của cô, Bạc Thính bị lay động. Bạc Thính thừa nhận, có lẽ đó là sự đố kỵ, là sự hẹp hòi của bản thân mình. Bạc Thính muốn gặp, để kết bạn, gửi tấm ảnh miếng ngọc bội. Ngoài sàn đấu giá, Bạc Thính không phải là người giỏi ăn nói. Giúp Khương Tư Ý, xem như một lời xin lỗi câm lặng.
Cửa sau vắng tanh, chỉ có gió lạnh từng cơn. Tay cầm điện thoại của Bạc Thính lạnh cóng, cô đút nó vào túi áo.
Phía sau có tiếng bước chân. Cô quay lại. Người đến không phải Khương Tư Ý, mà là...
"Chị lén đi xem phiên đấu giá của con đàn bà đó làm gì? Trước đây chị có bao giờ làm thế đâu..." Người kia điên dại đứng trong đêm gió lạnh, bước từng bước về phía Bạc Thính, "Đến cuối thì vẫn muốn bỏ rơi em."
Thấy gương mặt đẫm nước mắt của người kia, Bạc Thính nhắm mắt, giọng bình thản đến lạ: "Về nhà rồi nói."
Người kia lao tới, bất chấp trời đất, cưỡng hôn đôi môi lạnh ngắt của Bạc Thính.
Bạc Thính cau mày, nghiêng mặt né tránh. Nhưng mái tóc lại bị túm giật, khuôn mặt bị ép phải đối diện.
Gò má Bạc Thính ửng lên vì nén đau. Đôi mắt lạnh lùng sau cặp kính long lanh nước, "Đừng làm thế với chị"
Thứ bạo hành lại tỏ ra là người bị hại. Gương mặt người kia méo xệch đi trong tiếng nức nở, "Chị dám bỏ rơi em à? Đừng có mơ! Nếu không phải vì chị, em đâu ra nông nỗi này! Bạc Thính, đời này chị chỉ được phép nhìn một mình em, yêu một mình em! Đến cả cái bộ dạng nhục nhã của chị cũng là của một mình em! Nghe rõ chưa?!"
Trong lúc giằng co, máy trợ thính của Bạc Thính bị giật đi, mắt kính cô rơi xuống, rồi bị người ta giẫm nát.
Bị cận nặng nên Bạc Thính không nhìn rõ, cũng chẳng nghe rõ, cô mặc cho bàn tay kia siết cổ họng mình.
Ngay lúc chiếc cổ mảnh khảnh sắp bị bóp nghẹt, thì một bóng người chợt lao tới, che chắn Bạc Thính.
Giọng nói trong trẻo trên sàn đấu giá ban nãy, xuyên qua lớp màng ù đặc, mơ hồ vọng vào tai trái của Bạc Thính.
Là Khương Tư Ý.
Người đang đứng trước mặt bảo vệ cô, là Khương Tư Ý.
Khương Tư Ý thực sự không ngờ sẽ chứng kiến cảnh này. Trong cơn hoảng loạn, cô theo bản năng che chở cho Bạc Thính, người đang ở thế yếu.
"Cô Bạc, ai vậy ạ?"
Chưa kịp để Bạc Thính trả lời, ánh mắt độc địa của ả đàn bà điên đã khóa chặt Khương Tư Ý, thét lên: "Cấm mày đụng vào vợ tao!"
Màng nhĩ Khương Tư Ý đau nhói.
Vợ? Cô Bạc đã kết hôn? Vậy đây là... bạo hành gia đình...
Ả đàn bà điên lôi cây dùi cui điện trong túi ra, định chích vào người Khương Tư Ý.
Chu Nghê mới bước lên, thấy một bóng người lao tới như tia chớp, lùi lại.
Ả đàn bà điên vừa tiến được một bước, thì bị giật tóc kéo lại, một lực trời giáng kéo ả ngã ngửa ra sau. Lực kéo này mạnh hơn gấp vạn lần lúc ả túm tóc Bạc Thính, cảm giác như cả mảng da đầu sắp bị lột phăng.
Cổ tay cầm dùi cui điện bị một sức mạnh áp đảo kẹp chặt. Ả đàn bà điên hoảng sợ quay đầu lại, đối mặt với một đôi mắt lạnh đến thấu xương.
"Thứ rác rưởi dám đụng đến vợ tao? Thế sao còn sống được vậy nhỉ?" Nói rồi, Lâm Gai xoay ngược cây dùi cui điện, dí thẳng vào người con đàn bà điên.