Vượt Rào - Ninh Viễn

Chương 97

 TrướcSau Mùng Một Tết, tuyết lớn ở thành phố J mới ngớt. Mái ngói nhà cổ phủ một lớp tuyết bạc dày, tựa lớp đường bột phủ trên mặt bánh kem.

 

Khương Tư Linh về ăn Tết, nhưng ở nhà hay ở nước ngoài cũng chẳng khác mấy. Suốt ngày ru rú trên gác xép vẽ vời, ăn uống là phải bê lên tận nơi. Đúng chuẩn "người thượng cổ phiên bản Tết". Lúc nhà Lâm Gai đến chúc Tết, Khương Tư Linh chỉ thò nửa cái đầu ra khỏi cầu thang, mắt thâm quầng như gấu trúc, vẫy tay mấy cái lấy lệ.

 

Lâm Tuyết Bạc và Đào Tự ăn trái cây uống rượu, rồi bàn chuyện đi nghe hòa nhạc mừng xuân. Khổng Úc Sâm thì tưới nước chống đông cho mấy cái cây trong sân nhà họ Đào. Tuyết Cầu tò mò chạy theo xem, ngó một lúc thấy chán, lại lon ton vào phòng khách, chạy đến bên chân Lâm Tuyết Bạc hít hít, vẫy đuôi, tò mò nhìn bà. Sao mùi quen thế nhỉ.

 

Lâm Tuyết Bạc chọc nhẹ cái đầu tròn của Tuyết Cầu. "Tiểu Hữu với Tư Ý mới nuôi hả? Dễ thương ghê." Mấy hôm về nhà, Tuyết Cầu ở với Khương Tư Ý, nên đây là lần đầu Lâm Tuyết Bạc gặp nó.

 

Chắc Tuyết Cầu hiểu được người ta khen mình, toe toét miệng khoe cái lưỡi hồng hồng, xoay mấy vòng tại chỗ, rồi sủa "gâu gâu" với Lâm Tuyết Bạc, vui vẻ.

 

Lâm Tuyết Bạc "Ối chà chà" bế nó lên.

 

"Nuôi khéo thật, mập ú nặng trịch."

 

Đào Tự bất lực, buồn cười: "Hai đứa nó bận như cái que, mà nuôi con chó tròn vo như quả bóng."

 

Hôm nay nhà đông khách hơn, người ra vào chúc Tết liên tục. Tiếng chuông cửa, tiếng người nói, tiếng bước chân, tiếng cười nói dưới lầu không ngớt. Âm thanh vọng lên phòng ngủ của Khương Tư Ý trên lầu hai, chỉ còn là những tiếng nhỏ nhoi, mơ hồ.

 

Căn phòng ngủ khóa trái không bật đèn, rèm cửa kéo hờ một nửa, mỗi một vệt sáng trắng len vào từ phía sau, hắt lên sàn gỗ xương cá một khung hình lạnh lẽo của nắng và tuyết hòa vào nhau.

 

Khương Tư Ý và Lâm Gai đang hôn nhau bên rèm cửa. Tiếng nước môi khe khẽ, tiếng vải vóc sột soạt, tiếng thở gấp gáp... vang lên rõ trong căn phòng yên tĩnh.

 

Suốt đường lái xe về vẫn hôn chưa đủ. Hôm qua chỉ dám gặp mặt, hôm nay như muốn bù đắp tất cả, hôn quên trời quên đất. Lâm Gai bình thường lạnh lùng, ít nói ít cười, không ngờ lại hôn giỏi đến thế. Hôn mãnh liệt, sướng hết cả người.

 

Lưỡi chị quấn lấy lưỡi Khương Tư Ý từng chút một, bàn tay áp lên lưng cô, động tác ghì giữ đầy chiếm hữu mà vẫn tựa như v**t v*. Mỗi tấc da thịt chị lướt qua, là khiến cô run lên không kìm được.

 

Cô bé nhận nụ hôn lúng túng, tay chân không biết để vào đâu cho phải.

 

Giữa nụ hôn nồng cháy, Lâm Gai vẫn biết em ngại. Cô nắm lấy cổ tay Khương Tư Ý, lòng bàn tay xoa nhẹ lên phần xương nhô ra, rồi dẫn dắt cánh tay thon dài của em vòng qua eo mình.

 

Eo Lâm Gai thon quá, Khương Tư Ý mơ màng cảm nhận. Thì ra hôn là cảm giác thế này. Ngọt ngào, nóng bỏng, còn mê hoặc hơn tất cả món ngon cô từng nếm. Dù mấy hôm nay hai người đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần, song khi đôi môi mềm mại ấy lại chạm vào, cảm giác vẫn là hồi hộp xen lẫn phấn khích.

 

Lâm Gai hôn từ môi xuống đến tai, hôn đến mức vành tai Khương Tư Ý nóng rực, ngứa ran.

 

Chân Khương Tư Ý mềm nhũn muốn khuỵu xuống. Sợ Lâm Gai phải cúi người mỏi vì chênh lệch chiều cao, cô khẽ nhón chân lên, chủ động áp vành tai nóng bỏng vào môi chị.

 

Ngoan quá. Ánh mắt Lâm Gai như lạc đi vì em bé trước mặt, trái tim căng phồng cảm giác vừa chua xót vừa tê dại lạ lùng.

 

Vành tai mềm mại bị đôi môi nóng bỏng ngậm lấy, khẽ m*t nhẹ. Hơi nóng biến thành một dòng điện rõ rệt. Cảm giác tê dại lan tỏa từ tai ra khắp người, khiến em bật ra tiếng "ưm" khe khẽ như mèo con.

 

Khương Tư Ý là người kín đáo, nếu không phải vì quá dễ chịu đến mê man, khó kiềm chế, cô tuyệt đối không phát ra âm thanh thế kia.

 

Cái đầu vốn đang ngẩng cao, giờ phút này lại từ từ rũ xuống trong cảm giác lâng lâng. Cô ôm Lâm Gai chặt hơn, dựa dẫm vào người chị, run rẩy theo từng nhịp hôn sâu cạn.

 

Hơi nóng ngọt ngào đang lên men, những xao động xa lạ từng đợt, từng đợt dâng trào từ sâu trong cơ thể. Đôi chân ngượng ngùng khép chặt lại.

 

Hôn từ tai xuống cổ, rồi từ cổ lại quay về môi. Những dấu hôn đỏ hồng độc quyền, những vết răng mờ nhạt.

 

Khương Tư Ý hoang mang. Mỗi lần tiếng nói chuyện của người lớn, tiếng cười của họ hàng không quen vọng lên từ dưới lầu, cô lại căng thẳng. Cái lưỡi chưa biết hôn ra sao bắt đầu ngập ngừng.

 

Vốn đã vụng về, lại thêm tâm trí căng thẳng, thế nên vô tình cắn phải môi Lâm Gai mấy lần.

 

Đúng lúc tiếng cười của mẹ bỗng trở nên rõ ràng hơn, Khương Tư Ý cắn thật mạnh vào môi Lâm Gai, khiến chị khẽ hít vào một hơi.

 

Khương Tư Ý như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đôi môi hai người tách ra.

 

Đào Tự sắp đi tới cửa phòng, thì tiếng Khương Tư Linh vọng xuống từ gác xép: "Mẹ yêu ới, trưa nay ăn gì? Con muốn ăn lẩu."

 

Đào Tự dừng lại, đổi hướng, đi về phía cầu thang. "Con bé này, con ăn vặt cả buổi sáng mà còn thèm hả?"

 

"Kệ con, ăn vặt là ăn vặt, lẩu là lẩu."

 

"Vẽ xong chưa mà đòi ăn?"

 

"Mẹ??"

 

Giọng nói cười cười của Đào Tự xa dần, hành lang ngoài phòng ngủ lại trở về yên tĩnh.

 

Khương Tư Ý thở phào, đồng thời nhìn vào chỗ mình vừa cắn Lâm Gai.

 

"Em xin lỗi... chị đau không?" Khương Tư Ý thấy đôi môi mỏng, vân môi mờ tinh tế của Lâm Gai bị mình cắn đến rớm máu. Cô gập ngón trỏ lại, xót xa muốn chạm vào, lại không dám, sợ làm chị đau.

 

"Không đau." Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Gai khẽ cong lên. Vệt nắng lọt qua khe rèm, nhảy múa trong con ngươi đen láy, lấp lánh ý cười rạng rỡ. "Muốn cắn thì cứ cắn tiếp, cắn chỗ nào cũng được."

 

Lời đường mật cưng chiều khiến Khương Tư Ý mím môi ngại ngùng, quên rụt tay lại.

 

Cảm giác đốt ngón tay lơ lửng giữa đôi môi khiến Lâm Gai nhớ lại giấc mơ phóng túng kia. Hình dáng, cảm giác... cực kỳ giống.

 

Lâm Gai: "Hôm đó, lúc em đến gọi chị dậy, cũng làm thế này à?"

 

Không có thời gian cụ thể, nói năng mơ hồ, người khác chắc chắn không hiểu chị đang nói gì. Nhưng Khương Tư Ý thì hiểu ngay.

 

Kỳ nghỉ hè sau khi vừa đến thành phố N học đại học, buổi sáng thứ hai ở nhà Lâm Gai, lúc cô đến gọi chị dậy, chị bất ngờ ôm cô vào lòng. Cảm giác được chị ôm thật khó dứt, đôi môi chị lại gần trong gang tấc, quyến rũ vô cùng, cô không nhịn nên lấy ngón tay chạm vào.

 

Khương Tư Ý gật đầu.

 

"Rồi sao nữa?"

 

"Rồi... chị hôn ngón tay em."

 

Khương Tư Ý nói, nhìn môi Lâm Gai từ từ tiến lại gần ngón tay mình. Lại một lần nữa hôn lên đầu ngón tay. "Thế này à?"

 

Đầu lưỡi mềm mại, nóng bỏng lướt qua da thịt, từng chút, từng chút trêu ghẹo em.

 

Cái chạm nóng bỏng đó làm Khương Tư Ý giật mình, mắt phủ một tầng hơi nước mỏng. Rồi bị chị dụ dỗ lên giường.

 

Chiếc giường này Khương Tư Ý và Lâm Gai đã cùng nằm vô số lần. Cùng đọc sách, làm bài tập, trò chuyện, cùng nhau ngủ thiếp đi.

 

Song mỗi có lần này, là làm chuyện hoàn toàn khác.

 

Nụ hôn nóng bỏng thiêu đốt đầu ngón tay, trượt qua lòng bàn tay nhỏ nhắn của Khương Tư Ý, lướt qua những đường chỉ tay như khắc sâu cuộc đời, như đang thưởng thức bảo vật, từ từ hôn lên môi.

 

Chị hôn làm là da trắng nõn Khương Tư Ý chuyển hồng. Đẩy gọng áo lên. Kéo ren áo xuống.

 

Lâm Gai hôn nhẹ tai em, "Nếu khó chịu, nói với chị."

 

Cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Nghe câu này, Khương Tư Ý tưởng chị đang rào trước. Chắc là lần đầu, nên... kỹ thuật còn non? Ừm, hiểu được, hiểu được.

 

Khương Tư Ý còn rất nghiêm túc nói: "Không sao đâu... em giống chị mà. Chị muốn thế nào... cũng, cũng được."

 

Câu nói này như một mồi lửa, ném vào đôi mắt vốn tĩnh lặng như nước của Lâm Gai.

 

Áng hồng lan xuống tận bụng dưới. Mu bàn tay ướt đẫm thứ nước long lanh từ từ tuôn chảy.

 

Đây là cảm giác gì? Dễ chịu đến mức vượt xa mọi tưởng tượng của Khương Tư Ý. Ngay cả cảm giác xa lạ ban đầu nhanh chóng bị nhấn chìm bởi những con sóng khó tả dưới sự vỗ về của Lâm Gai.

 

Khương Tư Ý vắt ngang cánh tay che mặt, bày mỗi đôi mắt thất thần, mông lung vì kh*** c*m. Cô r*n r* xin tha, rồi chị bế lên tiếp tục. Vành tai bị khẽ cắn, nghe Lâm Gai thì thầm bên tai: "Em nói rồi, chị muốn làm gì cũng được."

 

Đúng là lời cám dỗ tột đỉnh. Lâm Gai mê hoặc cô. Cam tâm tình nguyện một lần nữa bị thủy triều nhấn chìm, Khương Tư Ý bám chặt lấy người Lâm Gai, mặc cho chị hái lượm.

 

Giữa những cơn mê man nối tiếp nhau, Khương Tư Ý mới hiểu. Thì ra "khó chịu"... là chỉ cảm giác sung sướng xa lạ ập đến quá nhiều, "ăn" quá no, khó lòng chịu đựng...

 

...

 

Đào Tự từ phòng vẽ trên lầu ba đi xuống phòng khách lầu một. Tuyết Cầu lẽo đẽo theo chân bà, bà đi đâu nó chạy theo đó, le cái lưỡi hồng ra, đôi tai hình bán nguyệt nhỏ nhắn cứ giật giật.

 

Đào Tự hỏi Lâm Tuyết Bạc: "Tư Ý đâu rồi? Rồi không thấy tăm hơi Tiểu Hữu luôn?"

 

Buổi sáng quá bận rộn, họ hàng, bạn bè, đối tác, rồi nhân viên công ty lần lượt đến chúc Tết. Nếu không có Lâm Tuyết Bạc giúp một tay, Đào Tự chắc tiếp không xuể. Giờ này mới nhận ra hai đứa nhỏ mất tiêu.

 

Tuyết Cầu vui vẻ bám theo Đào Tự cả buổi sáng, giờ lại chuyển đối tượng không chút gián đoạn. Nó nhảy lên sô pha, gác chân lên đùi Lâm Tuyết Bạc, le lưỡi nhìn bà, như đang hỏi "Cháu có giỏi không ạ?".

 

Lâm Tuyết Bạc đưa cho nó một miếng táo, nó nhai rôm rốp. Bà vừa cho Tuyết Cầu ăn, vừa cười liếc mắt về phía phòng ngủ của Khương Tư Ý trên lầu hai.

 

Đào Tự nhìn theo. Hiểu ra, bà hơi ngượng ngùng thu tầm mắt lại.

 

"Còn đang định hỏi tụi nó tính cưới xin thế nào."

 

"Khỏi hỏi, dù kế hoạch thế nào, dù không muốn tự lên kế hoạch, thì chị em mình đây? Làm mẹ cứ hết lòng ủng hộ mọi quyết định của con cái, rồi chèo chống cho hai con là được."

 

Trước đây Lâm Tuyết Bạc và Đào Tự từng lo, lo rằng không biết việc lớn lên cùng nhau có kìm hãm tình cảm thật sự của hai con gái không. Lỡ hai đứa thật sự coi nhau như chị em, không có cảm giác yêu đương, thì đâu nhất thiết phải buộc chặt vào nhau. Tuý ý hai con vậy.

 

Vậy mà vừa mới nhắc chuyện này, người còn chưa về đến nhà, đã đòi cưới. Hai đứa không có suy nghĩ khác, hai đưa muốn ở bên nhau cả đời.

 

Xem ra trước đây không phải không có cảm giác yêu đương, mà là... chưa thông suốt. Giờ thì thông rồi, thông đến mức bỏ cơm. Về nhà mà không thấy mặt, hôm nay chắc là đòi lại cả vốn lẫn lời.

 

Lâm Tuyết Bạc lại cho Tuyết Cầu thêm một miếng táo, nó ngấu nghiến, "Kệ bọn trẻ đi, sắp đến giờ cơm trưa rồi. Mấy đứa có tình yêu uống nước cũng no, mình cứ ăn phần mình."

 

Ăn cơm xong hai bà đi nghe hòa nhạc. Lâm Tuyết Bạc đặt lô riêng trên lầu hai, có thể mang Tuyết Cầu đi cùng.

 

Lúc Khương Tư Ý và Lâm Gai từ trên lầu đi xuống, trời đã tối mịt. Bụng đói kêu òng ọc, chân hơi run.

 

Lâm Gai mở tủ lạnh ra xem, "Ăn cơm rang trứng không em?"

 

"Ăn ạ!"

 

Lâm Gai xoa đầu em: "Vậy em ra sô pha ngồi đợi chị, nhanh thôi."

 

Khương Tư Ý không muốn rời Lâm Gai nửa bước. "Không đi, em phụ chị. Em đi lấy đồ ăn kèm." Cô lấy ba quả trứng và một hộp thịt hộp, Lâm Gai liếc một cái, cô lấy thêm nửa túi rau xanh.

 

Lúc Lâm Gai đang thái rau, Khương Tư Ý lén nhìn chị.

 

Lâm Gai chẳng ngẩng đầu lên, "Không nghĩ ra à?"

 

Khương Tư Ý chống hai tay lên bàn, đôi chân thon dài trong chiếc váy ngủ bắt chéo. Không nghĩ thật. Quen Lâm Gai gần hai mươi năm, chưa bao giờ biết chị hôn giỏi đến thế. Mà giỏi... không chỉ mỗi hôn...

 

Không thấy em trả lời, Lâm Gai quay sang nhìn.

 

Khương Tư Ý đang thất thần, không biết em nghĩ gì, mắt ngấn nước, ngơ ngác. Bỗng, một nụ hôn cắt ngang dòng suy nghĩ.

 

"Em nghĩ gì vậy?" Người hôn em hỏi, hỏi rất nghiêm túc. Không lẽ... không thoải mái? Lâm Gai, người từ nhỏ đã là học sinh giỏi, lần đầu tiên nếm trải cảm giác bất an của một giáo viên khi xem bài thi của học trò và nhíu mày.

 

Không ngờ giây sau, "cô Khương" bỗng ôm chầm lấy Lâm Gai, đầu còn rúc vào hõm cổ.

 

"Đang nghĩ... em thật sự rất thích chị."

 

Em bé thẳng thắn quá làm cô ấm áp. Thấy em quấn quýt, Lâm Gai yên tâm rồi. Vậy ban nãy... cpp làm cũng không tệ lắm nhỉ?

 

Lâm Gai hôn lên trán em, "Em đói mà? Lấp đầy bụng em trước đã. Rồi..."

 

"Rồi?"

 

"Rồi làm em thích chị hơn nữa."

 

Nghe hiểu, Khương Tư Ý: "Gì vậy trời!"

 

Lâm Gai: "Cô Khương của chị, em có biết là trong khi miệng em nói'gì vậy trời', mặt em lại viết rõ mấy chữ 'siêu mong đợi' không?"

 

Khương Tư Ý nói "em có đâu mà", vừa thắc mắc, "cô Khương" ở đâu ra vậy?

 

Lúc Lâm Tuyết Bạc và mọi người đi nghe hòa nhạc về, Lâm Gai đang rang cơm. Khương Tư Ý như con gấu koala, vòng tay ôm eo chị từ phía sau, dính không rời.

 

Nghe tiếng mở cửa, Khương Tư Ý hoảng loạn, buông tay ngay. Người ban nãy còn dính như sam trên lưng Lâm Gai, không những đứng thẳng được, mà còn đứng thẳng tắp. Không biết còn tưởng đang tập quân sự, Lâm Gai là huấn luyện viên.

 

Lâm Tuyết Bạc bế Tuyết Cầu, trên đầu còn vương mấy bông tuyết, lấy bàn tay đeo găng da cừu phủi tuyết trên đầu Tuyết Cầu đi.

 

Bà cười, cố tình cao giọng: "Về bậy giờ rồi bà."

 

Khương Tư Ý đỏ bừng mặt.

 

Lâm Gai bất lực nhìn Lâm Tuyết Bạc: "Chị Tuyết Bạc đi nghe hòa nhạc hay đi uống rượu về vậy?"

 

Lâm Tuyết Bạc cười ha ha, thả Tuyết Cầu xuống. "Tư Ý, có gì mà ngại. Lớn cả rồi, cũng sắp cưới rồi, tình cảm tốt là chuyện bình thường mà."

 

Khương Tư Ý nhìn Lâm Gai.

 

Ồ, sắp cưới nhau rồi.

 

Lâm Gai là... vợ cô.

 

Vợ hàng thật giá thật.

 

Trong lồng ngực, trái tim cô như một hồi trống trận, dồn dập rung lên.

 

Cô vẫn khao khát được kề sát bên chị, dù một cái chạm thoáng qua.

 

Nhưng người lớn còn đó, Khương Tư Ý nào dám phóng túng, cô khe khẽ lấy ngón út ngoắc ngón út Lâm Gai.

 

Ngoắc một cái... chưa đủ, lại thêm cái nữa.

 

Một tay Lâm Gai múc cơm, tay kia đã vớt lấy tay Khương Tư Ý, siết chặt mười ngón đan vào nhau.

 

...

 

Cả nhà cùng ăn khuya, nhấp chút rượu, rôm rả tán gẫu chuyện buổi hòa nhạc.

 

Đêm đã khuya, Lâm Tuyết Bạc và Khổng Úc Sâm tạm biệt.

 

Khương Tư Ý và Đào Tự ra tiễn khách, Lâm Gai cũng đi cùng.

 

Lâm Tuyết Bạc: "Thế là không về à?"

 

Lâm Gai: "Vâng ạ, không về."

 

Lâm Tuyết Bạc và Khổng Úc Sâm đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu. Chưa cưới hỏi gì mà đã quấn quýt thế này.

 

Trên đường về, Đào Tự dắt Tuyết Cầu đi trước, Khương Tư Ý và Lâm Gai tay quyện chặt tay, sóng bước phía sau.

 

Tuyết lại rơi rồi.

 

Tuyết vương trên mái tóc Khương Tư Ý. Ra ngoài quên mang khăn, cô nào ngờ tuyết lại bất chợt rơi dày đến thế.

 

Lâm Gai cởi chiếc khăn cashmere đang mang, quàng cho cô.

 

Khương Tư Ý kéo đầu khăn còn lại vòng qua cổ Lâm Gai. Chiếc khăn rộng đủ để ôm trọn cả hai vào lòng.

 

Ý cười long lanh trong mắt Lâm Gai. "Muốn sát lại gần chị đến thế sao?"

 

Khương Tư Ý gật đầu, "Vâng, muốn quấn chị như thế, quấn vợ em cả đời này."

 

Lâm Gai nâng gương mặt em, đôi môi mát lạnh chạm vào nhau, mà lòng lại bỏng cháy.

 

"Ừm, quấn vợ chị cả đời này."

 

Tuyết giăng mờ phố phường, rơi lả tả, mang theo niềm hy vọng năm mới.

 

Khương Tư Ý vui sướng ngẩng đầu, tay nắm chặt tay Lâm Gai, chầm chậm bước về phía trước.

 

Cùng nhau bước qua màn đêm tuyết phủ, băng qua mùa đông giá lạnh, đi trọn vòng xoay bốn mùa.

 

Cùng nhau nếm trải từng cung bậc cảm xúc của cả kiếp sau, dẫu cho mong manh đến đâu.

 

Kết thúc tuyến giả định.

 

Đợi Kiều Cẩn với A Thanh nha. Tác giả chơi bắt quét mã, chụp màn hình, chụp muốn liệt phím, ta nó nó lườiiii
Bình Luận (0)
Comment