Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 24

Editor: ÓcCá

Cô tựa như một đóa hồng đỏ hoang dã vừa kiều diễm ướt át vừa nồng nhiệt.

Xâm nhập khu tây bộ không người, dùng tư thái cường thế không thể ngăn cản đánh sâu vào ánh mắt anh.

Ôn Huyền cũng không nghĩ tới vừa xuống tới đã đụng phải anh.

Cô nhìn anh, khóe môi hơi cong.

Chỉ trong chốc lát, rồi cô lập tức dời mắt đi chỗ khác, nhìn về phía bàn ăn có nhiều người tụ tập.

Bộ đồ này lúc đầu cô tính đến vùng sa mạc mới mặc, chụp vài bộ ảnh ở sa mạc, nhưng không ngờ, lần đầu mặc nó lại là ở đây.

Về phần vì sao mặc, cũng không cần nói nhiều.

Mấy chàng trai ngồi ở bàn ăn bên kia, ban đầu không biết đang tán dóc gì đó, nhưng khi ánh mắt chợt tình cờ quét về phía cầu thang, động tác trong tay đều từ từ chậm lại, cả người ngây ngốc sửng sốt...!

Bàn ăn đang náo nhiệt trong nháy mắt trở nên yên lặng như tờ.

Cả đám mở to hai mắt kinh ngạc nhìn cô.

Đẹp.

Quá đẹp.

Mặc dù biết cô chính là đại minh tinh trên TV, đại mỹ nhân siêu cấp, thế nhưng khi bọn họ một lần nữa tận mắt nhìn thấy cô mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ thắm đi xuống, tất cả vẫn thấy kinh diễm vì vẻ đẹp của cô.

Quả thực khiến người ngạt thở...!!!

Một cái nhăn mày đều sẽ làm cho người ta si mê.

Sau khi cô xuống tới, ngay khi còn cách Lục Kiêu mấy bước chân, thì quay về phía bọn họ cong khóe môi, nở một nụ cười rực rỡ sáng chói với từng người.

"Rầm ——!"

Có người ngã từ trên ghế xuống.

" A a a...! Chính là Huyền tỷ, Huyền tỷ của chúng ta, mau ngồi ở đây! Ngồi ở chỗ chúng tôi...!!!"

Cả đám con trai nhốn nháo, tranh nhường chỗ cho cô.

Trước mắt có mấy người con trai muốn vọt đến, Tang Niên và Trát Tây vội vàng xông lên ngăn cản trước mặt Ôn Huyền trước một bước: "Đừng kích động đừng kích động! Đám con trai thúi mấy người nhanh quay về chỗ ngồi! Đừng dọa Huyền tỷ của chúng tôi!"

Tang Niên ỷ vào bình thường hay nói chuyện với cô, lớn tiếng rêu rao khí thế vô cùng.

Bọn con trai vẫn có chút kích động, đều muốn Ôn Huyền ngồi bên chỗ bọn họ.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lẽo, từng câu từng chữ truyền đến ——

"Các người coi tôi chết rồi à?"

Lục Kiêu đứng cách Ôn Huyền mấy bước, trong tay cầm một cái khăn mặt, ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương nhìn bọn họ.

Trên người bởi vì vừa làm việc xong, cổ áo T-shirt màu đen và trên ngực hơi ẩm ướt, mùi vị hormone nam tính toàn thân càng dày đặc hơn.

Lúc này đang nắm chặt nắm đấm nhìn bọn họ chằm chằm, trên cánh tay hơi nổi lên gân xanh, tựa như bên dưới da thịt còn ẩn chứa vô tận sức mạnh.

Bọn con trai trong đội vừa thấy bộ dáng này của anh, lập tức tựa như một cơn gió chạy trở về!

Nói đùa!

Nắm đấm của lão đại bọn họ cũng không phải ăn chay, khi lão đại bọn họ vừa tới thì bọn họ đã được lĩnh giáo qua, chỉ mới dùng một nửa sức đã là có thể quật ngã người khác, mười phần sức lực là có thể đưa người chầu trời ngay!

Ôn Huyền nhìn các đội viên từng người thành thật đàng hoàng trở về, lập tức hơi hơi nhíu mày.

Quay đầu nhìn anh.

Cái nhìn kia không rõ ý tứ trong đó.

Dường như muốn câu lấy mạng người vậy.

Khóe môi cong cong, ý vị sâu xa.

Lục Kiêu cầm khăn mặt vừa muốn đi vào phòng vệ sinh, khi thấy cô nhìn qua, chống lại ánh mắt câu người của cô, thì hung hăng sắc bén liếc cô một chút.

Ôn Huyền: "..."

Tận mắt nhìn thấy anh rời đi trước mắt mình, toàn thân hiện ra khí lạnh không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Ôn Huyền không nhịn được khẽ cắn môi, mãi đến khi bóng dáng anh biến mất cô mới thu hồi ánh mắt.

Chết tiệt.

Người đàn ông này đúng là bà già nó thú vị!!!

Anh ta, cô nhất định thử chắc rồi...!
Bình Luận (0)
Comment