Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 30

Editor: ÓcCá

Lúc này người đàn ông đi ra nhìn thấy một màn như vậy, cả người giật mình.

Oắt con trông thấy Lục Kiêu ra, lập tức chạy đến bên cạnh anh nhảy nhót tưng bừng, hướng về phía anh tội nghiệp kêu.

Như phảng phất nói, nó có thể không phải người, nhưng cô ta quả thật là chó!

Lục Kiêu cúi đầu nhìn nó một chút, để chén nhỏ đựng nước sạch xuống đất, thuận tiện sờ cái đầu nhỏ của nó.

Oắt con lập tức hướng về phía Ôn Huyền sủa ầm ĩ, gâu gâu gâu càng thêm khí thế!

Tựa hồ khiến cô biết, ai mới là lão đại nơi này!

Mà Ôn Huyền nhìn thấy Lục Kiêu.

Cái chân đưa ra trong chớp mắt cứng đờ, chợt liền giả bộ đá đạp lung tung trước sau giữa không trung hai lần, dấu tay sau lưng cười khan hai tiếng, sau đó nói: "Khỏi phải nói a, anh nhìn xem vật nhỏ này dáng dấp rất ư là độc đáo!"

Nói xong, cô không hề nhìn anh nữa, vọt tới cửa cuống quít đi vào.

Lục Kiêu nhìn theo dáng cô vội vội vã vã chạy vào: "..."

**

Ôn Huyền chỉ cảm thấy mình chưa từng xấu hổ qua như thế!!

Bà già nó quá lúng túng.

Cô nói thật, loại người như cô rất ít khi để ý đến suy nghĩ của người khác.

Mặc dù trong ngoài của cô không đồng nhất, nhưng da mặt cô dày, cho dù bị phát hiện cũng mây trôi nước chảy, chưa từng xảy ra sơ suất, thế nhưng lần này ——!

Cô cảm thấy hai tai mình nóng lên.

Cô đang làm cái gì vậy!?

Khi dễ một con chó con mới sinh ra sao!?

Sao cô có thể chấp nhặt cùng một con chó được!?

Quan trọng là khi dễ thì khi dễ đi, thế mà còn để anh ta bắt được tại trận!

Không được, cô không thể tiếp tục ở lại nơi này được nữa.

Ôn Huyền bắt đầu nhanh chóng thu thập hành lý, chuẩn bị sáng sớm ngày mai liền rời đi.

...

...

Khi thu thập xong tắm rửa trở ra, lúc này trời đã khuya.

Trong đêm khuya luôn luôn sẽ khiến người ta có những ý nghĩ kỳ lạ.

Cô mặc áo ngủ nằm trên giường, trằn trọc.

Lăn lộn giày vò trên giường trong chốc lát, Ôn Huyền vẫn là nắm tóc ngồi dậy.

Không được.

Tên họ Lục bận rộn công việc như vậy, cả ngày xuất quỷ nhập thần, ít khi thấy bóng dáng.

Ở chỗ này một tuần mà mới thấy anh ta tổng cộng có hai lần, nếu như sáng ngày mai khi rời đi cũng không gặp được anh thì nên làm gì đây?

Mình cũng không có bất cứ phương thức liên lạc nào với anh ta!

Mấu chốt là tên Lục Cẩu này, thật đúng là nhịn được ham muốn của bản thân thật tốt.

Suy tư hồi lâu, cô liền bò dậy.

Kéo màn cửa sổ ra, nhìn xem một mảnh tĩnh mịch ở phía chân trời, có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh của dế kêu.

Ban đêm gió lớn, vừa nhìn đã thấy thích hợp làm việc ——

Về phần làm chuyện gì, thế thì không cần nhiều lời.

Lập tức phải rời đi, nếu còn không nắm được thóp anh ta, cô không cam lòng!

...

Đêm khuya trên hành lang yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã ngủ, ánh sáng trong suốt rực rỡ bên ngoài chiếu vào, lưu lại một tầng sương bạc.

Cô gái bước chân nhẹ nhàng, đi tới một căn phòng sát bên cầu thang không xa ở lầu hai.

Trong lòng mang ý đồ xấu mấy ngày nay cô đã sớm dò nghe, anh ở tại gian phòng nào.

Ôn Huyền đi tới trước cửa phòng của anh.

Nâng lên cánh tay tinh tế trắng nõn, nắm hờ gõ gõ.

Ban đêm rất yên tĩnh, thế nhưng trái tim của cô càng thêm xao động, nhốn nháo, ở sâu trong nội tâm, tựa như có trống gõ dồn dập.

Cô không biết, nửa đêm canh ba, Lục Kiêu thấy mình xuất hiện trước cửa phòng anh, sẽ nghĩ như thế nào, sẽ... làm thế nào.

Anh là một người đàn ông huyết khí phương cương, thân thể khoẻ mạnh, nơi này thì có rất ít cô gái xuất hiện...

Anh khẳng định đã nhẫn nhịn thật lâu, thật lâu đi.
Bình Luận (0)
Comment