Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 4

Editor: ÓcCá

"--- Đàn ông trong đội bị thương, đều do đội trưởng của họ---"

"Được rồi, đừng nói nữa! Để anh ta nói rõ với tôi, tôi có thể giống với những người đàn ông kia hay sao? Tôi là phụ nữ!"

Còn không phải là một người phụ nữ bình thường.

Cô là ai, cô chính là đại minh tinh đang "hot" trong làng giải trí, khi nhận được vô số hào quang cũng là lúc chịu đựng không ít áp lực từ người khác.

Có bao nhiêu người nhìn chằm chằm cô, ghen ghét với cô, quan trọng là cô sợ mình bị nhận ra, rồi có người lợi dụng lúc khó khăn mà chụp hình nude.

Đại đội trưởng gọi thật dễ nghe, đại đội trưởng, ai biết sau lưng là thứ gì.

Ôn Huyền càng nghĩ càng thấy không thỏa đáng, tức giận đến xanh mặt.

Ai ngờ, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

"Cô tìm tôi."

Đúng lúc này một giọng nói vang lên ở ngoài cửa, lạnh lẽo tẻ nhạt, không mang theo bất kì cảm xúc.

Người đàn ông xuất hiện ở cửa ra vào, còn có một chàng trai trẻ đi cùng đứng sau lưng thò đầu ra nhìn.

Ôn Huyền nghe được giọng nói thì run lên, cô ngồi bên giường ngẩng đầu nhìn qua.

Người đàn ông đứng ở kia, vóc người thẳng tắp thon dài, cao lớn, anh mặc áo jacket, quần đen, chỉ đứng đó đã mang đến cảm giác bình tĩnh lạnh lùng.

Cổ áo jacket thẳng đứng, khóa kéo đến cao nhất, gần với hầu kết, tựa hồ để che lại vết gì đó.

Lộ ra hầu kết sắc sảo, không khỏi có mấy phần cấm dục.

Anh ta --- chính là người đàn ông cởi quần áo mình!?

Lục Kiêu nhìn cô, sau đó nói với người phụ nữ tộc Tạng ở bên cạnh chăm sóc: "Dì, người ra ngoài trước đi."

"Được, Lục đội trưởng, tôi đi nhà ăn nấu cơm cho mọi người."

Sau khi dì người tộc Tạng rời đi, Lục Kiêu bước đến, chàng trai sau lưng cũng vào theo, thuận tiện quay người, đóng cửa lại.

Sắc mặt Ôn Huyền lập tức thay đổi, "Các người muốn làm gì? Tại sao phải đóng cửa!?"

Cô nhìn chằm chằm anh ta, người này hại cô xảy ra tai nạn xe, bị thương, nhìn thấy hết cả người cô, cô còn chưa tính sổ với anh ta đâu!

Cặp mắt của Lục Kiêu thon dài, sâu xa đen nhánh, anh bước từng bước một đến gần cô, gian phòng vốn đã không lớn, vóc người cao lớn thẳng tắp của anh càng khiến cả không gian trở nên chật chội hơn.

Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, giống như tra hỏi: "Chúng tôi phát hiện xe của cô đi vào lối cấm địa của khu không người, cô đến đó làm gì!?"

Lúc nói lời này, không khí xung quanh anh trở nên lạnh thấu xương.

Ôn Huyền nghe xong, trước tiên ngước mắt tinh tế đánh giá từ trên xuống dưới anh ta, sau đó nhịn không được xùy cười, "Anh có biết anh đang nói gì không? Anh đang theo đuổi hỏi chuyện riêng tư của tôi sao, anh là gì của tôi? Tôi lại dựa vào cái gì phải trả lời anh?"

Lời này vừa nói ra, chàng trai đứng bên cạnh lập tức nói: "Vị tiểu thư này, mời cô nghiêm túc phối hợp làm việc, nếu không chúng tôi sẽ liệt cô vào số người hiềm nghi đánh cắp cơ mật quốc gia trái phép, đưa cô tới khu vực chuyên môn thẩm tra, đến lúc đó sẽ không dễ nói chuyện như chúng tôi vậy đâu."

Có điều, nói gì thì nói. Tang Niên nhìn người người phụ nữ đang ngồi trên giường, trên trán quấn hai vòng băng gạc, tóc dài buông xõa, mặc y phục Tây Tạng rộng thùng thình màu đỏ của bọn họ...

Tại sao càng nhìn càng thấy hình như có chỗ nào đó không thích hợp...?

A...??

Người phụ nữ này... hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải.

Vết máu dính trên mặt trước đó đã được lau sạch, hắn càng phát hiện nhìn rất quen mắt.

Ôn Huyền nghe xong lời nói kia, lập tức mở to hai mắt, sau đó quả thực cảm thấy vô cùng buồn cười mà chế nhạo, "Các người điên rồi sao!? Liệt tôi vào hàng nghi phạm đánh cắp cơ mật quốc gia!?"

Cô cũng không phải là một gián điệp, nhưng là một đại minh tinh, chẳng lẽ những người này không biết cô sao!??

Cô càng nghĩ càng thấy hoang đường, buồn cười tức giận, "Xin các người mở to hai mắt mà nhìn tôi đây, tôi thế nhưng chính là ---"


Bình Luận (0)
Comment