Lần *****ên trong đời, Ôn Từ cảm thấy hồi hộp đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi *****, đầu óc trống rỗng trong thoáng chốc. “Không sao đâu,” cô trấn tĩnh đáp, “Dạo này ở trường em vẫn ăn uống đúng giờ mà.” “Có vẻ căn tin trường vẫn không ngon cho lắm nhỉ,” Chu Vụ nhận xét. Đột nhiên, có tiếng động vọng lại từ phía sau cửa sổ. Hai người nhìn nhau, Ôn Từ vội vàng nhón chân nhảy xuống nhặt túi xách, trong khi Chu Vụ cầm đôi giày cao gót của cô, nắm tay cô chạy trốn ra cửa sổ bên cạnh. Cửa sổ mở ra, để lộ phòng bố mẹ Ôn Từ. Mẹ Ôn Từ nhìn ra ngoài một lúc, bố cô hỏi: “Sao vậy em?” “Em vừa nghe thấy tiếng gì đó,” mẹ cô đáp. “Chắc mèo hoang thôi.” Mẹ Ôn Từ đóng cửa sổ lại, tiếng nói vẫn còn vọng ra: “Haiz, con bé Ôn Từ này, dạo gần đây càng ngày càng kỳ lạ, cứ đòi đi sinh nhật Tần Vận. Anh biết rõ chuyện nó giúp bạn nam hồi cấp ba mà, có tiền không có nền nếp gì cả. Lúc đó em bảo anh cho nó chuyển lớp, anh cứ nói không ảnh hưởng đến học tập nên không cần —— còn cả hôm đó nữa, anh còn nhớ không? Nó đi lấy đồ ở nhà người ta mà không nói gì với em cả, may em xem camera theo dõi mới biết trong nhà không có ai…” Ôn Từ cúi đầu nghe, ngượng đến đỏ cả tai. Cô chợt nhớ lại hồi còn nhỏ, mẹ cô từng bế cô ra khỏi nhóm bạn ở nhà trẻ, miệng lẩm bẩm rằng bọn họ bẩn thỉu, không có giáo dục, bảo cô sau này đừng chơi những trò chơi như vậy nữa. Mẹ cô nghĩ trẻ con chẳng hiểu gì, cứ nói thẳng trước mặt. Từ đó về sau, Ôn Từ không còn bạn chơi ở nhà trẻ nữa. Chu Vụ có giận không nhỉ? Anh có thấy kỳ lạ không? Bên trong cửa sổ dần im bặt, Ôn Từ cắn môi, vừa định nói “Xin lỗi anh” thì bàn tay đã bị kéo về phía trước. “Đi thôi,” Chu Vụ quay đầu nhìn cô, ánh mắt ánh lên nụ cười. Suốt quãng đường, Ôn Từ đi rất cẩn thận. Con hẻm quá nhỏ, hàng xóm đều quen biết cả, gặp bất kỳ ai cũng có nguy cơ bị bố mẹ phát hiện. May mắn trời đã tối, không còn nhiều người đi bộ, đường đi khá thuận lợi. Vừa thấy góc rẽ dẫn ra đầu hẻm, một phụ nữ trung niên mặc áo sườn xám, tay cầm quạt từ phía đối diện đi tới. Ôn Từ vội co rúm người lại, trốn sau lưng Chu Vụ. “Sao vậy?” Chu Vụ hỏi. “Người phía trước kia,” Ôn Từ quay mặt đi, lo lắng thì thầm, “là bạn thân của mẹ em.” Vận xui đúng lúc, họ lại đang ở trong con hẻm hẹp, không thể nào không chạm mặt. Ôn Từ mặc cả bộ đồ trắng, còn Chu Vụ vốn đã thu hút ánh nhìn, trong con hẻm tối om càng dễ nhận ra, đối phương rõ ràng đã để ý đến họ. Để tránh bị phát hiện, Ôn Từ liều một phen, định giơ tay che mặt —— tuy có hơi kỳ quặc, nhưng ít ra sẽ không bị bắt gặp. Nhưng Chu Vụ đã nhanh hơn một bước ôm cô vào lòng. Ôn Từ còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ấn vào *****, cô ngẩn người, theo bản năng vòng tay ôm lấy anh, giấu mặt vào ngực anh. Ba người sượt vai đi qua, Ôn Từ nghe thấy dì ấy tặc lưỡi, lẩm bẩm: “Thanh niên bây giờ…” Càng gần đầu hẻm người càng đông, Chu Vụ vẫn không buông cô ra. Ôn Từ không nhìn rõ đường phía trước, cứ thế đi theo anh, bình an vô sự tới chỗ xe của Chu Vụ. Hôm nay Chu Vụ lái một chiếc xe thể thao sang trọng, không hợp với khung cảnh con hẻm cũ kỹ này chút nào. Xung quanh có người đang xem, Ôn Từ không kịp choáng ngợp trước cửa xe Bugatti lần đầu nhìn thấy, vội vàng lên xe dưới ánh mắt mọi người. Chu Vụ lấy áo khoác trên xe ném lên đùi cô. Ôn Từ lập tức cầm lấy, che kín mặt mình. Chu Vụ rút tờ phạt ở cửa sổ, mở cửa lên xe, đạp ga biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Chiếc Bugatti đen phóng nhanh trên đường, Chu Vụ một tay cầm vô lăng, cuối cùng không nhịn được cười: “Ôn Từ.” Áo khoác hé ra một góc, nửa gương mặt Ôn Từ lộ ra: “Hả?” “Kính xe dán phim,bên ngoài nhìn không thấy đâu.” Ôn Từ thở phào, cuối cùng cũng buông áo khoác, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn. Trong đầu cô vẫn văng vẳng lời mẹ vừa nói trong phòng, có cơ hội là cô lại xin lỗi: “Chu Vụ, vừa rồi… xin lỗi anh.” “Chuyện gì?” “Lời mẹ em nói.” Ôn Từ vốn định giải thích thêm, nhưng vừa mở miệng đã nhận ra không thể giải thích được, cô chỉ có thể lặp lại, “Xin lỗi.” “Không sao, đừng để ý. Năm đó Lão Dư còn mắng tôi dữ thế, tôi cũng chẳng nghe lọt tai câu nào,” Chu Vụ nói, “Em cũng đừng để ý.” Điện thoại đổ chuông, Chu Vụ liếc nhìn camera phía trước, ném điện thoại cho Ôn Từ: “Tần Vận gọi đấy, nghe hộ tôi đi, không thì cậu ta sẽ gọi mãi, ồn chết.” Ôn Từ nghe máy, đầu dây bên kia ồn ào, tiếng nhạc lẫn với tiếng nói chuyện, giọng Tần Vận cũng theo đó mà to lên: “Đại ca, sao thế, mấy giờ rồi, lâu rồi không đụng vào Bugatti của mày, quên cách đạp ga à??” Ôn Từ liếc nhìn GPS: “Sắp tới rồi, còn hai mươi phút nữa, xin lỗi, tại tớ làm mất thời gian.” Tần Vận sững người: “Ồ ồ ồ, à, được, điện thoại Chu Vụ ở chỗ cậu à? Được, được được được.” Tần Vận lảm nhảm một hồi rồi cúp máy, Ôn Từ cầm điện thoại Chu Vụ, đang nghĩ đặt ở đâu thì thoáng thấy tờ phạt bên cạnh. Đầu hẻm chỉ được đậu tạm mười phút, quá giờ sẽ bị phạt. Chu Vụ lái xe cũng nhanh, nhưng ổn hơn Tần Vận, GPS báo cần hai mươi phút đường nhưng họ chỉ mất hơn mười phút đã tới. Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Ôn Từ vẫn hơi sốc. Trước mặt là một tòa kiến trúc ba tầng ẩn mình trong rừng núi, không cao nhưng diện tích rộng đến choáng ngợp, nhìn qua toàn là cửa kính từ sàn đến trần, trong suốt và sang trọng. Tiếng trống bass nặng nề văng vẳng vọng ra, mỗi tầng lầu, mỗi ban công lúc này đều có người, người thì nhảy múa ca hát, người thì chơi điện tử bida, thậm chí có cả sòng bạc —— không phải kiểu tiệc sinh nhật cô từng tham gia, nơi mọi người quây quần bên bàn ăn, mà là một bữa tiệc hoành tráng đúng nghĩa như trong phim ảnh. Ngoài biệt thự này ra, cô nhìn một lượt mà chẳng thấy công trình nào khác —— có lẽ có, chỉ là khuất sau màn cây xanh um tùm. Hoàn toàn không sợ làm phiền hàng xóm. Bên ngoài biệt thự, xe thể thao đậu tùy tiện khắp nơi. Ôn Từ vừa mới chạy ra từ con hẻm nhỏ, đứng bên cạnh xe, cô vô cùng cảm thấy may mắn vì đã không thay về quần jean. “Mặc áo khoác vào,” giọng Chu Vụ kéo cô về thực tại, “Trong kia lạnh lắm.” Ôn Từ suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận ôm chiếc áo khoác của Chu Vụ: “Em sẽ giữ gìn nó cẩn thận.” Điện thoại lại đổ chuông, Chu Vụ dứt khoát tắt máy, tay thuận thế ôm eo Ôn Từ: “Vào thôi, họ đang giục đấy.” Bên trong biệt thự còn choáng ngợp hơn cả bên ngoài. Hồ bơi lung linh ánh đèn, đầu bếp đang nướng thịt bên cạnh. Những vị khách nằm dài trên ghế phao, thỉnh thoảng té nước lên bờ. Xen kẽ giữa đám đông là những người phục vụ đang đi lại. Chu Vụ dẫn cô đi qua đám đông, hầu như người nào cũng chào anh, ánh mắt lướt qua người Ôn Từ. Chu Vụ đáp lại hoặc lạnh nhạt hoặc qua loa, chân vẫn bước đều đặn dẫn cô tiến về phía trước. “Ôn Từ!” Không biết do bản năng của một giáo viên hay do giọng Đậu Dĩ Tình đủ lớn, mà giữa không gian ồn ào này, Ôn Từ vẫn nghe rõ tiếng gọi của cô ấy. Ôn Từ theo phản xạ lùi lại, tạo khoảng cách với Chu Vụ. Bên hồ bơi không xa, Đậu Dĩ Tình đang vẫy tay với cô: “Bên này nè! Lại đây nhanh!” Hôm nay Đậu Dĩ Tình mặc một chiếc váy yếm jean, tóc uốn nhẹ, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, trông hoàn toàn khác với ngày kỷ niệm thành lập trường. Cô ấy nằm dài trên ghế bên hồ bơi, đôi chân dài đẹp đan vào nhau thật tùy ý. Khi hai người đến gần, thấy Ôn Từ trang điểm, mắt Đậu Dĩ Tình sáng lên: “Cảm động quá, tưởng cả đời này không thấy cậu ăn diện lần nữa chứ.” Ôn Từ bật cười: “Sau này tớ sẽ cố gắng ăn diện nhiều hơn.” Đậu Dĩ Tình hiểu ý, không nói gì thêm. Ánh mắt cô chuyển sang chiếc áo khoác Ôn Từ đang ôm. Đó là một chiếc áo khoác phi công màu đen, Đậu Dĩ Tình hỏi: “Cái này là…?” Chu Vụ vừa định lên tiếng, Ôn Từ đã nhanh nhảu: “Áo của Chu Vụ, tớ mượn anh ấy, xuống xe thấy hơi lạnh.” “Đúng là lạnh thật, vốn dĩ trên núi nhiệt độ đã thấp, còn có người không tiếc tiền điện, mở toang cửa bật điều hòa, lạnh chết người ta.” Đậu Dĩ Tình đưa cho họ một đĩa thịt nướng, “Cậu đói bụng không? Ăn chút đi.” Ôn Từ nhận lấy, chia một nửa cho Chu Vụ. Anh ngoan ngoãn nhận lấy. Điện thoại không biết đã đổ chuông lần thứ mấy trong tối nay, Chu Vụ nhấc máy, uể oải áp vào tai. Tần Vận đứng trên ban công tầng hai nhìn xuống, thấy bóng dáng đứng yên bên hồ bơi cùng Ôn Từ, khó hiểu nói: “Mày đứng đó làm gì vậy? Sao không lên đây? Mọi người đợi mày nãy giờ rồi.” Chu Vụ cúp máy, nói với hai người: “Tôi lên tầng gặp Tần Vận một lát.” Ôn Từ đáp: “Vâng.” Chu Vụ đi rồi, Ôn Từ mới phản ứng: “Tớ có nên lên chào Tần Vận không nhỉ? Tớ còn chưa tặng quà cho cậu ta” “Đừng lên, trên đó toàn người quen cả rồi, với lại cậu nhìn đi, toàn mấy công tử ca, người ta đang quậy tung lên đấy.” Đậu Dĩ Tình giữ cô lại, “Không vội, đợi cậu ta xuống rồi tặng cũng được.” Ôn Từ nghĩ một lúc rồi gật đầu, nhắn tin WeChat cho Tần Vận một câu. Cậu ta trả lời rất nhanh, bảo cô cứ chơi thoải mái, lát nữa cậu sẽ xuống tìm họ. Thật ra ở đây Ôn Từ chẳng thấy có gì vui. Cô và Đậu Dĩ Tình mỗi người một ghế, cô ngồi, Đậu Dĩ Tình nằm, quá đỗi yên bình, hoàn toàn không hòa với không khí náo nhiệt xung quanh. Đậu Dĩ Tình có vẻ rất hài lòng, cắn thêm miếng thịt nướng, cảm thán: “Tớ không dám nghĩ trong đời được ăn miếng thịt đắt cỡ này.” Ôn Từ vừa nếm thử một miếng, cười nói: “Ngon thật.” “Haiz.” Đậu Dĩ Tình nhìn cảnh tượng trước mắt, thở dài não nề, “Xa hoa quá, Ôn Từ này, cậu nói xem những người này có thật sự sống cùng một thế giới với chúng ta không?” Ôn Từ lặng thinh. Thực ra cô đã từng nghĩ như vậy rất sớm rồi, từ khi ở trong căn phòng cao cấp mười mấy vạn một đêm mà Chu Vụ đặt. “À này, cậu thấy người quen của chúng ta chưa?” Đậu Dĩ Tình bỗng hạ giọng hỏi. “Ai?Tần Vận sao?” “Không phải, ai thân với cậu ta chứ? Cậu nhìn bên kia kìa —” Ôn Từ nhìn theo hướng chỉ, thấy Đoạn Vi bên hồ bơi. Đoạn Vi nằm trên ghế phao, mặc bộ bikini, khoác hờ chiếc áo ren trong suốt, chẳng che được gì, ngược lại còn tăng thêm vẻ quyến rũ, thân hình đẹp đầy sức sống, rõ ràng là một trang phục rất hợp. “Dáng người đẹp thật.” Đậu Dĩ Tình nói. Ôn Từ tán đồng: “ừ.” Đậu Dĩ Tình lại nói: “Hôm nay ở đây còn một người quen nữa…” “Ai?” “Ôn Từ.” Vừa dứt lời, bỗng có người gọi tên cô từ phía sau, giọng nói hơi quen. Ôn Từ quay đầu lại, Hướng Tao Nhã đang đứng phía sau, mỉm cười ôn hòa với cô: “Thật là cậu, lâu rồi không gặp.”