“Cậu thật sự không đi cùng tớ sao?” Trong căn biệt thự, Đậu Dĩ Tình đang thu xếp hành lý thì ngước lên hỏi Ôn Từ lần thứ n. Ôn Từ vừa bỏ một nửa chai nước hoa vào ba lô của Đậu Dĩ Tình vừa đáp: “Tớ không đi đâu. Tớ say tàu mà, với lại… tớ hơi sợ khỉ nữa.” “Cậu nói thế tớ mới nhớ ra, từ trước đến giờ cậu đã từng đi tàu lần nào chưa?” Đậu Dĩ Tình cố nhớ lại. “Hồi cấp hai trường tổ chức đi núi Hầu, cậu đâu có tỏ vẻ sợ đâu.” “Giờ thì tớ sợ rồi.” Ôn Từ ngập ngừng một lúc rồi nói. “Hồi nhỏ tớ có đi thuyền vịt ở công viên.” “Hả?” Đậu Dĩ Tình không biết nói gì. “Làm gì có giống nhau.” “Tóm lại là… tớ không muốn đi lắm.” Ôn Từ xoa xoa mũi rồi hỏi. “Hay là cậu cần tớ đi cùng? Nếu cậu không muốn đi với Tần Vận thì tớ có thể cố gắng vượt qua.” “Thật ra cũng không hẳn vậy, từ khi làm giáo viên, khả năng chịu đựng của tớ với cái tên ngốc đó đã lên một tầm cao mới rồi. Hơn nữa… bây giờ hắn cũng tàm tạm xem như người bình thường, không còn đáng ghét như hồi cấp ba nữa.” Đậu Dĩ Tình thẳng thắn. “Tớ chỉ lo cậu ở lại đây một mình sẽ buồn thôi.” “Không đâu, tớ có mang sách mà.” Ôn Từ ngừng một chút. “Với cả còn có Chu Vụ ở lại đây mà.” Đậu Dĩ Tình khó hiểu: “Cậu ta có ở đây hay không thì có gì khác đâu? Các cậu đâu có thân.” Không biết trả lời sao, Ôn Từ chớp mắt thật nhanh: “Ừm… ừm, đồ đạc thu xếp xong chưa? Mấy giờ tàu chạy? Để tớ đưa cậu qua bến.” Đậu Dĩ Tình nhíu mày, bỗng thấy cách né tránh và biểu cảm lúng túng của Ôn Từ có gì đó quen thuộc. Chưa kịp nghĩ kỹ thì điện thoại đổ chuông, Tần Vận gọi đến thúc giục. Đậu Dĩ Tình không bắt máy, trực tiếp cúp điện thoại và xách túi lên: “Thôi khỏi đưa, trời tối thế này, lát nữa cậu về một mình cũng không an toàn. Tớ đi đây, ngày mai cậu ngủ dậy mà thấy tiếc thì mua vé tàu qua tìm tớ nhé.” Ôn Từ gật đầu đồng ý. Khách sạn đã sắp xe đưa họ ra bến tàu. Hai người chạy thục mạng để kịp giờ tàu chạy. Tàu từ từ rời bến, Tần Vận cúi người chống tay lên lan can, thở hổn hển: “Tớ… tớ chạy như điên thế này lần cuối là hồi cấp ba…” Đậu Dĩ Tình ***** không kém: “Vậy chứng tỏ cậu thiếu tập thể dục rồi.” “Đừng có nói nhảm, tớ tập thể dục đều đều mà? Tại cậu thì có, lúc nãy cứ lề mề mãi không chịu xuống lầu!” “… Tại đồ đạc nhiều quá phải thu dọn, với lại trước khi đi còn nói chuyện với Ôn Từ một lúc.” Đậu Dĩ Tình thừa nhận mình lề mề. Có một khoảnh khắc, cô chợt hiểu được phần nào cảm giác của mẹ Ôn Từ. Dù hai đứa bằng tuổi nhau, nhưng cô luôn có cảm giác muốn bảo vệ Ôn Từ. Có lẽ cũng vì ngoại hình và tính cách của Ôn Từ, trông quá ngoan ngoãn, dễ bị bắt nạt. “Hay là chúng ta quay lại đi?” Đậu Dĩ Tình đột nhiên nói. “Giờ cậu không xuống tàu được đâu, chỉ có nhảy xuống bơi về thôi.” Tần Vận lạnh lùng đáp. “Phát điên à?” “Chậc, tại tớ không yên tâm để Ôn Từ một mình ở tân thành, cậu ấy xa nhà mà.” Đậu Dĩ Tình hỏi. “An ninh ở khu du lịch đó chắc tốt chứ?” “Vớ vẩn, nói nữa, Chu Vụ không phải cũng ở đó sao? Yên tâm đi, tuy bọn họ không thân thiết như hai ta, nhưng dù sao cũng là bạn cấp ba, sẽ trông chừng nhau thôi.” Tần Vận nhìn cô như đang nhìn thằng ngốc. “Có cậu ta trông chừng, khả năng cậu bị khỉ bắt ở trên đảo còn cao hơn khả năng Ôn Từ gặp nguy hiểm gấp trăm lần.” “Xéo đi, ai thân thiết với cậu?” Tần Vận cười khẩy: “Đã ngồi chung một con tàu còn nói gì nữa.” Đậu Dĩ Tình mặc kệ cậu ta, mặt đầy lo lắng nhìn thành phố xa dần, giọng điệu như người mẹ già: “Ôn Từ bé bỏng, nhớ ngoan ngoãn chờ mẹ về nhé.” … “Xin lỗi, nghe hơi kỳ phải không? Tại bộ váy ngủ kia giặt xong chưa khô, mà áo tắm giờ mặc cũng không hợp…” Chu Vụ nghe vậy ngước mắt lên. Ôn Từ nằm dưới thân anh, chiếc áo ngủ in hình gấu nhỏ đã bị cởi ba cúc trước ngực, áo lót bị đẩy lên tận xương quai xanh, quần ngủ đã bị Chu Vụ tiện tay ném xuống cuối giường. Mái tóc đen mềm mại như thác nước xõa rối trên giường, môi Ôn Từ sưng đỏ, tai cũng ửng hồng, mi mắt dài cụp xuống nhìn anh, dịu dàng nói: “Để em tự cởi nhé?” “Không cần, Tôi cố ý không cởi đấy.” Chu Vụ hôn nhẹ cằm cô. “Như vậy trông em rất ngoan.” Dù bình thường cũng rất ngoan rồi. Ôn Từ vốn định bảo Chu Vụ tắt đèn, quá sáng, trước giờ mỗi khi làm họ chỉ để một ngọn đèn ngủ, bóng tối có thể che giấu nhiều phản ứng của cô. Nhưng giờ, đèn treo trên đầu chiếu sáng cả căn phòng, kể cả cô. Nghe Chu Vụ nói vậy, Ôn Từ nuốt lại yêu cầu, lặng lẽ dùng cánh tay che nửa mặt mình. Trên giường, Chu Vụ luôn rất chú trọng cảm xúc của Ôn Từ, nhưng hôm nay liên tiếp bị cắt ngang mấy lần, anh hơi thiếu kiên nhẫn. May mắn là Ôn Từ luôn có phản ứng rất tốt, vô cùng nhạy cảm, chỉ cần hôn một lúc là đã động tình. Chu Vụ nắm lấy mắt cá chân cô, nghiêng mặt, thưởng thức mà hôn nhẹ vào bên hông. Ngay sau đó, Ôn Từ theo bản năng nắm chặt tay, móng định bấm vào lòng bàn tay thì đã bị Chu Vụ tóm lấy, kéo ra, đè xuống đệm, năm ngón tay đan vào lòng bàn tay cô. Ôn Từ bất ngờ đối diện với anh, Chu Vụ cúi xuống nhìn cô, ánh mắt chứa đựng ***** không giấu giếm. Anh cúi người, thân mật hôn sâu, phát ra nhiều tiếng “chụt” rõ to, hòa lẫn với những âm thanh khác, khiến Ôn Từ choáng váng, đầu óc mê man. Áo lót đã nằm trên sàn, áo ngủ trên người Ôn Từ vẫn chưa cởi hết, nút cuối cùng vẫn kiên cường chống chọi trong từng đợt va chạm mãnh liệt, cố gắng bảo vệ sự riêng tư của chủ nhân. Đúng lúc bụng dưới tê dại, một hồi chuông điện thoại vang lên dữ dội. Ôn Từ không thèm nhìn, mò mẫm tìm điện thoại ở mép giường, cúp máy, chỉnh sang chế độ im lặng, sau đó là rung liên tục không dứt. Lại reo, lại cúp, lại reo – sau bốn lần như vậy, cuối cùng cô không thể làm ngơ, cầm điện thoại lên xem người gọi, là Đậu Dĩ Tình, kèm theo tin nhắn: 【 Sao vậy bé yêu! Nghe máy đi bé yêu!!! 】 Ôn Từ vội vàng trả lời một câu đang tắm, lần này không phải cuộc gọi mà là yêu cầu video, Đậu Dĩ Tình lại nhắn: 【Lúc tớ đi cậu đã tắm rồi mà! Ôn Từ! Nghe máy ngay!!】 Không xong. Ôn Từ cầu cứu ngước nhìn Chu VụChu Vụ rất hào phóng: “Em cứ nghe đi.” Nói thì nói vậy nhưng không có ý định rút lui. Ôn Từ đầu óc choáng váng, quyết định giải thích một câu rồi cúp ngay, cô từ chối video, gọi lại bằng giọng nói, Đậu Dĩ Tình nhận ngay lập tức. Bên kia Đậu Dĩ Tình có tiếng trống rất lớn, chắc đã ở quán bar: “Sao vậy, sao không nghe máy!” Ôn Từ hắng giọng, định nói gì đó, rồi đột nhiên im bặt. Chu Vụ nhìn ánh mắt kinh hoàng pha lẫn nghi hoặc của cô, mỉm cười cúi đầu chui vào bên trong chiếc áo ngủ in hình gấu đang mở rộng. “Alo? Ôn Từ?” Đậu Dĩ Tình lại gọi. Ôn Từ: “…” “Ừm.” Cô nắm chặt vai Chu Vụ, “Tớ thật sự đang… tắm, tớ… tớ vô ý làm đổ đồ lên người.” “Dạo này sao cậu hay vô ý thế?” Ôn Từ há miệng, rồi đột ngột khép lại. Cô nhắm mắt, cố gắng chịu đựng vài cái, rồi nói không đầu không đuôi: “Tớ cúp trước đây.” “Sao phải cúp? Tớ còn chưa cho cậu nghe nhạc nữa, tớ vừa lên tàu là chạy ngay đến đây, ban nhạc live siêu đỉnh! Đáng lẽ cậu nên đi cùng tớ!” “Người đầy bọt xà phòng, cậu… cậu quay lại đi, về tớ nghe sau… tớ cúp nhé, Dĩ Tình.” Nói xong, Ôn Từ không đợi trả lời đã cúp máy. … Một lúc sau, căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Ôn Từ mệt mỏi, nhắm mắt lại chỉ thấy trước mặt trắng xóa. Cô ***** nặng nề, chưa kịp hoàn hồn đã bị hôn một cái. “Xin lỗi, cô giáo Ôn.” Chu Vụ nói mà chẳng có vẻ gì là thành khẩn. “…” “Nhưng có phải Đậu Dĩ Tình cũng nên xin lỗi tôi không.” Chu Vụ vén những sợi tóc mái ướt mồ hôi trên trán cô sang một bên, nghe như tên ác nhân đang tố cáo người khác. “Cậu ấy phá đám mấy lần rồi?” Ôn Từ nghĩ, câu này không thể để Đậu Dĩ Tình nghe thấy, không thì danh hiệu “kẻ đáng ghét nhất” sẽ chuyển từ Tần Vận sang Chu Vụ mất. “Chu Vụ, anh… lần sau đừng thế.” Ôn Từ giữ nguyên tư thế, ôm lấy mặt anh, thương lượng, “… Nguy hiểm lắm.” Chu Vụ ừ một tiếng, không biết có nghe vào tai không: “Có thoải mái không?” “…” Ôn Từ nuốt nước bọt, cắn chặt răng, qua một lúc mới khẽ đáp nặng nề: “Ừm.” Chu Vụ bật cười, lại cúi xuống hôn cô. Hôm qua thức khuya xem phim, sáng nay lại dậy sớm, cả ngày Ôn Từ chưa ngủ đủ bốn tiếng. Chu Vụ dừng lại, không đánh thức cô nữa. Anh cài lại từng chiếc cúc áo cho cô, lau người cho cô khô ráo, đắp chăn, tắt đèn rồi vào phòng tắm. Khi trở ra, Ôn Từ đã ngủ say, ánh trăng rọi lên khuôn mặt thanh tao tinh khiết của cô, hơi thở đều đặn và sâu. Chu Vụ đứng trong ánh trăng ngắm cô, chợt nhớ về Ôn Từ thời cấp ba. Lúc nào cũng buộc đuôi ngựa, đồng phục luôn chỉnh tề, học giỏi nhưng người nhỏ nhắn, được thầy cô xếp ngồi ba hàng đầu, câu nói thường xuyên nhất với anh là: “Chu Vụ, cậu vẫn chưa nộp bài tập tiếng Anh.” Có lần, anh vẫn như mọi khi đáp “Không nộp”, Ôn Từ ôm một chồng bài vừa thu được, đứng trước bàn anh rất lâu không đi. Chu Vụ bực mình ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt do dự của Ôn Từ. “Lần này không nộp bài sẽ bị gọi phụ huynh đấy.” Giọng cô điềm đạm, “Tớ có thể đợi cậu hai tiết, cậu viết một chút đi, Chu Vụ.” Nhớ tới vẻ mặt nghiêm túc của cô lúc đó, Chu Vụ không kìm được cười. Thật kỳ lạ, rõ ràng chẳng có gì đáng nhớ, vậy mà đêm nay lại đột nhiên nhớ ra. Những giao điểm giữa anh và Ôn Từ, dường như không ít như anh từng nghĩ. Trước đây khi đồng ý duy trì mối quan hệ này với Ôn Từ, là vì tò mò, vì thấy thú vị, hơn nữ lý do lớn nhất là đêm đó với cô quá thoải mái. Nhưng giờ đây Chu Vụ nhận ra, ôm cô, hôn cô, thậm chí là vạch trần những lời nói dối nhỏ của cô, đều mang lại cho anh một niềm vui vi diệu, khó giải thích. Dưới ánh trăng, Ôn Từ ngủ rất say, Chu Vụ nâng cằm cô lên, cúi người đặt một nụ hôn thật nhẹ.