Sáng hôm sau, không khí ẩm ướt và nồng nực hơi đất. Đến 10 giờ sáng, bầu trời vẫn xám xịt, những đám mây đen nặng trĩu phủ kín mặt biển, như thể cơn mưa lớn sắp đổ xuống bất cứ lúc nào. Chu Vụ đang tập chạy bộ buổi sáng trên máy thì nhận được tin nhắn WeChat. [Tần Vận: Ê nhóc, nghe nói sắp có bão lớn. Tớ với Đậu Dĩ Tình chắc phải hai ngày nữa mới về được bằng tàu.] [Chu Vụ: Ok.] [Tần Vận: ?] [Chu Vụ: ?] Tần Vận gửi tin nhắn thoại: “Khoan, tao tưởng nhắn nhầm người. Định nhắn cho Ôn Từ mà. Sao mày lại trả lời kiểu này? ‘Ok’ là sao?” Hai chữ cuối cùng nghe có vẻ trách móc, giọng điệu rõ ràng là đang thiếu kiên nhẫn. Chu Vụ cười khẩy, nhấn ghi âm: “Biến đi.” [Tần Vận: À, xin lỗi nhé.] Chu Vụ vừa tắm xong bước ra thì cửa phòng cũng vừa mở. Ôn Từ khoác áo của anh đi ra, mí mắt cô díp lại uể oải, môi nhợt nhạt. Vừa định chào anh, cô chợt quay đầu đi, lấy tay che miệng hắt xì hai cái. “Xin lỗi.” Giọng Ôn Từ khàn đục, “Có lẽ tại hôm qua uống rượu, em hơi khó chịu…” Chưa nói dứt câu, Chu Vụ đã bất ngờ tiến lại gần. Ôn Từ còn chưa kịp phản ứng thì trán họ đã chạm vào nhau. Chu Vụ vừa tắm xong, da còn mát lạnh. Ôn Từ vừa ngủ dậy đầu óc còn mơ màng, ngửi thấy mùi sữa tắm bạc hà the mát từ người anh, không hiểu sao lại thấy dễ chịu hơn một chút. “Không phải tại rượu đâu.” Chu Vụ nói, “Cô giáo Ôn này, em hơi sốt rồi.” “…” Ôn Từ theo phản xạ giơ tay che miệng, cố ngăn virus lây lan. Khuôn mặt họ quá gần nhau, mu bài tay cô vô tình chạm vào mũi Chu Vụ, cô vội lùi lại một bước. “Tại em đấy, sau này đừng làm ở ngoài nữa.” Chu Vụ không để tâm, đưa tay chạm vào má cô, còn nóng hơn cả trán, “Trên bàn có điểm tâm, em ăn đi, tôi gọi người mang thuốc lên.” Ôn Từ vội nói: “Không cần đâu, em có mang hộp thuốc theo mà.” Chu Vụ gật đầu: “Ở phòng em à? Để tôi qua lấy.” “Em tự đi được mà.” Ôn Từ che miệng, giọng ỉu xìu, “Em mang điểm tâm về phòng ăn vậy, kẻo lây cho anh.” “Muốn lây thì đã lây từ lâu rồi.” Chu Vụ không chấp nhận đề nghị của cô, kéo tay cô xuống, dùng cằm chỉ về phía bàn ăn, “Đi ăn điểm tâm đi.” Ôn Từ sốt nên chẳng có khẩu vị, vừa đặt đũa xuống thì Chu Vụ cũng vừa lấy hộp thuốc về. Chu Vụ bảo cô về nằm, lấy ra nhiệt kế mới tinh của khách sạn, khử trùng sạch sẽ rồi bảo: “Há miệng ra.” Ôn Từ nằm trong chăn, ngoan ngoãn há miệng ngậm nhiệt kế. Hộp thuốc của Ôn Từ tuy nhỏ nhưng đồ đầy đủ. Chu Vụ lấy ra mấy hộp thuốc, vừa kể cho cô nghe chuyện Đậu Dĩ Tình hai ngày nữa mới về được, vừa xem công dụng và chú ý trên vỏ thuốc. “Ưm…” Ôn Từ phát ra tiếng ậm ừ không rõ, nghe như đang gọi tên anh. Chu Vụ ngẩng đầu lên, tai bị những ngón tay nóng hổi chạm nhẹ, trên mặt anh đã đeo thêm chiếc khẩu trang dùng một lần. “…” Chu Vụ bật cười, “Có phải nhầm người rồi không?” Ôn Từ chỉ chỉ vào nhiệt kế trong miệng, ý là lúc này không tiện nói chuyện. Đến giờ, Chu Vụ rút nhiệt kế ra xem, 38.9°C, sốt cao. “Không phải tại hôm qua ở ngoài… đâu. Em vốn hay ốm, có lẽ tại đổi chỗ đột ngột, hơi không quen khí hậu.” Ôn Từ sốt đến mơ màng, giải thích chậm rãi, “Em uống thuốc ngủ một lát là đỡ thôi.” Chu Vụ lấy ra vài loại thuốc, đưa cho cô cùng nước ấm: “Hai tiếng nữa không hạ sốt thì đi viện.” Ôn Từ uống thuốc xong xuôi, cầm khẩu trang định mở ra đeo thì bị Chu Vụ lấy mất. “Đeo khẩu trang hơi khó chịu, nhưng cũng được thôi.” Chu Vụ nói với giọng thờ ơ, “Miễn là có tác dụng.” Ôn Từ lúc này đầu óc đang quay chậm, nghe vậy thì thấy cũng có lý. Cô lại mò mẫm trong hộp thuốc, khi Chu Vụ định hỏi cô cần gì thì một gói Bản Lam Căn đã được nhét vào tay anh. “Chu Vụ, anh pha uống một chút không? Phòng ngừa trước.” Ôn Từ khịt mũi, giọng nghèn nghẹt khó nghe. Cả người lẫn giọng nói đều trông thật đáng thương. Chu Vụ vốn không thích uống thuốc và định từ chối, nhưng nghe xong thì lại thấy uống cũng được: “Được, cô giáo.” Ôn Từ không nói dối, cô thật sự có thể trạng dễ ốm, mỗi khi dịch cúm bùng phát cô gần như đều trúng bệnh. May là ảnh hưởng không lớn, nặng nhất cũng chỉ là sốt, thường ngủ nửa ngày là khỏi. Không muốn phiền Chu Vụ đưa đi bệnh viện, Ôn Từ chịu đựng cơn đau đầu và cố gắng chìm vào giấc ngủ. Ai ngờ chưa nằm được bao lâu thì mẹ cô gọi video call. Thấy người gọi, Ôn Từ theo phản xạ định cúp máy, nhưng đối phương nhanh chóng nhắn tin: [Hôm nay không phải là ngày nghỉ của khóa huấn luyện sao? Ôn Từ chịu đựng cơn đau đầu để nhớ lại, đúng là như vậy thật. Cô nhìn những dòng biện minh vừa gõ dở trong khung chat, vô cùng may mắn vì đang bệnh nên gõ chậm, chưa kịp gửi đi. Mẹ Ôn lại gọi video call. Nằm trên giường thế này chắc không nhìn ra điều gì bất thường, Ôn Từ do dự một chút rồi bắt máy. “Sao giờ này còn ngủ?” Nhìn thấy khung cảnh phía Ôn Từ, mẹ cô ngạc nhiên hỏi, “Sao sắc mặt tệ thế, bị ốm à?” Ôn Từ định giấu đi nhưng không ngờ mẹ cô chỉ liếc một cái đã nhận ra. Thế nên cô đành gật đầu: “Con hơi cảm một chút, uống thuốc rồi, chắc lát nữa là khỏi.” “Sao lại bị cảm? Mẹ xem thời tiết bên con tốt mà…” Mẹ Ôn vừa nói xong thì bên ngoài vang lên một tiếng sấm, hai mẹ con cùng im lặng. “Bên đó đang mưa à?” Mẹ Ôn nghi hoặc. Tim Ôn Từ đập thình thịch, không biết do bệnh hay do áy náy: “Vâng, mưa nắng ạ. Mẹ, con không nói chuyện với mẹ nữa, con ngủ một lát.” “… Được rồi. Chỉ là một khóa huấn luyện thôi, đừng áp lực quá. Mai nếu còn ốm thì xin phép nghỉ nhé.” “Vâng.” Tắt video, Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm. “Lại nói dối.” Giọng Chu Vụ lười biếng vang lên. Ôn Từ giật mình, lúc này mới nhận ra Chu Vụ vẫn còn trong phòng. Anh ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, laptop đặt trên mặt bàn, có vẻ chưa rời đi, nhìn cô với nụ cười nửa miệng: “Cô Ôn này, mỗi lần cô làm vậy, trông chúng ta giống như đang yêu trộm ấy.” Ôn Từ hỏi lại: “Chúng ta không phải sao?” Không ngờ cô sẽ nói vậy, Chu Vụ im lặng một lúc rồi khẽ nhếch môi: “Cũng hơi giống.” Sau khi cúp máy, Ôn Từ mới thấy Đậu Dĩ Tình gửi cho cô một tin nhắn giọng nói, cũng nói về chuyện bão chưa về. Ôn Từ ho khan hai tiếng, cố làm giọng nghe bình thường: “Chu Vụ có nói với tớ rồi. Cậu ở trên đảo phải cẩn thận, đừng lại gần bờ biển nhé.” Khi cô đặt điện thoại xuống, Chu Vụ hỏi: “Không nói cho cô ấy biết à?” Ôn Từ lắc đầu: “Để cậu ấy khỏi lo. Lúc cậu ấy về chắc em đã hết sốt rồi.” Chu Vụ gật đầu, lấy nhiệt kế và nói với giọng lười biếng: “Há miệng ra, đo lại lần nữa.” “Sao giọng Ôn Từ nghe lạ lạ thế này.” Trên thuyền, Đậu Dĩ Tình cầm điện thoại nghe lại tin nhắn thoại lần nữa. “Thôi đi, đừng có làm như bà mẹ già ấy.” Tần Vận khoanh tay, lười nhác ngồi bên cạnh. Bên ngoài đang mưa, sóng to gió lớn khiến hai người bị xóc lên xuống, “Đến mức đấy luôn à, lát nữa gặp được rồi còn làm màu gì nữa.” “Đây gọi là dọn đường biết chưa? Không thế thì làm sao tạo bất ngờ cho cậu ấy?” Hai người vốn định đợi bão qua mới về, ai ngờ một tiếng trước có nhân viên đến báo rằng chuyến tàu cuối cùng trước bão có khách hoàn vé, vừa hay còn hai chỗ trống. Giữa bão thế này cũng chẳng chơi được môn thể thao nước nào, Đậu Dĩ Tình không chút do dự quyết định về ngay. Tần Vận: “Cậu chắc là bất ngờ chứ không phải giật mình chứ? Vạn nhất tối nay Ôn Từ có kế hoạch khác thì sao?” “Tớ không ở đó thì Ôn Từ có thể có kế hoạch gì.” Đậu Dĩ Tình hiểu rõ bạn thân như lòng bàn tay. Cô dùng đầu gối huých chân Tần Vận, “Xách cá cẩn thận cho tớ, đừng làm chết chúng, biết tớ câu khó khăn thế nào không?” Cá với chả cá, ngoài hai con cá này ra cậu còn nhớ gì nữa không? Tần Vận im lặng một lúc rồi quay sang hỏi không biết là lần thứ mấy: “Đậu Dĩ Tình, Cậu… thật sự không nhớ chuyện tối hôm đó à?” “Nhớ ra rồi.” Tần Vận giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy: “Thật hả??” Đậu Dĩ Tình ừ một tiếng, quay sang đối mặt với anh: “Tối đó tớ say rượu đánh cậu, đúng không? Nói thẳng đi, tiền thuốc men bao nhiêu?” “…” Đậu Dĩ Tình đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Tớ thấy cậu cũng không bị thương chỗ nào, nếu dám ăn vạ thì chúng ta ra bệnh viện giám định luôn.” “…” “Đây là cơ hội cuối cùng của cậu đấy, cho tớ một con số trước khi xuống tàu đi.” Đậu Dĩ Tình lạnh lùng nói, “Xuống tàu rồi, sau này cậu có đòi tiền thuốc men tớ cũng không nhận đâu.” Tần Vận nói với giọng chân thành: “Đậu Dĩ Tình, Cậu đúng là đồ thiểu năng.” Đậu Dĩ Tình lập tức vung tay đấm loạn xạ, Tần Vận che cánh tay la lớn: “Cậu đánh tớ cũng vô ích! Đậu Dĩ Tình! Cậu chính là con chó ghẻ! Cậu nhát gan! Cậu dám làm không dám nhận — Đừng có tát mặt tớ!” Hai người về đến làng du lịch trước khi bão đến. Đậu Dĩ Tình đột ngột đẩy cửa biệt thự, giơ cao túi cá trong tay: “Tùng tùng tùng! Ôn Từ ơi! Nhìn này, thành quả câu cá của tớ đây –“ Phòng khách không một bóng người, yên ắng hoàn toàn. Thế là Đậu Dĩ Tình lên lầu, đẩy cửa phòng Ôn Từ, lại hô một lần nữa: “Surprise–“ Vẫn không có ai. Thậm chí ga giường còn được gấp gọn gàng ngăn nắp. Đậu Dĩ Tình thắc mắc, cúi đầu nhắn tin cho Ôn Từ, không có hồi âm. Gọi điện thoại cũng không ai bắt máy. Vì thế cô lại nhắn hỏi Chu Vụ xem có biết Ôn Từ ở đâu không. Cũng không có hồi âm. Đậu Dĩ Tình đi quanh biệt thự hai vòng, không thấy ai, do dự một lát rồi quyết định qua chỗ Chu Vụ xem sao. Uống thuốc hạ sốt xong, Ôn Từ ngủ rất say. Điện thoại bên gối liên tục rung, Ôn Từ bị kéo về một chút ý thức, nửa tỉnh nửa mê. Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy cửa phòng mở ra, tiếng bước chân tiến lại gần. Má cô được một ngón tay chạm nhẹ. Chiều nay, Chu Vụ thường xuyên đến kiểm tra nhiệt độ cho cô như vậy. Rất nhẹ nhàng, không đến mức đánh thức cô, nhưng Ôn Từ vẫn mơ hồ cảm nhận được. Thế nên Ôn Từ đưa tay nắm lấy tay người kia, áp má vào lòng bàn tay họ như để chứng minh gì đó. “Em hình như hết sốt rồi, Chu Vụ.” Ngủ cả buổi chiều khiến giọng cô nhẹ như tiếng thì thầm. Giây tiếp theo, cô hít hít mũi, khẽ hỏi, “… Anh có ngửi thấy mùi cá không?” Mà khoan, là cô ngủ mơ sao? Sao tay Chu Vụ lại nhỏ thế này. Ôn Từ đợi một lúc, không thấy trả lời, bàn tay nắm cũng không có phản ứng, thế là cô mở mắt ra — Chạm phải ánh mắt sững sờ của Đậu Dĩ Tình