Ôn Từ trở về nhà với một bó hoa cát cánh trên tay. Mẹ Ôn gọi cô lại, bày tỏ sự không hài lòng về tin nhắn vừa nhận được, còn hỏi cô có ý định gì với đối tượng mai mối. Có vẻ như người mai mối cũng không tệ lắm, không đi mách lẻo với người nhà. “Con không có ý định gì cả,” Ôn Từ đáp, “Con sẽ không đi xem mắt nữa đâu. Lần sau mẹ có sắp xếp, con sẽ quay đầu bỏ đi luôn. Con lên lầu đây, chúc mẹ ngủ ngon.” Mặc kệ những lời “thất vọng” của mẹ, Ôn Từ lên lầu, đóng cửa phòng lại. Cô chẳng hề bận tâm. Lấy bó hoa cát cánh ra khỏi túi, cô cắm cẩn thận vào bình hoa mới. Hoa còn rất tươi, rõ ràng không phải loại đắt tiền, không biết Chu Vụ mua ở đâu. Trong phòng tắm, Ôn Từ đứng dưới vòi hoa sen, che mặt, lặng lẽ hồi tưởng. Lúc nãy cô suýt bị anh hôn một cách. Khi tiến lại gần, có người đi ngang qua – một nhóm học sinh tiểu học ồn ào. Cô hoảng hốt vội lùi ra xa. Thật không ngờ bọn trẻ mắt tinh, từ xa đã thấy động tác của họ, la lên: “Xấu hổ quá! Hôn nhau giữa đường!” Chu Vụ vẫn điềm nhiên như không, giọng lạnh lùng: “Đừng nói bậy, bọn anh không hôn nhau.” Ôn Từ: “…” Tắm xong bước ra, Ôn Từ nằm nghiêng ôm gối, thầm nghĩ — Thật sự, rất muốn, được hôn Chu Vụ… Đã lâu, thật lâu, lâu lắm rồi chưa được hôn. Sau khi gọi video lần trước, đêm khuya Ôn Từ không nhịn được hỏi Đậu Dĩ Tình, cậu nghĩ phải thử thách Chu Vụ bao lâu đây? Đậu Dĩ Tình trả lời, ít nhất một tháng đi? Ôn Từ đồng ý, rồi lén giảm cho Chu Vụ nửa tháng. Cô cầm điện thoại lên, mở lịch đếm ngược, trên đó hiển thị — [Còn [10] ngày nữa mới đến lúc nhận lời tỏ tình của Chu Vụ.] Sao còn phải đợi đến 10 ngày nữa vậy? Ôn Từ chớp mắt, nghĩ xem có nên rút ngắn thêm chút nữa không. Một tin nhắn WeChat gửi đến, là Đậu Dĩ Tình. Đậu Dĩ Tình vừa hoàn thành xong bảng phân công trong lớp, tạm thời thoát khỏi cảnh thống khổ, hỏi Ôn Từ thứ Năm có thể đi cùng cô ấy tham gia sự kiện giới hạn ở công viên giải trí Tương Hán Lộ không. Ngày mai Chu Vụ có công việc phải bay đi nơi khác, hai người đã hẹn gặp nhau vào thứ Năm. Ôn Từ không muốn từ chối cả hai bên, nên nhắn tin hỏi: [Dĩ Tình à, mình có thể dẫn thêm người khác đi cùng không?] [Dĩ Tình: Cậu cứ hỏi thẳng là có thể dẫn Chu Vụ đi cùng không.] [Dĩ Tình: Được thì được, phải đợi đến tối mới về, có thêm con trai đi cùng an toàn hơn. Nhưng mà ở đó rất… kiểu… kích thích, cậu chắc chứ?] [Ôn Từ: Hả? Kích thích lắm sao?] [Dĩ Tình: Thôi, với cậu thì dù Chu Vụ có đi hay không cũng chẳng thấy kích thích đâu. Ha ha ha ha, vậy hẹn gặp thứ Năm nhé. [yêu cậu]] – Tất nhiên Chu Vụ đồng ý. Thế là đến chiều tối thứ Năm hôm nay, bốn người hẹn gặp nhau ở Tương Hán Lộ — “Sao cậu cũng ở đây?!” Đậu Dĩ Tình không thể tin nổi khi nhìn thấy người vừa xuất hiện. “Haha, tớ đến nhà Chu Vụ và tình cờ bắt gặp cậu ta đi ra.” Tần Vận cười lạnh, “Đậu Dĩ Tình, cậu giỏi thật đấy, đi chơi mà không rủ tớ, thậm chí còn rủ cả Chu Vụ!” “Chu Vụ là do Ôn Từ mời…” Đậu Dĩ Tình vừa định giải thích. “Đừng giải thích nữa.” Tần Vận giơ tay ngăn cả hai người lại, “Tớ đã báo cảnh sát về hành vi phản bội tình bạn của cậu rồi, chuẩn bị ngồi tù đi.” Đậu Dĩ Tình tức giận đập tay cậu ta. Ôn Từ đứng một bên chờ họ cãi nhau xong. Cánh tay cô chợt bị chạm nhẹ, Chu Vụ cúi đầu nhìn cô: “Sao không mặc áo của anh?” “Em nghĩ đây là công viên giải trí, mặc rộng quá sợ không tiện.” Ôn Từ giải thích. “Hai người cứ coi như không có bọn tôi đi.” Đậu Dĩ Tình nắm lấy áo Tần Vận, “Đi thôi, đi thêm một đoạn nữa là tới rồi.” Công viên giải trí được xây ở đường Tương Hán, một khu vực ngoại thành hẻo lánh, bên cạnh còn có một hồ nước. Khi đến nơi, Ôn Từ ngẩng đầu nhìn cánh cổng công viên giải trí được trang trí rách nát và u ám trước mặt. Trên đỉnh là bốn chữ to: Vườn Kinh Dị. Dưới là một dòng chữ nhỏ: Cho bạn trải nghiệm nỗi kinh hoàng kiểu Trung Hoa chân thực nhất! Ôn Từ: “…” Thì ra là kiểu kích thích này sao? Trong khi các công viên giải trí khác chỉ tổ chức vài hoạt động ma quái vào dịp Halloween, công viên này lại đi ngược xu hướng, tổ chức sự kiện vào rằm tháng bảy và chủ đề chính là nỗi kinh hoàng theo phong cách Trung Hoa, hoàn toàn không kiêng kị gì cả. Chính vì thế, những người đến đây không có người già hay trẻ em, chỉ toàn là giới trẻ hiện đại gan dạ. Không khí náo nhiệt đến phát nổ, thậm chí còn có du khách tự cosplay thành các loại ma quỷ, khiến mạng xã hội của Đậu Dĩ Tình thời gian qua rất sôi nổi. “Đậu Dĩ Tình, cậu điên rồi à?!” Tần Vận nắm chặt góc áo Đậu Dĩ Tình, đi theo cô ấy đi qua các gian hàng với những chủ quán ăn mặc kỳ quặc, tên quán thì hoặc là ‘Trà sữa Vong Xuyên’, hoặc là ‘Trà sữa nhãn cầu nổ’, “Đến chỗ thế này, không sợ trà trộn ma quỷ thật sao??” “Cậu sợ thì về đi, có ai mời cậu đâu.” Đậu Dĩ Tình nói vậy nhưng vẫn không hất tay cậu ta ra. Chu Vụ liếc nhìn người bên cạnh, Ôn Từ co rúm cổ vì sợ hãi nhưng lại tò mò nhìn ngó xung quanh, vô thức dính sát vào người anh. Vẫn như mọi khi, vừa nhát gan vừa ham chơi. Cả nhóm không quen ăn đồ vỉa hè nên chỉ đi xem cho biết rồi rời khỏi khu chợ đêm. Pass: Khách sạn nơi Đoạn Vi và Hướng Tao Nhã cưới là ở đâu? (8 kí tự, viết hoa chữ cái *****ên) Ra đến nơi thì thấy đại lộ chính giữa công viên bị giăng dây cảnh báo, không cho đi vào, hai bên đường đã chật kín người xem. Đậu Dĩ Tình nhìn giờ rồi hào hứng kéo tay Ôn Từ, lôi cô về phía đám đông: “Đến giờ diễu hành rồi! Nhanh lên Ôn Từ, tớ với cậu chen lên trước!” Ôn Từ không biết hoạt động diễu hành là gì, nhưng thấy Đậu Dĩ Tình hớn hở quá nên cũng vui lây: “Ok!” Chu Vụ vừa định đuổi theo cô thì Đậu Dĩ Tình đột nhiên quay đầu lại, giơ tay ra hiệu dừng lại với hai người: “À thì… Hai người đứng đây đợi bọn tớ nhé, bọn tớ quay lại ngay!” Ôn Từ còn kịp ngoái đầu nhìn Chu Vụ một cái trước khi bị kéo vào đám đông và không còn thấy anh nữa. Cô khá gầy, Đậu Dĩ Tình thì lanh lẹ, lôi cô len lỏi qua đám đông và thật sự chen được lên hàng *****ên. Bị chen đẩy, Ôn Từ nghiêng đầu hỏi: “Diễu hành gì thế, không phải ma quỷ chứ?” Đậu Dĩ Tình cười đáp: “Đương nhiên là ma quỷ rồi!” “…” Không có Chu Vụ bên cạnh, cảm giác an toàn giảm đi rất nhiều, lại đứng hàng đầu nữa, Ôn Từ hơi muốn chạy. Nhưng cô chưa kịp nói ra thì tiếng kèn đã vang lên, đoàn diễu hành NPC ùn ùn từ xa tiến đến. Trời quá tối, lại xa, Ôn Từ chưa kịp nhìn rõ các NPC hóa trang thành ma quỷ gì, đã thấy rõ cơ ngực, cơ bụng và bắp tay của họ. Ôn Từ: “…” Khi họ đến gần mới thấy rõ, đây là một đám Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường, Phán Quan, đeo mặt nạ kinh dị, nửa thân trên không mặc áo, tất cả đều là thân hình nam tính rắn chắc cường tráng. “Thế nào!!!” Bên cạnh vang lên từng đợt tiếng hét chói tai, Đậu Dĩ Tình nắm chặt tay Ôn Từ, kích động đến loạn cả lên, “Kích thích không?!?!” Ôn Từ lần đầu thấy tình huống này, kinh ngạc nói: “… À, là kích thích kiểu này sao?” “Chứ còn gì nữa? Tưởng thật sự đi xem ma à?!” Thấy các NPC dần tiến đến gần, Đậu Dĩ Tình cười nói, “Nhanh! Ôn Từ, giơ tay ra đi!” Ôn Từ định hỏi tại sao thì đã thấy một NPC nắm lấy bàn tay của một nữ du khách đang giơ ra, áp vào mặt mình, cọ một cái rồi kéo tay cô ấy xuống sờ cơ bắp của mình. Ôn Từ lại một lần nữa kinh hoàng. Trong lúc đang sợ hãi, một NPC đeo mặt nạ Hắc Vô Thường đã đi ngang qua họ. Ôn Từ và anh ta nhìn nhau qua lớp mặt nạ. Nhìn người khác để trần nửa người trên rất ngại ngùng, Ôn Từ định quay đi thì NPC đột nhiên tiến về phía cô. Bên này có rất nhiều cô gái đang giơ tay về phía anh ta, nhưng anh ta lại thẳng tiến về phía Ôn Từ và đưa tay ra. “…” Ôn Từ ngây người. NPC cười: “Giơ tay lên đi, chị gái.” Ôn Từ định xua tay từ chối, nhưng vừa giơ tay lên thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp phía trên đầu. “Em sờ thử anh ta xem nào.” “…” Ôn Từ ngửa đầu ra sau, nhìn lên, chạm phải ánh mắt của Chu Vụ, đen láy, mang theo cảm xúc khó hiểu. Trong tích tắc, Ôn Từ bỗng có cảm giác như đang lén lút dan díu bị chồng bắt quả tang vậy. Ôn Từ vội hạ tay xuống giải thích: “Em không có…” “Em trai em trai!” Hắc Vô Thường đã đổi mục tiêu, nắm tay Đậu Dĩ Tình áp vào má mình, Đậu Dĩ Tình hét lên, “Đừng sờ mặt em trai! Chị muốn sờ cơ bụng!” Hắc Vô Thường: “Được thôi chị gái.” “Được cái đầu cậu!” Tần Vận vừa chen vào đám đông liền mắng, “Đậu Dĩ Tình! Cậu thành sói cái rồi à?” Hắc Vô Thường: “Chị gái ơi, anh ta là bạn trai chị à?” Đậu Dĩ Tình: “Đương nhiên không phải! Em trai này, gọi anh bạn Bạch Vô Thường qua đây luôn đi.” Hắc Vô Thường: “Được thôi chị gái.” Tần Vận: “Đậu Dĩ Tình, tớ &%*&…!!” Ôn Từ quay người, nắm lấy áo Chu Vụ, nhỏ giọng thương lượng: “Mình ra ngoài đi được không anh?” Chu Vụ nhướng mày, giọng lười biếng: “Ồ, chị gái không xem nữa à?” “…” Ôn Từ bị anh gọi “chị gái” đến đỏ mặt, “Không, không xem nữa.” – Lo sợ xảy ra giẫm đạp nên thời gian diễu hành chỉ kéo dài chừng mười phút. Sau khi đám đông giải tán, Đậu Dĩ Tình vẫn chưa thỏa mãn: “Haiz, sao hôm nay lại là ngày cuối của sự kiện nhỉ, tại đi làm nên tớ đến muộn.” Tần Vận: “Đậu Dĩ Tình, may là cậu nghèo đấy, không thì cậu đã vào tù vì tội gạ gẫm người ta rồi.” Đậu Dĩ Tình không thèm đáp lời châm chọc của cậu ta, mở ứng dụng xem review du lịch: “Muộn thế này rồi, mấy trò tàu cướp biển với nhảy lầu máy thì thôi, đau đầu lắm, chúng ta đi thẳng đến trò chơi chủ đạo nhé?” Không ai phản đối. Trên đường đi, Tần Vận và Đậu Dĩ Tình cãi nhau ầm ĩ ở phía trước. Ôn Từ hai tay để trước người, dùng khóe mắt liếc nhìn Chu Vụ bên cạnh. Tâm trạng anh ấy không tốt sao, khuôn mặt không biểu cảm trông có vẻ lạnh lùng. Ôn Từ thở dài, nhỏ giọng giải thích: “Em thật sự không có định sờ anh ta, cũng không sờ ai khác.” Chu Vụ “ừm” một tiếng. “Ban đầu em cũng không biết sẽ có kiểu… hoạt động này.” “Anh biết rồi.” Chu Vụ liếc nhìn, giọng điệu không nhanh không chậm, như thể thực sự không sao cả, “Anh còn chấp nhận được việc em đi hẹn hò với người khác, sờ một cái cũng chẳng có gì.” “…” Ôn Từ đang nghĩ xem kéo Đậu Dĩ Tình lại để làm chứng cho mình có kỳ cục không thì nghe thấy cô ấy nói: “Tới rồi!” Trước mặt là căn nhà gạch đỏ âm u đáng sợ, rất hợp cảnh khi vang lên vài tiếng thét chói tai của du khách nào đó. Bên cạnh có tấm biển ghi —— 【Nhà cổ trong làng – Người già và người tim yếu không được vào.】 Tần Vận hít sâu một hơi: “Đậu Dĩ Tình, cậu xem phim ma còn sợ chết khiếp, bày đặt chơi cái nhà ma này làm gì?” “Tớ thích chơi thì chơi, cậu sợ thì đứng ngoài đợi đi, đồ nhát cấy.” Tần Vận giơ tay với người bán vé: “Chào anh, bọn tớ mua vé.” Cảm thấy Ôn Từ rụt người về phía mình thêm chút nữa, Chu Vụ liếc nhìn cô: “Sợ không?” “Ừm.” Ôn Từ gật đầu, “Nhưng cũng hơi muốn thử.” Chu Vụ đoán được ngay, cô vẫn luôn thế, gan nhỏ như mèo con theo thuyết Schrodinger, cái gì cũng sợ nhưng cái gì cũng muốn thử, một nhà mạo hiểm gan bé tí: “Vậy thử đi.” Nhà ma có giới hạn số người vào. Họ đứng ở lối vào, chờ một nhóm du khách từ lối ra bên phải chạy ra với tiếng thét chói tai, nhân viên kéo cánh cửa gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt rùng rợn, nở nụ cười quái dị với họ: “Mời vào. Nếu bên trong gặp thứ gì không sạch sẽ, nhớ chạy đến chỗ có dán bùa chú nhé.” Bên trong nhà ma là kiểu nhà tự xây thường thấy ở nông thôn, bốn tầng có sân, như thể đã lâu không người ở, tối om một vùng, mạng nhện giăng khắp nơi. Tầng một là phòng thờ, bày mấy cỗ quan tài và ảnh đen trắng, hơi lạnh tỏa ra rất đủ. Không biết âm thanh phát ra từ đâu, tiếng gió rít thổi mạnh, còn văng vẳng có tiếng khóc. Quá tối, ngoại trừ bên phòng thờ có chút ánh đèn, chỗ họ đứng gần như tối đen như mực. Chu Vụ rút tay từ trong túi ra, đưa về phía Ôn Từ, định cho cô ôm để bớt sợ. Những ngón tay mảnh mai nắm lấy tay anh, tay Ôn Từ hơi lạnh, giọng nhỏ nhẹ: “Chu Vụ, anh… anh đừng sợ.” Chu Vụ lặng lẽ cười trong bóng tối, giọng không còn vẻ lạnh nhạt: “Ừm.” Lo lắng người trong quan tài sẽ nhảy ra, bốn người đi qua sân rất cẩn thận, đến khi vào trong phòng mới thở phào. Tần Vận: “Có thế thôi à, tớ tưởng đáng sợ lắm chứ, so với nhà ma tớ từng chơi kém xa.” Đậu Dĩ Tình: “Ra ngoài đền tớ 7680 đi, áo tớ bị cậu túm hỏng rồi.” Tần Vận: “Không phải tớ không đền nổi, mà cái vải rách này của cậu dựa vào đâu mà bán 7680? 80 đồng thôi không tớ còn tố cậu tống tiền.” Đậu Dĩ Tình: “Phần còn lại là tiền bồi thường tinh thần.” Trong phòng tối om không phải là nơi thích hợp để cãi nhau, Ôn Từ nhẹ giọng ngắt lời họ: “Tiếp theo chúng ta nên đi đâu? Em không thấy gì cả.” Chu Vụ: “Tìm xem có công tắc đèn không.” “Các cậu có thể giúp tớ tìm đồ được không? Tớ làm mất đồ rồi.” Ôn Từ đáp: “Được chứ, cậu làm rơi gì vậy?” “Tớ làm mất đồ rồi.” Đậu Dĩ Tình sốt ruột: “Nên mới hỏi cậu muốn tìm cái gì chứ.” Tần Vận: “Ai làm mất đồ vậy?” Chu Vụ: “Không phải anh.” … “…” Trong không gian tĩnh lặng, bốn người im lặng được vài giây. Ôn Từ còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được một cái vỗ nhẹ trên vai. “Cô có thể giúp tôi tìm một thứ được không?” Mái tóc dài phất qua cổ cô, giọng nói của người phụ nữ vang lên bên tai, bình thản không gợn sóng: “Mắt trái tôi không nhìn thấy gì cả.” Ôn Từ: “…” Ngoại trừ Chu Vụ, ba người còn lại đều hét lên thất thanh. Ôn Từ cảm thấy tay mình bị nắm lấy, Chu Vụ nói ngắn gọn: “Chạy!” Ngay cả khi thi thể dục hồi cấp ba, Ôn Từ cũng chưa bao giờ chạy nhanh đến thế. Dưới ánh đèn leo lét, cả nhóm chạy như điên. Khi lên đến tầng hai, Chu Vụ mở cánh cửa tủ quần áo có dán bùa chú, kéo Ôn Từ vào trong rồi nhanh chóng theo sau. Trước khi con ma nữ không có mắt kịp đuổi tới, hai người đã đóng sầm cửa tủ lại. Tủ quần áo khá rộng rãi, ngay cả Chu Vụ với thân hình cao lớn cũng có thể khom người ngồi xuống được. Hai người ngồi sát vai nhau trong không gian chật hẹp. Họ cố tình để hờ cửa tủ một khe nhỏ. Qua khe hở đó, Ôn Từ thấy con ma nữ cào cửa và gào thét, cô ôm gối co ro, không dám thở mạnh. Đến khi bóng ma cuối cùng cũng rời đi, Ôn Từ mới thở phào nhẹ nhõm. Cô quay sang, trong ánh mắt vừa có sự sợ hãi vừa có niềm phấn khích khó giấu, khóe môi không kìm được cong lên, thì thầm như sợ bị phát hiện: “Sợ chết đi được.” “Ừm.” Chu Vụ đáp lại, hơi thở vẫn đều đặn, “Anh cũng vậy.” Bên ngoài tủ im ắng, Ôn Từ thò đầu ra, mạnh dạn nhìn qua khe hở: “Hình như nó đi rồi, chúng ta ra ngoài không?” “Ngồi thêm chút nữa đi.” Giọng Chu Vụ lười biếng, “Vẫn còn hơi sợ.” “Được.” Ôn Từ đồng ý ngay, dựa lưng vào thành tủ. Từ xa vọng lại tiếng Tần Vận hét chói tai, không nghe rõ cậu ấy đang nói gì, chỉ biết cứ ba câu lại có một câu gọi tên Đậu Dĩ Tình. Ôn Từ bật cười: “Có vẻ họ vẫn còn ở tầng dưới. Anh nghĩ xem, sau khi ra khỏi đây Dĩ Tình có khi nào bỏ tiền mua lại đoạn video giám sát không…” “Cô Ôn.” Chu Vụ cắt ngang. “Hử?” “Tay.” Ôn Từ tưởng anh đang sợ, muốn nắm tay an ủi nên đưa lòng bàn tay về phía Chu Vụ. Nhưng rồi cổ tay cô bị nắm lấy. Ôn Từ chưa kịp phản ứng, tay đã bị dẫn đi, trong bóng tối, mu bàn tay cô lướt qua lớp vải áo thun của Chu Vụ, lòng bàn tay chạm vào làn da ấm áp. Trước đây khi lên giường, việc Ôn Từ không nhắm mắt đã được coi là dũng cảm lắm rồi, chứ đừng nói đến chuyện chạm vào người Chu Vụ. Chỉ có đôi khi khi thay đổi tư thế vô tình chạm phải mà thôi. Nhưng cô rất thích nhìn, cơ thể Chu Vụ thật sự rất đẹp. Không phải kiểu đường cong quá khoa trương, mà mảnh khảnh nhưng đầy sức mạnh. Khi mất đi thị giác, các giác quan còn lại càng trở nên nhạy bén. Làn da mịn màng của Chu Vụ theo hơi thở khẽ phập phồng. Anh nắm cổ tay Ôn Từ, di chuyển một chút, tim cô đập nhanh hơn. “Chạm vào anh có dễ chịu không, chị gái Ôn?” Chu Vụ hỏi với giọng lười biếng. Anh, rõ ràng, lớn tháng hơn cô. Từ cổ đến tai Ôn Từ đỏ bừng như lửa đốt, cô nuốt khan rồi giải thích: “Em không có chạm vào ai khác. Em chỉ chạm vào mình anh thôi.” Khi nói chuyện, cô không kìm được quay đầu nhìn Chu Vụ. Một tia sáng nhạt từ khe hở chiếu vào mắt anh, đôi mắt đen thuần khiết ẩn hiện ánh sáng, nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt mà đầy ám muội. Nhìn nhau hai giây, Ôn Từ nói: “Thật đấy.” Chu Vụ mỉm cười, buông tay cô ra: “Anh biết rồi.” Nhưng Ôn Từ không rút tay về, lòng bàn tay lạnh lẽo của cô đặt trước mặt, lặng lẽ ấn xuống hai cái. Có lẽ vì vừa chạy xong một quãng, da thịt hơi căng cứng, cảm giác thật tốt, cô định kiểm tra xem có phải mọi chỗ đều có cảm giác như vậy không thì Chu Vụ chậm rãi lên tiếng, giọng hơi khàn: “Cô Ôn, thế này là đủ rồi, chưa xác định quan hệ mà đã chạm như vậy, không thích hợp lắm. Anh không phải người dễ dãi như thế…” “Em đồng ý.” Ôn Từ đỏ mặt, cuối cùng cũng nói ra được câu nghẹn từ lần trước. Chu Vụ: “…” Ở phòng điều khiển hậu trường nhà ma, người điều khiển cầm bộ đàm gào to: “Người đâu, người đâu, mau lên tầng hai tủ quần áo, con mẹ nó khách hàng không đi thì con họ sắp ra đời rồi… Hai người không đủ không đủ, phải năm người! Năm người!” Rõ ràng đã nói trốn vào chỗ có dán bùa chú sẽ không bị bắt, nhưng khi Ôn Từ thấy người xông tới, vội vàng rút tay về, định câm miệng, thì thấy bùa chú trên tủ quần áo bị NPC xé xuống, cánh cửa tủ đột nhiên bị kéo ra – Hai người lại một lần nữa chạy như điên. Vừa nãy Ôn Từ còn cười Tần Vận, giờ chính mình lại thành Tần Vận. Chạy được một đoạn, thực sự không còn sức nữa, vì quá tối nên chân còn bị đâm vào góc bàn, suýt ngã. Ôn Từ nghĩ thầm, thôi, bị bắt thì bị bắt, dù sao NPC cũng là người thật, có gì mà sợ – Vừa mới xây dựng xong tâm lý, chân đã không chạm đất, Chu Vụ một tay bế cô lên, ước lượng: “Ôm chặt vào.” Ôn Từ không ngờ Chu Vụ lại ôm cô chạy ra khỏi nhà ma. Một đám sinh viên đứng gần lối ra, thấy họ chạy ra như vậy, bắt đầu huýt sáo trêu chọc. Khi hai chân chạm đất trở lại, tim Ôn Từ vẫn đập thình thịch. Cô cong người, rõ ràng không còn chạy nữa nhưng vì hét quá lâu nên thở hổn hển còn dữ dội hơn cả Chu Vụ. Sợ cô ngã, Chu Vụ nắm tay cô, liếc nhìn đồng hồ. “Còn đi được không,” Chu Vụ hỏi, “Không đi được thì anh ôm em” “Đi được, đỡ em một chút là được…” Ôn Từ ngơ ngác, “Nhưng chúng ta đi đâu? Không đợi Dĩ Tình họ sao?” Chu Vụ vô tâm ừ một tiếng: “Đi thôi.” Ôn Từ bị dẫn đi dạo công viên, tới gần chỗ họ đậu xe, có một sườn dốc cỏ, phía trước là hồ nước. Hai người ngồi trên ghế đá bên thảm cỏ, vẫn còn hưng phấn sau khi vừa ra khỏi nhà ma. Ôn Từ suy nghĩ một lúc, vẫn lấy điện thoại ra, định nhắn tin cho Đậu Dĩ Tình, nói cho cô ấy biết mình và Chu Vụ đã ra ngoài rồi. “Ôn Từ.” Chu Vụ buông điện thoại, bỗng gọi cô. “Ừm?” “Ngẩng đầu lên.” Ôn Từ ngẩng đầu, thấy mặt hồ tĩnh lặng, gần như hòa làm một với bóng đêm. Trăng treo cao, đêm nay không có nhiều sao. “Sao thế…” Ôn Từ chưa kịp nói hết chữ “thế”. Trong đêm đen, vô số tia sáng uốn lượn bay lên, “Bùm” một tiếng nổ tung, những tia lửa rực rỡ như hoa nở rộ, tiếng nối tiếp tiếng, liên miên không dứt chiếu sáng cả bầu trời, cũng soi sáng mặt hồ tĩnh mịch. Ôn Từ vừa nãy còn tiếc nuối nghĩ, đêm nay lại không có nhiều sao, giờ pháo hoa trên trời rực rỡ, vỡ tung, tản ra thành muôn vàn vì sao. Ôn Từ ngẩng đầu đầy kinh ngạc: “Còn có cả màn trình diễn pháo hoa sao? Sao Dĩ Tình không nói với em, không biết họ có thấy không.” Chu Vụ hỏi: “Thích không?” “Thích -“ Ôn Từ vừa đáp xong, cảm thấy có gì đó không đúng. Cô chớp mắt nhìn pháo hoa, một lúc sau, khó tin quay đầu: “… Là anh bắn sao?” Gương mặt Chu Vụ dưới ánh pháo hoa khi sáng khi tối, anh cụp mắt nhìn xuống, những vì sao vỡ vụn kia như đọng lại trong mắt anh, tĩnh lặng mà nồng nhiệt. “Ừm.” Anh cười, “Cô Ôn, đây là hoa hôm nay.” “…” Chu Vụ: “Ban đầu định đưa em đi chỗ khác xem, không ngờ Đậu Dĩ Tình đã hẹn trước một bước. May mà khu vực này cũng được phép bắn.” “…” Chu Vụ dựa lưng vào ghế, thoải mái duỗi chân, trò chuyện với cô: “Hồi đại hội thể thao cấp ba, lúc ôm em, anh đã nghĩ, sao lại có người nhẹ đến thế, thật khoa trương, không biết có phải em bị ngược đãi ở nhà không.” “Còn bây giờ thì sao.” Ôn Từ chăm chú nhìn anh, “… Em mập hơn hồi đó một chút rồi phải không?” “Bây giờ, anh nghĩ,” Chu Vụ hơi ngẩng cằm, giọng lười biếng, “Cuối cùng cũng được ôm em.” “…” “Đã lâu lắm rồi không được ôm.” “…” Người bên cạnh không lên tiếng, Chu Vụ cũng không để tâm. Anh như nhớ ra điều gì: “Lúc tỏ tình quá gấp gáp, quên mất điều quan trọng nhất.” Giọng Chu Vụ vẫn nhẹ nhàng như thường, chỉ có ánh mắt và vành tai hơi ửng đỏ mới tiết lộ tâm trạng không bình tĩnh của anh. “Ôn Từ, anh thích em.” Chu Vụ cười, “Rất thích em.” Xung quanh có nhiều người qua đường dừng lại xem pháo hoa, có người còn đang nhìn họ, nhưng Chu Vụ không hề bận tâm, thản nhiên tỏ tình với cô. Ôn Từ chỉ im lặng, đăm đăm nhìn anh, không có phản ứng gì, cũng không nói gì. Chu Vụ thoáng thấy vài người đi tới phía sau Ôn Từ, là mấy sinh viên vừa huýt sáo ban nãy, họ rõ ràng cũng nhận ra cả hai, đang xì xầm to nhỏ. Chu Vụ thầm nghĩ, học sinh tiểu học và sinh viên bây giờ đều phiền phức như nhau, thì Ôn Từ bỗng lên tiếng. “… Chu Vụ, em biết anh không phải người dễ dãi.” Chu Vụ khựng lại: “Ừm?” “Nên em sẽ chịu trách nhiệm.” Ôn Từ cũng cảm nhận được có người qua đường đang nhìn họ. Nhưng cô không quan tâm, lúc này trong đầu cô chỉ có Chu Vụ và pháo hoa, tim đập dồn lên từng tấc da thịt. Cô nghiêng người lại gần, nuốt khan, rất nghiêm túc hỏi, “Bây giờ em có thể hôn anh không?” Khi Đậu Dĩ Tình và Tần Vận ra khỏi nhà ma, bầu trời đêm đã yên ắng. Cô cầm điện thoại lên, định nhắn tin cho Ôn Từ, thấy có mấy tin nhắn chưa đọc – 【 Ôn Từ: Tớ và Chu Vụ đi trước nhé 】 【 Ôn Từ: Cậu nói với mẹ tớ giúp tớ nhé 】 【 Ôn Từ: Cảm ơn cậu, yêu cậu 】 Cả đời Đậu Dĩ Tình chưa từng thấy Ôn Từ nhắn tin vội vàng tùy tiện như vậy, có thể thấy lúc đó cô ấy đã bị mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo. Đậu Dĩ Tình gõ: 【 À thì, tớ chỉ muốn nhắc cậu một chút, nên suy nghĩ kỹ, từ từ xem xét… 】 Xóa. 【 Không nói một tháng, ít nhất cũng nửa tháng chứ? 】 Xóa. 【 Mới có chưa đầy mười ngày – 】 Xóa. Cuối cùng. 【 Đậu Dĩ Tình: Sắp khai giảng rồi, đừng có mà có bầu. Nhớ đeo bao. 】