Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông

Chương 51

Trưa hôm sau, Ôn Từ bị tiếng WeChat đánh thức. Khi cô mở mắt vẫn còn nằm trong lòng Chu Vụ, tay anh đặt trên eo cô, hơi thở bên tai đều đều. Ôn Từ với tay lấy điện thoại, cố không đánh thức anh nên cử động rất chậm, điều độ sáng xuống thấp nhất rồi mới mở khóa màn hình — 【 Tổ tiếng Anh trường tiểu học Giang Thành: Chiều nay 2 giờ họp tại phòng 103 tòa tổng hợp, đề nghị các thầy cô có mặt đúng giờ! 】 Ôn Từ vừa đọc xong chữ thì phía sau vang lên giọng trầm trầm: “Chưa khai giảng, họp cái gì.” Trong giọng có chút không kiên nhẫn. Ôn Từ buồn ngủ quá, nghe xong bật cười: “Đợi khai giảng thì muộn mất.” Ôn Từ vốn rất tự giác về giấc ngủ, không có thói quen ngủ nướng, trả lời “Đã nhận” xong, vừa định ngồi dậy thì cánh tay đặt trên eo đã di chuyển. Nhưng không phải di chuyển để cho cô đi, mà là luồn vào trong áo, áo Ôn Từ hơi nhấc lên. Bàn tay Chu Vụ cũng như trạng thái hiện tại của anh, chưa tỉnh ngủ hẳn, rất chậm rãi, rất kiên nhẫn, Ôn Từ vốn còn hơi buồn ngủ, một lát sau đã *****, cuộn người như con tôm trong lòng Chu Vụ. WeChat lại vang lên, Ôn Từ yếu ớt ôm lấy cánh tay mình trong áo: “Em chưa đánh răng, Gia Gia cũng còn ở đây.” Chu Vụ ừm một tiếng: “Chỉ sờ một chút thôi.” “…” Lúc đánh răng, Ôn Từ nhìn đôi tai đỏ ửng của mình, áo ngủ nhàu nhĩ, rồi nhìn sang Chu Vụ bên cạnh, không hiểu sao anh ngủ mà quần áo vẫn chỉnh tề, ngay cả tóc cũng chẳng rối mấy. Ôn Từ súc miệng xong, lau mặt, xoay người đi về phía cửa. Khi đi qua sau lưng Chu Vụ, anh đang rửa mặt, ngẩng lên nhìn cô qua gương, giọng lười biếng: “Đặt cơm nhé, bảo họ để ngoài tủ giày…” Chu Vụ chưa kịp nói hết câu. Trong gương, Ôn Từ đột nhiên vươn tay chạm vào áo anh. Những ngón tay mềm mại của cô khẽ lướt trên eo và ngực anh với vẻ nghiêm túc đáng yêu. Chu Vụ sững người nhìn gương. Hai người đối diện nhau qua gương. Thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt anh, Ôn Từ cảm thấy thích thú. Cô rút tay về và gật đầu: “Được rồi. Em đi lấy đồ.” “…” Ôn Từ vừa bước đến cửa phòng tắm, nụ cười còn chưa kịp tắt trên môi, đã bị Chu Vụ ôm chặt kéo lại. Cuối cùng cô bị anh ôm ngồi lên đùi đối diện với anh. Chu Vụ nắm lấy tay cô, dẫn vào trong áo mình, dịu dàng hỏi cô chỗ nào cảm giác tốt nhất, chỗ nào cô không hài lòng nhất. Tối qua họ đã ở bên nhau, đến trưa nay lại tiếp tục. Ra khỏi phòng tắm, Ôn Từ chưa bao giờ cảm thấy mình đói đến thế, ăn nhiều hơn mọi ngày rất nhiều. Ăn xong, Ôn Từ cẩn thận thoa kem che khuyết điểm lên cổ, rồi mượn của Chu Vụ một chiếc áo dài. Cô soi gương kiểm tra kỹ lưỡng vài lần mới dám ra cửa. “Thật không cần anh đưa đi?” Chu Vụ dựa vào cửa, nhìn cô xỏ giày, hỏi không biết lần thứ mấy. “Thật mà.” Ôn Từ mỉm cười, xoa đầu chú chó Gia Gia đang đứng cạnh Chu Vụ. “Hôm nay học sinh cấp ba đến trường báo danh, đông lắm. Em đi xe đạp công cộng là được rồi.” Một người một chó tiễn cô ra cửa. Ôn Từ bước vào thang máy, định bấm tầng. “Khi nào gặp lại nhỉ,” Chu Vụ dựa cửa, nhẹ nhàng gọi cô, “bạn gái?” “…” Ba chữ khiến Ôn Từ đứng sững. Ngón tay cô vẫn giữ nguyên tư thế định bấm nút, ngơ ngác nhìn Chu Vụ, đến khi cửa thang máy từ từ đóng lại vẫn chưa nói được gì. Chú chó bên cạnh ngẩng đầu lên “Gâu” một tiếng với Chu Vụ, nghe như đang cười nhạo. Giây tiếp theo, cửa thang máy lại mở ra, bên trong vang lên tiếng lộc cộc – là Ôn Từ vội vàng bấm nút mở cửa. “Ch-chưa biết.” Cô nói, “Em rảnh sẽ đến tìm anh, được không?” “Được.” Chu Vụ đáp, “Không rảnh thì gọi video cho anh.” “Được.” Cửa thang máy đóng lại, Chu Vụ cúi đầu nhìn chó, mặt mang nụ cười nhàn nhã, bắt chước giọng điệu chế giễu vừa rồi của nó: “Gâu.” Gia Gia: “…” Trên đường đến trường, Ôn Từ luôn lo lắng. Cuộc họp này không được thông báo trước, cô không có gì chuẩn bị, từ tối qua đến giờ lại quá mức thân mật với Chu Vụ, không biết khi họp có mệt lả không, có mệt mỏi không, có tinh thần không tốt không – Hoàn toàn không có chuyện đó. Họp xong trong tâm trạng phấn chấn, Ôn Từ giúp chủ nhiệm khối chạy việc vặt, đem vài bản văn kiện đến các khối lớp, sau đó cùng các giáo viên khác dọn dẹp văn phòng đã hai tháng không người ở. Ôn Từ đứng trên bậu cửa sổ, vươn tay ra ngoài lau cửa kính, cô giáo đang đỡ cô bên dưới bỗng lên tiếng: “Cô Ôn này, xem ra kỳ nghỉ hè của cô thật phong phú nhỉ.” Ôn Từ giật mình, cúi đầu: “Ạ?” “Cô béo lên một chút.” Vị giáo viên kia nói xong, cảm thấy dùng từ không đúng, vội bổ sung, “Là trước kia cô quá gầy, giờ mặt có thêm chút thịt, trông càng xinh. Với lại tinh thần tốt lắm, có tập thể dục phải không?” “…” Ôn Từ nghẹn lời, vô cùng ngượng ngùng tiếp tục lau cửa sổ, lí nhí: “Cảm ơn cô, cũng… tạm được ạ.” Lau xong cửa sổ, Ôn Từ lại đi lau sàn lau bàn, tiện thể giúp mấy giáo viên chủ nhiệm bận không về được văn phòng dọn dẹp luôn. “Ôi, cảm ơn em Ôn nhé.” Cô Hứa từ cửa bước vào, thấy cô đang giúp đỡ, nói lời cảm ơn, “Em thật nhiệt tình quá.” “Không có gì ạ, tiện thể thôi.” Ôn Từ liếc nhìn chồng sách trên tay cô, “Cô cần giúp gì không ạ?” “Không cần đâu.” Cô Hứa đặt sổ tay khai giảng xuống bàn, thở phào một hơi, quay đầu thấy áo rộng trên người Ôn Từ, hơi ngạc nhiên, “Cô Ôn này, phong cách ăn mặc của em… thay đổi nhiều nhỉ.” Ôn Từ cười nhẹ, không nói gì. “Nhưng em mặc thế cũng xinh lắm, giới trẻ bây giờ nhiều người mặc kiểu này lắm.” Cô Hứa chuyển chủ đề, “Cháu trai cô cũng vậy, quần áo toàn rộng thùng thình, thẩm mỹ của các em giống nhau thật — không muốn tìm hiểu thật sao, Ôn? Làm bạn cũng được mà.” Ôn Từ nhớ lại, học kỳ 1 cô ấy đã nhắc đến cháu trai này với cô nhiều lần. “Cháu trai cô điều kiện tốt lắm, trắng trẻo đẹp trai, để cô lấy ảnh cho em xem nào…” Cô Hứa vừa nói vừa định móc điện thoại. “Không được đâu cô Hứa.” Cô Hứa nhớ ra lý do Ôn Từ từ chối trước đây, là nói chưa có ý định yêu đương, khuyên cô: “Ôn à, thật ra bây giờ là độ tuổi thích hợp để yêu đương rồi –“ Ôn Từ gật đầu tán thành: “Vâng ạ.” “Em đừng không nghe lời khuyên, cô…” Cô Hứa không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, sững người, “Hả?” “Em đã có người yêu rồi, cô Hứa, cảm ơn cô luôn quan tâm em.” Ôn Từ buông một tay đang cầm cây lau nhà, kéo kéo áo trên người, đỏ mặt mỉm cười nói, “Thật ra đây là áo bạn trai em.” Kỳ nghỉ và khai giảng đối với giáo viên là hai thái cực. Kỳ nghỉ lúc nào cũng có thể rảnh rỗi, sau khai giảng, đặc biệt là đợt mới khai giảng, uống nước cũng phải chờ. Ôn Từ mỗi ngày không phải đi dạy thì là đi họp, hội nghị công nhân viên chức họp liên tục, ngay cả buổi tối gọi video với Chu Vụ cũng là lúc soạn bài hoặc chấm bài. Dĩ nhiên, có người còn bận hơn cô. Là chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên cấp ba, sau khai giảng Đậu Dĩ Tình hoàn toàn biến mất, tin nhắn cũng không trả lời, Ôn Từ biết cô ấy bận nên cũng không quấy rầy. Mãi đến tuần thứ hai, Đậu Dĩ Tình mới cuối cùng rảnh hẹn Ôn Từ ăn trưa, địa điểm vẫn là căng tin trường. Ôn Từ vừa ngồi xuống đã lập tức thông báo: “Tớ với Chu Vụ ở bên nhau rồi.” Đậu Dĩ Tình rất bình tĩnh, đã đoán được từ trước, hôm đó nhắn WeChat, hôm sau mới trả lời, chỉ hai chữ: Chúc mừng. Kèm theo một emoji mèo đáng yêu đổ mồ hôi. “Vậy chỗ ba mẹ cậu tính sao?” Đậu Dĩ Tình trò chuyện với cô, tiện miệng nói, “Nhưng cũng không gấp gáp phải nói lắm, có thể giấu, sau này nếu thật sự tiến triển đến bước tiếp theo thì tính tiếp cũng được, chỉ là ra ngoài các thứ hơi phiền phức…” Ôn Từ nói: “Tớ không định giấu.” Đậu Dĩ Tình sững người, ngẩng đầu nhìn cô. “Tớ thấy nói cho họ cũng không sao, dù sao tớ với Chu Vụ bây giờ là… yêu đương bình thường.” Ôn Từ nói, “Không nói với họ, mẹ tớ sẽ cứ giới thiệu đối tượng cho tớ. Còn cứ phải phiền cậu giúp tớ che giấu.” “Tớ thì không sao… Nhà cậu có chấp nhận không? tớ nhớ Chu Vụ trước kia tuy thành tích tốt, nhưng chuyện khác cũng không thiếu làm, đi trễ về sớm, có lần còn dám cãi nhau với mẹ cậu cùng với Tần Vận nữa.” Đậu Dĩ Tình nghĩ lại rồi tưởng tượng, “Nhưng bỏ qua mấy cái đó không nói, điều kiện khác của Chu Vụ không chê được, xem mẹ cậu còn để bụng không thôi.” “Không biết,” Ôn Từ cười nhẹ, “Thử xem đã, tớ còn đang nghĩ cách nói với họ.” Đậu Dĩ Tình nhìn chằm chằm cô, tổng cảm thấy Ôn Từ như thay đổi ở đâu đó, nhưng nghĩ một lúc lâu, lại như không phải. Ôn Từ vẫn luôn nghe lời nhà, nhưng cô không hoàn toàn mù quáng vâng theo. Như con chó nhỏ hồi cấp ba, ba mẹ Ôn Từ thừa lúc cô ngủ vứt bỏ nó, Ôn Từ cũng không vì nhà phản đối mà từ bỏ, cô tận dụng mọi thời gian rảnh để lén đi tìm chó, lại nhờ Đậu Dĩ Tình lên Tieba tìm người nhận nuôi, sau này thường xuyên đến nhà người ta xem chó, dùng tiền tiết kiệm mua đồ ăn vặt, mua đồ chơi nhỏ cho nó. Ôn Từ tính tình tốt, luôn cố gắng bao dung người khác ở mức tối đa, cố không làm ba mẹ không vui. Nhưng cũng có điểm mấu chốt của riêng mình. Thật sự có việc gì cô muốn làm, dù nhà có phản đối đến mấy, cô vẫn sẽ làm. “Được rồi.” Đậu Dĩ Tình góp ý, “Vậy cậu cứ từ từ suy nghĩ, đừng quá gấp, tốt nhất là nước ấm nấu ếch xanh.” Ôn Từ cười: “được rồi, mình biết” Nói chuyện xong với Đậu Dĩ Tình, buổi chiều Ôn Từ không có tiết, không nhịn được cứ suy nghĩ về chuyện này. Đến giờ tan học, ra cổng trường vẫn còn thất thần, cho đến khi thấy chú chó Samoyed và bạn trai cô bị vây xem dưới tán cây lớn trước cổng trường, mới chậm rãi tỉnh táo lại. Hai tuần này, Chu Vụ đến đón cô tan tầm ba lần, anh rảnh là sẽ đến. Trước khi đến không nói gì, vẫn như thường lệ trò chuyện với cô trên WeChat, rồi đột nhiên xuất hiện ở cổng trường lúc tan học, cùng Gia Gia đi dạo về nhà với cô, sau đó tự lái xe về. Ôn Từ rất thích cảm giác mở hộp quà bất ngờ này, cũng không hỏi. Chu Vụ đến là cô vui, không đến thì cô bắt đầu mong chờ chiều mai. Xe đạp được chuyển sang tay Chu Vụ, Ôn Từ xách dây dắt chó, dắt Gia Gia, hai người một chó vẫn như mọi khi đi đến quán mì. Ôn Từ về nhà còn phải ăn cơm tối, mỗi lần chỉ gọi một tô mì, Chu Vụ và chó ăn. Trước quán mì, Ôn Từ đang cho Gia Gia ăn thịt bò, một cậu bé trông như học sinh tiểu học đột nhiên chạy tới, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Gia Gia, kêu to: “Cô Ôn ơi! Con sờ nó được không ạ?” “Con chào cô,” Ôn Từ cười rất dịu dàng, khéo léo kéo Gia Gia vào lòng một chút, hiếm khi từ chối, “Không sờ được đâu, nó hay cắn người lắm.” Cậu bé giơ tay lên, các ngón tay co lại, như gà con lo lắng: “Vậy cô giữ nó, con sờ nhanh thôi –“ Cậu bé vừa định tới gần, đã bị Chu Vụ vừa mua nước về túm cổ áo, kéo lùi hai bước. Cậu bé giật mình, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh, Chu Vụ cụp mắt, ánh mắt lạnh nhạt: “Em là Vương Tử Lưu phải không?” Câu này vừa nói ra, Ôn Từ cũng ngớ người, cùng cậu bé ngẩng đầu nhìn anh. Vương Tử Lưu: “Em đúng là Vương Tử Lưu, nhưng anh là ai ạ?” Chu Vụ cười lạnh một tiếng, giọng lười biếng: “Cái này em không cần biết. Có người nhờ anh đến dạy dỗ em. Họ nói em hay gây ồn ào, còn bắt nạt bạn nữ trong lớp, bảo anh phải cho em một bài học.” Vương Tử Lưu: “?” Ôn Từ: “…?” Vương Tử Lưu nhìn cánh tay rắn chắc của người đàn ông, hai tay lo lắng nắm chặt hai bên quần: “Ai! Ai nói thế ạ!” Chu Vụ không trả lời, buông cậu ra, vén tay áo giả vờ muốn động thủ, Gia Gia cũng đúng lúc thò đầu ra từ tay Ôn Từ, “Gâu” một tiếng với Vương Tử Lưu. Thấy được thả ra, cậu học sinh Vương Tử Lưu nghĩ mình nắm được cơ hội chạy trốn, xoay người kêu “Cứu mạng”, chạy biến thật xa. Trên đường về sau khi ăn xong, Ôn Từ cứ khen Gia Gia dũng cảm. Chu Vụ suýt bật cười: “Rốt cuộc ai dũng cảm.” Ôn Từ ngẩng đầu, mắt cong cong: “Anh còn nhớ cả tên cậu ấy nữa.” “Ừm,” Chu Vụ nhìn cô, “Mỗi câu nói say của em anh đều nhớ.” Ôn Từ quay mặt đi, không cười nữa. Vừa đi vừa trò chuyện tiễn người về đến cửa ngõ, Chu Vụ nhận lại dây dắt chó, quay đầu nhìn quanh. “Anh nhìn gì thế?” Ôn Từ quay đầu theo anh, giờ tan học tan làm cao điểm, con hẻm toàn người. “Xem có chỗ nào trốn được không.” “Sao phải trốn?” “Muốn hôn em.” “…” Ôn Từ vội vàng quay đầu lại. Chu Vụ muốn cười, hất cằm về phía ngõ: “Về đi.” – Gần đến nhà, Ôn Từ lấy điện thoại ra, mới thấy có một tin nhắn chưa đọc. [Mẹ: Về nhà ngay.] Ôn Từ đẩy cửa nhà, nghe thấy trong phòng khách có tiếng động nhỏ, là giọng mẹ cô, không biết đang lẩm bẩm gì. Ôn Từ cởi giày đi vào, vừa đi vừa nói: “Con về rồi. Mẹ, con vừa không thấy tin nhắn, có chuyện gì…” Giọng cô đột nhiên im bặt. Chỉ thấy ba mẹ cô ngồi trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm trọng, sắc mặt khó coi. Giữa bàn trà đặt hai chiếc áo tắm mỏng bị nắm chặt đến nhăn nhúm, còn có nửa hộp bao. Mẹ Ôn ngước đôi mắt đỏ lên: “Con lại đây.” Ôn Từ khó có thể giải thích cảm xúc của mình lúc này, có khoảng trống trong thoáng chốc, theo sau là nhiều suy nghĩ nặng nề ập đến, nhưng trong đó không có sự sợ hãi. Cô bước qua, cúi đầu liếc nhìn những món đồ của mình. Hai bộ áo tắm này vì ít khi dùng nên cô nhớ rõ mình đã để chúng ở ngăn dưới cùng của tủ quần áo. “Mẹ lục lọi phòng con à?” Ôn Từ nhẹ giọng hỏi. “Nhà hàng xóm vừa bị trộm đột nhập.” Để giải thích rõ, giọng mẹ Ôn run rẩy đầy áp lực. “Camera trong khu phố không thấy tên trộm, nhưng lại quay được con…” Nói đến đây, bà không thể tiếp tục nữa, túm lấy bộ áo tắm ném mạnh vào ngực Ôn Từ, nghiến răng mắng: “Mẹ đã hỏi rồi, kỳ nghỉ hè con không đi tập huấn! Con còn biết xấu hổ không? Sao con lại thành ra thế này? Nói dối hết lần này đến lần khác, lén lút ra ngoài, còn ôm ấp với một thằng con trai? Con làm bố mẹ mất hết mặt mũi!!!” Mẹ Ôn gào thét chất vấn, bố Ôn ngồi trên ghế, im lặng nhìn con gái, hàm dưới siết chặt. Ôn Từ không ngờ vận xui của mình lại tệ đến vậy, vừa định thổ lộ với gia đình thì đã bị phát hiện, lại còn theo kiểu đổ thêm dầu vào lửa này. Có một khoảnh khắc, Ôn Từ thấy may mắn vì camera quá tối và mờ, họ không nhận ra mặt Chu Vụ. “Thằng đó là ai?” Thấy con không trả lời, mẹ Ôn tiến lên túm áo cô. “Con quen nó thế nào? Có phải nó dụ dỗ con không? Hay là nó uy ***** con? Mấy thứ này cũng do nó ép con phải không?” “Đúng rồi, chắc chắn là vậy.” Mẹ Ôn quay sang nhìn chồng. “Em vừa nói là nên báo công an…” “Không phải.” Ôn Từ ôm bộ áo tắm, cúi mắt đối diện với mẹ, giọng cô bình tĩnh, từng chữ rõ ràng: “Con nhờ anh ấy đến giúp con, vì con muốn thoát ra ngoài.” Mẹ Ôn ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn con gái, tay vẫn nắm chặt áo cô, như thể không hiểu được lời cô nói. Ôn Từ: “Không ai ép buộc con cả, là con chủ động tìm anh ấy. Mấy thứ này cũng đều do con tự mua, có hóa đơn mua sắm, tất cả đều là con chủ động…” Bốp! Một quyển tạp chí bìa mềm bay thẳng vào mặt, Ôn Từ không tránh, góc sách đập mạnh vào trán cô, đau nhói trong tích tắc. Tiếng động này không làm Ôn Từ sợ, ngược lại dọa mẹ Ôn giật mình, bà buông áo con gái ra, lùi lại một bước. Bố Ôn: “Cút đi! Ba không cần đứa con gái mất mặt xấu hổ như con!” Ôn Từ xoay người lên lầu. Giữa tiếng bước chân của con, mẹ Ôn mới hoàn hồn, theo bản năng muốn đuổi theo xem vết thương của con, nhưng vừa bước được hai bước đã nghe tiếng đóng cửa vang lên từ trên lầu. Bà nhặt quyển tạp chí dưới đất, quay lại, vừa khóc vừa đánh chồng. Người phụ nữ vừa nãy còn sợ hàng xóm nghe thấy mà nén giọng, giờ hét lớn the thé: “Anh làm gì vậy? Sao anh lại đánh nó? Có gì không thể nói tử tế mà phải động tay chân? Anh đánh trúng mắt nó là em không tha cho anh đâu! Em sẽ ly hôn với anh!” Người đàn ông đứng im cho vợ đấm đánh, bàn tay hơi run. Đến khi bà đánh mệt, ngồi phịch xuống, ông mới đau đầu lên tiếng: “Không dạy dỗ nó một chút không được, em xem nó làm những chuyện gì kìa… Thôi, dù sao nó cũng đã lên phòng suy nghĩ rồi, lát nữa em cầm dầu thuốc lên…” Lời bố Ôn bị tiếng bước chân lần nữa vang lên cắt ngang. Hai vợ chồng ngẩn người quay lại, thấy con gái họ đang cố sức kéo vali 24 inch từ cầu thang xuống đất, đẩy tay cầm lên, rồi không ngoái đầu lại rời khỏi nhà. Ôn Từ bước đi thật nhanh, đến đầu ngõ, cô mua chai nước lọc, ngồi lên vali vặn ra uống. Trời đã tối, gió mát thổi qua mặt Ôn Từ, cô mới nhận ra trán mình đổ chút mồ hôi, chỗ bị đập hơi đau. Lạ là, cô không muốn khóc. Tuy vẫn có chút buồn bã, nhưng nhiều hơn là một cảm giác giải thoát mang tên “cuối cùng”. Cuối cùng không cần phải nói dối nữa. Mọi chuyện đã đến mức tệ nhất, ngược lại đỡ phải trải qua giai đoạn lo âu đau khổ kéo dài. Ôn Từ uống một hơi nửa chai nước, bình tâm lại đôi chút, lấy điện thoại ra do dự. Đi đâu bây giờ? Thêm việc dạo này bận rộn thế này, chắc chắn không nên lên phòng làm phiền. Chu Vụ cũng không được, trên mặt cô còn vết thương. Lướt màn hình WeChat một lúc lâu, cuối cùng mở app đặt phòng khách sạn. Ôn Từ chọn tới chọn lui, vẫn chọn khách sạn quen thuộc, là nơi ban đầu cô hay hẹn Chu Vụ, vừa định thanh toán… “Nghe nói khách sạn này gối cứng lắm.” Giọng trầm thấp vang lên từ trên đầu cô. Ngón tay Ôn Từ khựng lại, ngẩng lên, thấy mặt bạn trai mình. Không biết Chu Vụ đến từ lúc nào, đứng ngay trước mặt cô. Ôn Từ nghĩ có lẽ do mình quá đắm chìm suy nghĩ nên hoàn toàn không nhận ra. Gia Gia lượn quanh vali của cô, Chu Vụ không nhìn cô, ánh mắt dừng lại ở trán cô, một cục sưng đỏ, anh giơ tay định chạm vào nhưng sợ cô đau nên để treo lơ lửng. “Sao anh lại quay lại?” Ôn Từ vẫn cầm điện thoại, ngẩng cằm, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói. Thực ra chưa từng đi. Mỗi lần sợ hàng xóm trong ngõ thấy, hai người đều tách ra ở đầu ngõ, Chu Vụ sẽ dắt chó đi lòng vòng bên ngoài, đến khi Ôn Từ nhắn cho anh một câu “Em về đến nhà” mới rời đi. Hôm nay vẫn chưa nhận được tin, quay đầu lại thấy Ôn Từ ngồi trên vali, trán sưng một cục, từ bên cạnh cũng nhìn thấy rõ. “Ai đánh?” Giọng Chu Vụ rất lạnh. “Bố em.” Chu Vụ không đáp, nghiêng người định vượt qua cô đi vào trong, bị Ôn Từ ôm lấy. Cô vẫn ngồi trên vali, dùng cả tay chân, nhấc chân quấn lấy Chu Vụ. Xung quanh còn nhiều người qua lại, thấy vậy đều không nhịn được liếc nhìn, trong đó có thể còn có hàng xóm quen biết Ôn Từ – thực ra mấy chủ cửa hàng phía sau đều là người quen. Nhưng Ôn Từ vẫn ôm chặt anh. “Không đau đâu. Thật mà.” Cô nói hết lời, “Bố không cố ý, chỉ là em xui, vừa hay trúng góc sách.” Không đau? Chu Vụ liếc nhìn tóc cô: “Anh đứng xa cũng thấy được cục sưng trên đầu em.” “Em vốn thế mà, da mỏng, vết thương trông dọa người lắm.” Ôn Từ áp sát vào người anh, “Anh chẳng phải cũng biết mà.” “…” Chu Vụ im lặng, Ôn Từ cảm nhận được hơi thở anh nặng hơn bình thường, là thật sự giận. Ôm một lúc lâu, anh mới chậm rãi bình tĩnh lại. Tay đặt lên gáy cô, giọng Chu Vụ lười biếng, không theo nhịp mà cất lời: “Anh biết mới yêu nhau được mấy ngày đã hỏi câu này thì không thích hợp lắm.” Ôn Từ: “Hửm?” “Sau này nếu anh và bố em đánh nhau, em giúp ai?” “…” Nỗi buồn cuối cùng cũng tan biến. Ôn Từ vùi mặt vào áo Chu Vụ, khúc khích bật cười thành tiếng.

Bình Luận (0)
Comment