Sau khi gặp Hướng Tao Nhã về, Ôn Từ không có nói với bất kỳ ai nữa. Cô không muốn nhắc đến, vì cảm thấy việc đó sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác. Giờ đã là tháng 11, trong căng tin trường học, Đậu Dĩ Tình vừa ăn cơm vừa chia sẻ với Ôn Từ những tin đồn mới nhất. Cô ấy nghe từ Tần Vận rằng nhà họ Đoạn Vi không thể nuốt trôi cơn giận này, đã ra tay chèn ép công ty mới thành lập của Hướng Tao Nhã, có lẽ không thể trụ được bao lâu nữa. Ôn Từ lau miệng bằng khăn giấy, khẽ gật đầu. Cô lấy điện thoại ra xem tin nhắn vừa nhận được, vội vàng nuốt nốt cơm trong miệng rồi nói với giọng không rõ ràng: “Dĩ Tình à, tớ phải đi trước đây.” “Mới ăn có hai miếng đã đi?” Ôn Từ giải thích: “Chiều nay khối của tụi mình có họp phụ huynh.” “Tớ biết, nhưng bây giờ vẫn còn sớm mà, chưa tới giờ họp,” Đậu Dĩ Tình liếc nhìn đồng hồ, “Với lại cậu đâu phải chủ nhiệm lớp, đi sớm làm gì?” “Có phụ huynh đang đợi ở văn phòng, muốn hỏi về tình hình học tập của con họ.” Ôn Từ mỉm cười đáp. “Thôi được,” Đậu Dĩ Tình nhét vào túi xách của Ôn Từ ổ bánh mì vừa mua, “Vậy cầm theo để chiều đói thì ăn nhé.” “Đây không phải bánh của cậu để ăn xế chiều sao?” “Lát nữa tớ mua cái khác là được,” Đậu Dĩ Tình vẫy tay, “Đi nhanh đi.” “Được rồi, cảm ơn nhé.” Ôn Từ cong mắt cười, vội vàng gửi cho bạn vài cái hôn gió thật nghiêm túc, “Vậy tớ đi đây.” “…” Bóng dáng Ôn Từ khuất sau cửa căng tin, đi vội đến nỗi mũ áo khoác cứ lắc lư theo bước chân. Đậu Dĩ Tình cắn đũa nhìn theo, không khỏi tự hỏi, mấy cái hôn gió này cô ấy học từ đâu vậy? Trạng thái đáng yêu chết người của Ôn Từ bây giờ, rốt cuộc là vì bỏ nhà ra đi, hay là vì đang yêu? Sau khi nói chuyện xong với mấy phụ huynh tìm đến, cũng gần đến giờ họp phụ huynh. Còn phải đi qua ba lớp nữa, Ôn Từ vặn nắp bình nước, uống vài ngụm cho đỡ khát, rồi lấy điện thoại nhắn tin cho mẹ: “Mẹ ơi, mấy ngày này trời lạnh, mẹ với ba nhớ mặc ấm vào.” Thỉnh thoảng Ôn Từ lại nhắn tin cho mẹ, ngoài việc lúc đầu báo địa chỉ phòng trọ hiện tại của mình, còn lại đều là những cuộc trò chuyện bình thường. Có khi nhắc mẹ hôm nay trời mưa, cẩn thận cảm lạnh, ra ngoài nhớ mang ô; có khi chia sẻ một quán ăn mới phát hiện, bảo bố mẹ đến thử; có lúc chỉ là một tấm ảnh, có thể là cảnh hoàng hôn, một phong cảnh đẹp, hay một bó hoa cô vừa nhận được. Mẹ cô chưa bao giờ trả lời, nhưng Ôn Từ không để tâm. Cô biết mẹ chắc chắn đều đọc được. Vừa gửi xong thì có tin nhắn mới bật lên. [Chu Vụ: Cô giáo ơi, sao vẫn chưa tới họp phụ huynh vậy?] Câu chữ hơi kỳ lạ, nhưng Ôn Từ đang vội nên không để ý, chỉ nhanh chóng gõ phím trả lời. [Ôn Từ: Đang chuẩn bị đi đây.] [Ôn Từ: Gia Gia khẩn trương.jpg] Dạo này Ôn Từ chế nhiều ảnh chế Gia Gia làm sticker biểu cảm. Chu Vụ vừa chê vừa dùng theo. [Chu Vụ: Gia Gia cổ vũ.jpg] Ôn Từ mỉm cười, cầm tài liệu họp và ly nước, vội vã chạy đến phòng học. Thứ tự phát biểu của các giáo viên bộ môn đã được định từ sớm. Ôn Từ vừa đến cửa lớp *****ên cần lên phát biểu, đã bị học sinh Vương Tử Lưu nắm lấy áo. Vương Tử Lưu chắp tay trước ngực, cúi người chào cô hai lần: “Cô Ôn cứu em với! Cái gã côn đồ đó đuổi theo em vào tận trường, cô giúp em gọi công an đi!” Côn đồ? Côn đồ nào? Đang lúc Ôn Từ ngẩn người, cô giáo chủ nhiệm Lý bước ra, nói với Ôn Từ: “Đi thôi cô Ôn, tôi nói xong rồi.” Ôn Từ vội gật đầu, vỗ nhẹ đầu Vương Tử Lưu: “Để cô chủ nhiệm bảo vệ em nha.” Đây là lần đầu Ôn Từ họp phụ huynh, sợ lên phát biểu sẽ quá căng thẳng mà nói không suôn, cô đã tập luyện mấy đêm ở nhà, để tăng thêm độ chân thật, còn bắt bạn trai và Gia Gia ngồi trước mặt đóng vai phụ huynh học sinh. Nên khi cô vừa ngẩng đầu, thấy Chu Vụ ngồi ở hàng cuối phòng học, trong thoáng chốc không phân biệt được mình đang ở phòng học hay ở nhà nữa. Phụ huynh học sinh đều là người trung niên ba bốn mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề, ngồi còn thẳng lưng hơn cả con họ đi học. Chu Vụ hòa lẫn trong đám người, tựa khuỷu tay lên bàn, khoác áo da đen, tay còn lười biếng xoay xoay cây bút không biết “mượn” từ đâu, khẽ nhướng mày cười với cô. Ôn Từ đứng ngây người vài giây, rồi đọc ra lời mở đầu đã tập mấy tối: “Chào tất cả mọi người, tôi là giáo viên tiếng Anh lớp 5, Ôn Từ.” Chu Vụ chậm rãi ngồi thẳng người, vỗ tay hai cái. Các phụ huynh khác sững người một chút, rồi cũng vỗ tay theo, cả lớp học vang lên tiếng vỗ tay rộn rã. Ôn Từ: “…” Cô giáo Lý đứng ngoài cửa: “?” Đó là phụ huynh của ai vậy? Lúc cô ấy nói chuyện đâu có được đãi ngộ thế này. “… Được rồi. Cảm ơn mọi người.” Ôn Từ mở tập hồ sơ ra, mặt đỏ ửng, giọng điệu bình tĩnh, “Tôi sẽ trao đổi với các vị về tình hình bài kiểm tra tiếng Anh lần trước.” Chu Vụ ngồi dưới một hồi lâu, không còn bắt gặp ánh mắt Ôn Từ nữa. Ôn Từ cố tình tránh không nhìn anh. Chu Vụ chẳng hề bận tâm, tựa lưng vào ghế nghe rất nghiêm túc, như thể tên con mình thật sự có trong bảng điểm vậy. Anh trẻ tuổi, lại đẹp trai, nổi bật giữa đám phụ huynh, vừa ngồi xuống đã có nhiều người liếc nhìn, thầm nghĩ không biết là sinh con sớm hay bảo dưỡng tốt? Thời gian phát biểu của giáo viên bộ môn không nhiều, Ôn Từ nói xong trong hai mươi phút, cô mỉm cười chào tạm biệt các phụ huynh, xoay người xuống bục giảng, rời khỏi phòng học. Phụ huynh ngồi cạnh Chu Vụ nhìn cái bụng bia của mình, lại nhìn Chu Vụ bên cạnh, cuối cùng không nhịn được ghé lại hỏi: “Xin hỏi một chút, anh là phụ huynh của cháu nào vậy? Tôi nhớ con tôi, Vương Tử Lưu là ngồi một mình một bàn mà.” Chu Vụ đặt cây bút đã xoay nãy giờ vào hộp bút của con người ta: “Cô Ôn.” “Hả?” Vị phụ huynh của Vương Tử Lưu còn chưa kịp hiểu ra thì thấy cô Ôn vừa rời khỏi cửa trước đã xuất hiện ở cửa sau phòng học. Cô hơi cúi người, nắm lấy áo khoác da của Chu Vụ: “Anh ra đây.” Chu Vụ ngoan ngoãn đứng dậy, giống như thời cấp ba trốn học vậy, thành thục cúi người theo cô rời đi. Đang bước đi chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại lười biếng dặn dò: “Vương Tử Lưu tuần trước lại không nộp bài tập tiếng Anh, nó cứ thế hoài, cô nhà tôi khổ lắm, ông quản con ông chặt chút, thật sự không được thì đánh một…” Chưa nói hết câu đã bị Ôn Từ lấy tay bịt miệng. Kéo người ra hành lang, Ôn Từ ngẩng đầu, mặt vẫn còn hơi đỏ, đáy mắt long lanh: “Anh vào bằng cách nào vậy?” “Họp phụ huynh mà, lại là thứ sáu, bảo vệ không kiểm tra kỹ lắm.” “Vậy anh cũng đâu thể ngồi vào trong lớp chứ.” “Không phải sợ diễn viên chính không có mặt, em sẽ căng thẳng sao.” Chu Vụ nhướng mày, cười rất lười biếng, “Lớp tiếp theo là lớp nào?” “Lớp 7.” Ôn Từ liếc nhìn đồng hồ, “Nhưng em tự đi.” “Anh không vào ngồi nữa,” Chu Vụ nghiêng mặt, cúi đầu thương lượng với cô, “Đứng ngoài phòng học nghe em giảng cũng không được sao?” Ôn Từ ngửa đầu nhìn anh, nụ cười và giọng nói rất dịu dàng, lời nói lại rất tàn nhẫn: “Không được. Đi nhanh đi, em phải đến lớp sau rồi.” Chu Vụ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rồi thỏa hiệp: “Vậy tan học em nói chuyện với anh nhé.” Ôn Từ suy nghĩ: “Hay là anh về trước đi? Lát nữa chắc chắn sẽ có phụ huynh muốn tìm em, có thể sẽ khuya.” “Không về, đợi em,” Chu Vụ kéo khóa áo khoác của cô lên cao thêm chút, “Tần Vận đang lợi dụng lúc lộn xộn lẻn vào cổng sau trường để xem Đậu Dĩ Tình, anh đi xem cậu ta có bị bắt không.” – Đúng như Ôn Từ dự đoán, cô bị các phụ huynh xếp hàng hỏi đến tận 6 giờ rưỡi chiều mới có thể tan làm. Khi ra khỏi văn phòng đã là hoàng hôn. Ôn Từ lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn Chu Vụ gửi từ nửa tiếng trước. [Chu Vụ: Đang chơi bóng với Tần Vận ở khu trung học. Tan làm qua đón anh nhé.] Ôn Từ vừa trả lời xong, định bỏ điện thoại vào túi thì lòng bàn tay lại rung lên. Tưởng Chu Vụ trả lời, cô vô tư mở ra — [Mẹ: Biết trời lạnh sao không về lấy quần áo, con lấy gì mặc qua mùa đông?] Ôn Từ đứng ngẩn người một lúc lâu, khi hoàn hồn, sống mũi hơi cay, nhưng lại không kìm được mỉm cười. Cười ngây ngô một hồi, cô gõ chữ: [Vâng. Cuối tuần con về lấy ạ.] Cả sân trường được ánh hoàng hôn nhuộm hồng, 6 giờ rưỡi thứ sáu, ngay cả khu trung học cũng gần như vắng vẻ. Ôn Từ vừa đến gần sân bóng rổ đã nghe thấy tiếng bóng nảy “bịch bịch” trên mặt đất. Cô ngẩng đầu khỏi điện thoại, nhìn qua lưới sắt. Sân bóng rổ chỉ có một khu đang được sử dụng, xung quanh có vài nam sinh trung học, đều cao lớn. Ôn Từ đứng ở chỗ này là triền dốc xuống, địa thế thấp hơn nên không nhìn rõ người bên trong. Ôn Từ đang nhìn quanh tìm lối vào sân bóng thì nghe tiếng Tần Vận gọi: “Chu Vụ ——” Ôn Từ lập tức quay lại nhìn, vừa hay thấy Chu Vụ nhảy lên dưới rổ. Anh đã cởi áo khoác, bên trong là một chiếc áo phông ngắn tay, để tiện vận động, tay áo được xắn lên tận vai. Dưới ánh hoàng hôn, đường nét cánh tay Chu Vụ săn chắc thon dài, cổ tay khẽ vẩy, trái bóng rơi thẳng vào rổ. Vóc dáng Chu Vụ giờ đã rắn rỏi hơn thời trung học nhiều, nhưng lối chơi không thay đổi, khi rơi xuống đất, những lọn tóc mái lắc lư theo động tác, nụ cười nơi khóe môi chồng lên với hình ảnh cậu thiếu niên mặc đồng phục trong ký ức. Ôn Từ đứng tại chỗ, chợt nhớ ra, trận bóng rổ năm ấy, cô cũng đứng đúng vị trí này, chống xe đạp, kiễng chân lén nhìn Chu Vụ đang chơi bóng. Cô ngẩn người nhìn một lúc, theo bản năng giơ điện thoại lên, định chụp một tấm ảnh. Vừa mở camera, thấy mấy nam sinh trung học dịch sang một bên, để lộ ra Chu Vụ trong sân. Anh nói gì đó với mấy thầy giáo thể dục cùng chơi, rồi đi qua đám học sinh, chậm rãi tiến về phía cô. Chu Vụ đứng sau lưới sắt, đối diện với camera điện thoại đang che mặt Ôn Từ: “Tan làm rồi à?” Trả lời anh là một tiếng “tách” của máy ảnh. Chu Vụ nghiêng mặt đi, cười một hồi lâu, giơ tay đưa chai nước khoáng đã uống một nửa qua khe lưới sắt: “Môi trắng bệch trông tội nghiệp quá, uống ngụm nước rồi chụp tiếp đi, cô Ôn.” Ôn Từ thu điện thoại lại, ngoan ngoãn vặn nắp chai uống nước. Từ phía sau vọng lại giọng Tần Vận: “Chu Vụ, chơi tiếp không?” “Không chơi nữa. Mày ở đây đợi Đậu Dĩ Tình đi.” Vừa chơi bóng xong, giọng Chu Vụ trong trẻo hơn ngày thường, toát ra một vẻ phấn chấn nhàn nhạt, “Cô giáo trường tao đến đón tao rồi.” “Con đường trống vắng, hoàng hôn kéo dài bóng hai người thật lâu. Chu Vụ dịch sang bên cạnh hai bước, Ôn Từ lặng lẽ dựa sát vào, áo khoác chạm vào cánh tay anh. Anh lại làm vậy, cô lại theo sát. Sau vài lần như thế, Chu Vụ không nhịn được cười: “Đứng xa một chút. Mới đá bóng xong, rất hôi đấy.” Ôn Từ ậm ừ. Rồi vẫn cứ dựa vào anh. Chu Vụ nhìn cô đang thẫn thờ nghĩ ngợi điều gì, định mở miệng hỏi. “Chu Vụ, em thích anh.” “…” Tỏ tình hơi muộn rồi nhỉ. Dạo này anh cứ suy nghĩ làm sao để cầu hôn cô. Chu Vụ chậm rãi nói: “Anh biết.” Ôn Từ cúi đầu, sóng vai bước cùng anh: “Từ hồi lớp 10 đã thích rồi.” “Ừ,” Chu Vụ nhướng mày, giả vờ ngạc nhiên, “Vậy sao lúc đó em không đến hôn anh?” Ôn Từ: “… Học sinh không được hôn môi.” Chu Vụ bật cười, gật đầu tỏ vẻ thông cảm: “Cũng không được uống rượu.” Ôn Từ im lặng hồi lâu: “Thật ra hôm lễ cưới, em không có uống rượu đâu.” “…” Chu Vụ nhìn trời sắp tối, khóe miệng cười vì quá bất ngờ. Hóa ra cuộc phiêu lưu liều lĩnh của cô đã bắt đầu từ ngày đó sao? “Cô giáo Ôn ” Anh cảm khái, “Em thật giỏi nói dối đấy.” Ôn Từ ngượng ngùng sờ mũi: “Em xin lỗi.” “Không sao.” Chu Vụ chấp nhận lời xin lỗi, vươn tay về phía cô, “Nắm tay nhau đi.” Ôn Từ 17 tuổi và Chu Vụ 17 tuổi, cách biển người tấp nập, ba năm cấp 3 chỉ có vài câu đối thoại ngắn ngủi. Chu Vụ 27 tuổi nắm tay Ôn Từ 27 tuổi, muốn cùng cô đi hết quãng đời còn lại.