Vượt Thời Không Đến Bên Anh

Chương 37


Nghe những lời này, Thu Nguyệt bật khóc mà ôm chầm lấy người trước mặt liền sau đó đáp:
- “Vạn Xuyên, anh nhất định phải đi du học.

Đó chẳng phải là ước mơ lúc trước anh từng nói với em sao?”
Ngay lập tức, Ôn Vạn Xuyên không cầm lòng được mà bật khóc.

Anh nói hết những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai cho cô biết.

Tất nhiên những điều này cô làm sao có thể tin anh được liền bật cười mà sau đó khẽ đưa tay chạm lên gương mặt người đối diện mà trầm giọng nói:
- “Vạn Xuyên, em không biết tương lai sẽ như thế nào.

Nhưng cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, em cũng muốn nhìn anh sống thật vui vẻ.”
Ôn Vạn Xuyên chưa kịp đáp thì không gian xung quanh anh lại lập tức biến đổi.


Chính xác là quay trở về thời điểm Thu Nguyệt lúc này đã bệnh nặng nằm trên giường.
- “Lại có chuyện gì vậy? Tại sao ngay cả khi mình đã không muốn đi du học thì diễn biến vẫn như vậy?”
Bất ngờ, giọng nói kì lạ vang lên bên tai Ôn Vạn Xuyên:
- “Bởi lẽ đây vốn chỉ là ảo ảnh của không gian tạo ra mà thôi.

Cho dù cậu có quay trở lại bao nhiêu lần thì kết cục vẫn như thế.

Số mệnh của người con gái mà cậu yêu cũng chỉ đến đây mà thôi.

Tôi chỉ muốn cậu gặp mặt cô ấy lần cuối cũng xem như giúp cậu và cô ấy xóa bỏ những vướng mắc, hiểu lầm trong suốt thời gian cậu du học.”
Nghe đến đây, hai hàng nước mắt vô thức lăn dài trên má Ôn Vạn Xuyên.

Cuối cùng, chuyện tình yêu giữa anh và Thu Nguyệt vẫn không bao giờ có một kết thúc tốt đẹp.

Quay sang nhìn người con gái đang đau đớn vật vã trên giường, ngay lập tức, anh chạy đến, khẽ nắm lấy tay người con gái với vẻ mặt đã không còn huyết sắc, nức nở nói:
- “Thu Nguyệt, anh muốn nói với em rằng anh rất yêu em, cũng như luôn tôn trọng với những quyết định của em.

Anh chưa từng oán trách em, chưa từng.”
Dứt lời, anh nhẹ nhàng đặt lên môi Thu Nguyệt một nụ hôn.

Khóe môi cô mĩm cười vì những lời mà anh nói mà cố gắng dành những hơi thở cuối cùng mà nói với người trước mặt:
- “Ôn…Vạn…Xuyên, em…yêu…anh.”

Ngay khi vừa nói ra những lời này, hai tay Thu Nguyệt buông thỏng xuống liền sau đó trút hơi thở cuối cùng mà qua đời.

Ôn Vạn Xuyên ôm chầm lấy cơ thể mỏng manh của người con gái mà gào thét nức nở gọi tên cô.

Mặc dù được quay trở lại nói với cô những lời trong lòng mình, thế nhưng anh vẫn không cách nào xoay chuyển kết cục giữa mối nhân duyên dở dang của cả hai người.
Dần dần, hình ảnh trước mặt lập tức mờ dần.

Lúc này, Ôn Vạn Xuyên mới giật mình mở bừng mắt thì phát hiện bản thân đang ngồi ăn cơm cùng với Cố Hạ.

Ngay lập tức, người trước mặt với ánh mắt vô cùng mong đợi mà tò mò hỏi:
- “Thế nào rồi? Anh đã gặp lại cô ấy chứ?”
Ôn Vạn Xuyên có chút khó hiểu với câu hỏi từ phía Cố Hạ mà gắng gượng hỏi lại:
- “Chẳng phải tôi…sao có thể…Cố Hạ, cô có thể lý giải những chuyện kì lạ vừa xảy ra không?”
Nghe đến đây, Cố Hạ trầm giọng kể lại những gì mà anh vừa mới trải qua.

Tất cả đều do người kết nối không gian đưa anh quay trở về quá khứ để trút những nỗi lòng vốn cất chứa trong lòng tỏ bày ra hết với Thu Nguyệt, giúp anh phần nào vơi đi cảm giác tội lỗi sau khi đọc những dòng thư mà Thu Nguyệt đã viết cho anh.


Có điều, để chuyện này xảy ra, Cố Hạ đã chấp nhận giảm đi thời gian còn lại ở thế giới này.
- “Tiểu Hạ, cô nói thật cho tôi biết đi.

Rốt cuộc, tại sao cô lại biết đến những chuyện kì lạ này chứ?”
Không muốn che giấu nữa, Cố Hạ thẳng thừng nói ra những thắc mắc hiện tại trong lòng Ôn Vạn Xuyên.

Cô khẽ thở dài, sau đó đáp:
- “Nếu tôi nói tôi là người xuyên không đến đây, anh có tin không?”
Xoảng…
Nghe những lời này khiến Ôn Vạn Xuyên không tin những gì mình nghe thấy mà bất cẩn làm rơi ly nước bên cạnh xuống đất khiến nó vỡ toang mà lắc đầu thản thốt nói:
- “Không thể nào…không thể có chuyện kì lạ như thế được.”.

Bình Luận (0)
Comment