Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 1206

Gần trưa, mọi người chuyển địa điểm đến khách sạn Vạn Hào.

Nhậm Huyên là người đến muộn nhất, sáng nay có cảnh quay, nên đến hơi muộn.


Vào phòng, Nhậm Huyên đi đến trước mặt Khương Nghênh, đưa cho cô một hộp quà.

Khương Nghênh nghiêng người nhìn cô ấy, "Sao muộn thế này mới đến?"

Nhậm Huyên cúi người xuống nhỏ giọng đáp, "Phim của đạo diễn Lưu, không cho phép nghỉ."

Khương Nghênh mỉm cười, "Gần đây đạo diễn Lưu càng ngày càng nghiêm khắc."

Nhậm Huyên cười nói, "Mấy bộ phim trước đều được giải cả, giờ thì 'cứng cựa' rồi, nên với tác phẩm nào trong tay cũng phải kỹ lưỡng hơn."

Khương Nghênh gật đầu, "Là chuyện tốt."

Nhậm Huyên cười nói, "Đúng vậy, năm nay tôi đặt hết hy vọng đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất vào bộ phim này của đạo diễn Lưu."

Khương Nghênh, "Mọi sự như ý."

Nhậm Huyên, "Mượn lời chúc tốt lành của cô."

Hai người nói chuyện vài câu, Khương Nghênh gọi Nhậm Huyên ngồi xuống.

Hôm nay, tất cả mọi người trong nhóm của họ đều đến, kể cả Thường Bác, người cả trăm năm mới xuất hiện một lần.

Thường Bác không chỉ tặng quà cho hai đứa nhỏ, mà còn chuẩn bị quà riêng cho Khương Nghênh, cuối cùng còn nhận hai đứa làm con nuôi.

Tình bạn nhiều năm như vậy, Khương Nghênh cũng không nỡ từ chối.

Nói đúng hơn thì phải là Châu Dị đã đồng ý thay cô.

Thường Bác vừa ngỏ ý muốn làm bố nuôi của hai đứa nhỏ, còn chưa kịp để Khương Nghênh lên tiếng, Châu Dị đã gật đầu cái rụp, cuối cùng còn vỗ vai Thường Bác, "Làm bố nuôi mà chỉ có chút quà này thôi thì không ổn."

Thường Bác cũng không khách sáo, trêu chọc, "Đúng là nhà tư bản, cái gì cũng muốn kiếm lời."

Châu Dị, "Ước mơ càng lớn, sân khấu càng lớn."

Tiệc đầy tháng này được tổ chức rất náo nhiệt và ấm áp, kéo dài từ trưa đến tối.

Buổi tối tan tiệc, Châu Dị và Khương Nghênh sắp xếp xe đưa tất cả mọi người về nhà, cuối cùng hai người nắm tay nhau đi dưới ánh đèn đường.

Nhìn hai cái bóng chồng lên nhau dưới ánh đèn, Khương Nghênh cúi đầu mỉm cười, "Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ kết hôn sinh con."

Châu Dị siết chặt tay cô, "Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ kết hôn sinh con với người khác ngoài em."

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn anh, "Anh chắc chắn mình sẽ cưới được em sao?"

Châu Dị cúi đầu nhìn cô, nhếch môi, nói thật, "Không chắc, nếu không cưới được em, anh sẽ chọn sống cô độc cả đời."

Thà thiếu còn hơn là cẩu thả.

Nếu người đi cùng mình đến cuối đời không phải là người mình yêu nhất, thà rằng nửa đời sau cứ sống một mình.

Cô độc thì có cô độc thật đấy, nhưng ít nhất sẽ không phải hối hận, cũng sẽ không làm khổ một ai mà mình không hề có tình cảm.


Khách sạn Vạn Hào cách Thủy Thiên Hoa Phủ một đoạn đường.

Hai người tối nay đi rất xa, nhưng dường như không biết mệt mỏi.

Cuối cùng, Châu Dị ngồi xổm xuống, đề nghị cõng Khương Nghênh một đoạn đường.

Khương Nghênh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, không từ chối.

Khoảnh khắc được Châu Dị cõng lên lưng, Khương Nghênh ôm cổ anh, vùi mặt vào cổ anh, "A Dị."

Châu Dị, "Hửm?"

Khương Nghênh, "Em yêu anh rất nhiều."

Châu Dị khẽ cười, bước chân vững vàng, "Anh biết."

Khương Nghênh nói, "Yêu anh nhiều hơn anh tưởng."

Châu Dị, "Anh biết."

Khương Nghênh lại nói, "Cũng yêu anh nhiều hơn em tưởng."

Châu Dị dừng bước, nghẹn ngào, mắt đỏ hoe, "Ừ."

Tối hôm đó, Châu Dị thực sự cảm nhận được tình yêu của Khương Nghênh dành cho mình.

Anh đang tắm trong phòng tắm thì Khương Nghênh mặc váy ngủ hai dây màu đỏ rượu vang đẩy cửa bước vào.

Châu Dị chỉ liếc nhìn cô một cái, yết hầu chuyển động, chống tay lên tường không dám quay đầu lại.

Khương Nghênh không đi dép lê, những ngón chân trắng nõn đặt trên mặt đất, đi đến trước mặt Châu Dị, ép anh nhìn cô, dụ dỗ anh hôn cô...

Châu Dị ánh mắt sâu thẳm, "Nghênh Nghênh, thực sự sẽ xảy ra chuyện đấy."

Khương Nghênh khẽ mấp máy môi, nói hai chữ đầy khiêu khích, "Sẽ không đâu."

Đúng là sẽ không, Khương Nghênh không nói dối.

Vì khi Châu Dị sắp mất kiểm soát, cô đã chống tay lên vai anh, từ từ ngồi xổm xuống dưới ánh mắt đầy d.ục v.ọ.ng của anh.

Châu Dị thấy vậy, gân xanh trên mu bàn tay chống lên tường nổi lên cuồn cuộn.

"Nghênh Nghênh."

Khương Nghênh không nói gì, ánh mắt dịu dàng, đuôi mắt đỏ hoe, quyến rũ nhìn anh.

Châu Dị, em không giỏi ăn nói, nhiều nhất chỉ biết nói em yêu anh.

Nhưng tình yêu của em dành cho anh, còn nhiều hơn câu nói "em yêu anh" đó.

...

Bình Luận (1)
Comment
『TSM』Quetzalcoatl Ch 7
『TSM』Quetzalcoatl Ch
Reader
1 Tháng Trước
emo
Trả lời
| 0