Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 921

Không khí trong phòng ăn vì sự lúng túng của dì Trương mà trở nên ấm áp.

Dì Trương vội vàng muốn thoát khỏi tình huống này, mặt đỏ bừng chuyển chủ đề: "Phu nhân, cô đã báo tin vui với em gái của mẹ cô chưa ạ? Nếu bà ấy biết chắc chắn sẽ rất mừng."

Câu nói của dì Trương đã nhắc nhở Khương Nghênh.

 


Khương Nghênh vừa biết mình mang thai thì xảy ra chuyện của Ngô Tiệp, căn bản không có thời gian cũng chẳng có tâm trí để nói với Tô Dĩnh.

Lúc này nghe dì Trương nói, cô mới sực nhớ ra.

"Chưa nói với dì ấy ạ."

Dì Trương nói: "Đây là tin vui mà, nên báo cho dì ấy một tiếng."

Khương Nghênh mỉm cười: "Vâng."

Nói rồi, Khương Nghênh đứng dậy đi tới bàn trà ở phòng khách, cầm điện thoại lên, vừa ngồi xuống vừa gọi cho Tô Dĩnh.

Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của : "Alo, Nghênh Nghênh."

Tô Dĩnh đang mang thai, được Bùi Văn Hiên che chở kỹ lưỡng, ngăn mọi sóng gió bên ngoài, nên bà hoàn toàn không hay biết gì về những tin tức ồn ào đang diễn ra.

Tô Dĩnh vừa dứt lời, Khương Nghênh dựa người vào sô pha, tiện tay cầm một chiếc gối ôm vào lòng: "Dì ăn tối chưa ạ?"

Tô Dĩnh đáp: "Vừa ăn xong, đang đi dạo trong sân."

Khương Nghênh lại hỏi: "Em bé và dì dạo này khỏe chứ ạ?"

Tô Dĩnh nói: "Khỏe, cả hai mẹ con đều khỏe, còn cháu và A Dị thì sao?"

Khương Nghênh đáp: "Rất tốt ạ."

Nói xong, Khương Nghênh ngừng một chút, dùng tay kia vén những sợi tóc mai ra sau tai.

Bình thường cô rất giỏi ăn nói, nhưng lúc này lại không hiểu sao có chút ngại ngùng.

Hai người lại trò chuyện vu vơ một lúc, Tô Dĩnh dường như cảm nhận được điều gì, bỗng hỏi: "Nghênh Nghênh, có phải cháu có chuyện muốn nói với dì không?"

Khương Nghênh: "..."

Đúng lúc Khương Nghênh đang suy nghĩ xem nên trả lời Tô Dĩnh thế nào thì Châu Dị từ phòng ăn đi tới, lấy điện thoại từ tay cô, ngồi xuống tay vịn sô pha nói: "Dì, Nghênh Nghênh mang thai rồi."

Giọng nói trong điện thoại đột ngột đổi thành của Châu Dị, Tô Dĩnh ngẩn người ra mấy giây.

Khi Tô Dĩnh hiểu ra Châu Dị vừa nói gì, giọng nói của bà không giấu nổi niềm vui mừng: "Thật sao? Từ khi nào vậy?"

Châu Dị trầm giọng nói: "Mấy hôm trước ạ."

Tô Dĩnh: "Sao không nói sớm cho dì biết? Để dì đến thăm Nghênh Nghênh."


Nghe giọng điệu của Tô Dĩnh, Châu Dị biết bà không biết gì cả, mỉm cười nói: "Mấy hôm trước chúng cháu đi hưởng tuần trăng mật mới biết, định sau khi về kiểm tra lại cho chắc chắn rồi mới báo với dì."

Tô Dĩnh vui vẻ nói: "Khi nào Nghênh Nghênh được nghỉ, dì và chú sẽ đến thăm con bé."

Châu Dị đưa tay xoa đầu Khương Nghênh đầy yêu chiều: "Dạo này cô ấy đều nghỉ ngơi ở nhà, bị ốm nghén nên hay buồn ngủ, dì có kinh nghiệm gì thì nhớ chia sẻ cho cô ấy nhé."

Tô Dĩnh: "Được, đến lúc đó dì sẽ nói với con bé."

Cuộc gọi này kéo dài đến tận nửa tiếng, ngoài mười phút đầu, thời gian còn lại hầu hết là Châu Dị nói chuyện.

Ban đầu Châu Dị chỉ nói những lời xã giao với Tô Dĩnh, nói đến cuối, anh bắt đầu hỏi han kinh nghiệm của Tô Dĩnh, hỏi về những vấn đề nhỏ nhặt mà bà bầu thường gặp phải.

Không chỉ hỏi, Châu Dị còn cẩn thận tìm giấy bút để ghi lại.

Khương Nghênh ngồi trên sô pha nhìn hành động của Châu Dị, đầu hơi ngả ra sau, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

Sau khi cúp máy với Tô Dĩnh, Châu Dị ngồi trên sô pha xem lại những gì mình đã ghi chép.

Khương Nghênh mỉm cười: "Bây giờ anh hỏi những điều này có phải hơi sớm không?"

Châu Dị chăm chú nhìn: "Không sớm đâu, đều là những gì em sẽ trải qua."

Nói rồi, Châu Dị nhìn thấy gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Khương Nghênh: "Đợi lát nữa anh đi đặt làm mấy cái gối dành riêng cho bà bầu, cuối thai kỳ em sẽ cần dùng đến."

Khương Nghênh mỉm cười: "Vâng."

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Khương Nghênh, Châu Dị đặt tờ giấy xuống, cúi người hôn lên khóe môi cô: "Cười gì vậy?"

Khương Nghênh vừa cười vừa nói: "Cảm thấy hạnh phúc."

Hai người nhìn nhau, đúng lúc không khí đang ngọt ngào, điện thoại trong túi Châu Dị bỗng nhiên đổ chuông.

 

Châu Dị ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại ra khỏi túi, liếc nhìn màn hình, khi thấy cuộc gọi đến từ Bùi Nghiêu, khóe miệng anh không khỏi giật giật.

Đúng là ngàn năm không đổi.

Cao thủ phá hỏng bầu không khí.

Châu Dị lướt ngón tay trên màn hình, nhấn nút nghe, trầm giọng nói: "Nói."

Bùi Nghiêu gần như hét lên qua điện thoại: "Châu Dị, tôi bị bắt rồi, chết tiệt, điện thoại của Lão Tần không gọi được, còn tên bạn của cậu, Thorne, đúng là đồ lừa đảo, hoàn toàn không quan tâm đến tôi..."

Bình Luận (1)
Comment
『TSM』Quetzalcoatl Ch 7
『TSM』Quetzalcoatl Ch
Reader
4 Giờ Trước
emo
Trả lời
| 0