Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 932


Châu Dị cho Tiểu Tam leo cây.

Cho leo cây một cách dứt khoát, rõ ràng.

Tiểu Tam nhìn Châu Dị, khóe miệng giật giật, muốn chửi thề nhưng lại không dám.

Nhìn Châu Dị đi vào, Tiểu Tam bực bội đưa tay vò đầu.


Cuối cùng không nhịn được nữa, anh ta lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại cho Tiểu Cửu: "Châu tổng đúng là đồ chó!!"

Tiểu Tam gửi tin nhắn xong, Tiểu Cửu không trả lời ngay.

 

Đến khi Tiểu Tam sắp đến bãi đậu xe, tin nhắn của Tiểu Cửu mới được gửi đến.

Tiểu Tam nghĩ dù Tiểu Cửu có ngốc đến mấy thì lúc này cũng nên hỏi anh ta nguyên nhân.

Anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng để trút bầu tâm sự với Tiểu Cửu, nhưng khi lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn trả lời của Tiểu Cửu, tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Tiểu Cửu: .

Lúc này, Châu Dị đang đứng trước giường bệnh của Tần Trữ, hai tay đút túi quần, vẻ mặt như đang xem kịch vui.

Tần Trữ một tay truyền dịch, một tay gối đầu.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy ẩn ý của Châu Dị, Tần Trữ khẽ cười: "Sao? Ông lặn lội đường xa đến đây chỉ để xem trò cười của tôi à?"

Châu Dị cúi đầu, liếc nhìn mũi kim tiêm trên mu bàn tay Tần Trữ, đưa tay búng nhẹ vào dây truyền dịch của anh.

Tần Trữ thấy vậy, bàn tay đang truyền dịch không khỏi run lên.

Châu Dị trêu chọc: "Run cái gì?"

Tần Trữ: "..."

Một người đàn ông cứng rắn như Tần Trữ, từ nhỏ đã có một điểm yếu chí mạng.

Đó là sợ kim tiêm.

Nhìn thấy kim tiêm còn đáng sợ hơn là bị bắn một phát súng.

Nỗi ám ảnh từ thời thơ ấu, dù bây giờ đã ba mươi tuổi, vẫn chưa thể xóa bỏ.

Chuyện này người ngoài không biết, nhưng Châu Dị và Bùi Nghiêu lại rất rõ.

Tần Trữ thấy mình đang ở thế yếu, không dám cãi lại.

Châu Dị cười đùa, kéo ghế ngồi xuống: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Châu Dị nói xong, Tần Trữ thấy anh sẽ không chọc ghẹo mình nữa, thầm thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói: "Bố của Sầm Hảo giới thiệu cho cô ấy một đối tượng xem mắt."

Châu Dị: "Thành công rồi à?"


Tần Trữ mấp máy môi: "Không thành."

Nói xong, anh liếc nhìn Châu Dị: "Có thuốc lá không? Cho tôi một điếu."

Châu Dị cười khẩy, hất hàm về phía Tần Trữ: "Nhìn xem trên đầu ông là cái gì?"

Tần Trữ: "Đừng nói nhảm."

Nhìn thấy Tần Trữ nhíu mày, nụ cười trên môi Châu Dị càng sâu, anh lấy bao thuốc lá ra, châm một điếu đưa lên miệng Tần Trữ, rồi châm lửa cho mình.

Tần Trữ hít một hơi sâu, có thể thấy tâm trạng anh không tốt lắm: "Tên nhóc đó có chút năng lực ở Diêm Thành."

Châu Dị dựa lưng vào ghế: "Tên nhóc đó để ý Sầm Hảo à?"

Tần Trữ cắn điếu thuốc, đáp: "Ừ."

Châu Dị hỏi: "Vậy Sầm Hảo có ý gì?"

Tần Trữ nhìn Châu Dị: "Ông nghĩ Sầm Hảo có thích tôi không?"

Châu Dị trêu chọc: "Tôi nghĩ có ích gì? Quan trọng là Sầm Hảo nghĩ thế nào."

Nhắc đến suy nghĩ của Sầm Hảo, ánh mắt Tần Trữ tối sầm lại.

Một lúc sau, Tần Trữ lạnh lùng nói: "A Dị, giúp tôi một việc."

Châu Dị nghe vậy mỉm cười: "Việc gì?"

Tần Trữ nói: "Ông không phải có một công ty ngoại thương ở Diêm Thành sao? Tên nhóc đó cũng làm ngoại thương, ông giúp tôi ngáng chân hắn ta một chút."

Châu Dị cười khẽ: "Ngáng chân thế nào? Cho phá sản? Hay chỉ là dạy một bài học nhỏ?"

Tần Trữ gạt tàn thuốc, giọng bình tĩnh: "Tên nhóc đó có quan hệ khá tốt với bố của Sầm Hảo, ông cứ gây chút chuyện cho hắn ta, khiến hắn ta không có thời gian xuất hiện trước mặt Sầm Hảo là được."

Tần Trữ vừa dặn dò Châu Dị xong thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài, Sầm Hảo xách theo một hộp giữ nhiệt bước vào.

Nhìn thấy Châu Dị, Sầm Hảo cười áy náy: "Châu tổng."

Châu Dị gật đầu: "Mang cơm cho lão Tần à?"

Sầm Hảo mỉm cười đáp lại, đi đến tủ đầu giường, đặt hộp giữ nhiệt xuống, mở ra, múc một bát canh: "Bác sĩ nói bây giờ anh ấy không được ăn đồ dầu mỡ cay nóng, tôi nấu chút canh ở nhà mang đến cho anh ấy."

Sầm Hảo vừa dứt lời, Châu Dị đang định lên tiếng thì nghe thấy Tần Trữ lạnh nhạt nói: "Không phải vừa nãy ông nói còn có việc sao?"

 

Bình Luận (1)
Comment
『TSM』Quetzalcoatl Ch 7
『TSM』Quetzalcoatl Ch
Reader
4 Giờ Trước
emo
Trả lời
| 0