Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 934

Tiểu Tam đứng ngoài xe lải nhải.

Một câu xin được nhận nuôi, vậy mà lại được anh ta nói ra với vẻ tự hào khó hiểu.

Châu Dị liếc nhìn anh ta: "Nói hết chưa?"

Tiểu Tam còn một bụng lời tự khen chưa nói, nhìn thấy ánh mắt của Châu Dị, đành nuốt xuống: "Nói hết rồi ạ."

Châu Dị trầm giọng nói: "Lên xe."

Tiểu Tam: "Vậy anh đồng ý rồi sao?"

Châu Dị lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm nữa, hai ngày này để tôi xem năng lực của cậu thế nào, tôi cần người giúp việc, chứ không phải bình hoa."

Nghe ra trong lời nói của Châu Dị có chỗ thương lượng, Tiểu Tam lại tươi cười trở lại: "Châu tổng, cứ chờ xem, qua hai ngày nữa anh sẽ thấy tôi là một bình hoa hữu dụng."

Nói xong, không đợi Châu Dị lên tiếng, Tiểu Tam chạy lon ton đến ghế lái, lên xe.

Xe rời khỏi bệnh viện, Tiểu Tam nhìn Châu Dị qua kính chiếu hậu, hỏi: "Châu tổng, chúng ta đi đâu bây giờ?"

Châu Dị ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, không hề nghỉ ngơi, liền xoay xoay cổ: "Đi gặp người đã xảy ra mâu thuẫn với luật sư Tần của các cậu."

Tiểu Tam nghe vậy, đánh lái: "Rõ."

Bên kia, trong phòng bệnh.

Sau khi tiễn Châu Dị về, Sầm Hảo không thể nhìn thẳng vào Tần Trữ nữa.

Đặc biệt là lúc y tá đến thay chai truyền dịch cho Tần Trữ.

Trước đây Sầm Hảo không biết Tần Trữ sợ kim tiêm, chưa bao giờ để ý đến biểu cảm của anh trong những chuyện nhỏ nhặt này, hôm nay cô lặng lẽ quan sát, phát hiện Châu Dị không hề nói dối.

Tuy Tần Trữ không biểu hiện gì quá rõ ràng, nhưng mỗi lần y tá đến gần bàn tay đang truyền dịch của anh, anh đều vô thức siết chặt quai hàm.

Sầm Hảo nhìn vài lần, sau đó không nhịn được cười thành tiếng.

Nghe thấy tiếng cười của cô, Tần Trữ bình tĩnh quay đầu lại.

Sầm Hảo cúi đầu nghịch bát canh, như vô tình hỏi: "Sao anh lại sợ kim tiêm?"

Sầm Hảo nói xong, Tần Trữ im lặng một giây rồi trầm giọng hỏi: "A Dị nói với em à?"

Sầm Hảo không giấu diếm: "Vâng."

Tần Trữ nhìn Sầm Hảo, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hồi nhỏ nhà anh có một bác sĩ gia đình, anh gọi là ông Lý, ông Lý và ông nội anh rất thân thiết, là bạn bè từ nhỏ. Ông Lý rất hiền lành, nhưng tay nghề y tế lại không được tốt lắm, mỗi lần tiêm cho anh, ông ấy đều rút ống tiêm ra, trong khi kim tiêm vẫn còn cắm ở... chỗ đó..."

Tần Trữ định nói, ống tiêm đã rút ra, kim tiêm vẫn còn cắm ở mông.


Nhưng nói đến miệng lại không dám nói ra hai chữ đó trước mặt Sầm Hảo.

Nhưng dù Tần Trữ không nói, Sầm Hảo cũng hiểu ý anh.

Sầm Hảo mím môi, quay sang nhìn Tần Trữ, phát hiện anh không biết từ lúc nào đã nhắm mắt lại.

Tần Trữ trông có vẻ bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ lại thấy khóe môi anh hơi nhếch lên, tai đỏ ửng.

Vì ngại.

Sầm Hảo cúi đầu cười, nụ cười trong mắt ngày càng sâu.

Truyền dịch xong, Sầm Hảo gọi y tá đến rút kim.

Thấy Tần Trữ lại siết chặt quai hàm, Sầm Hảo mỉm cười che mắt anh lại.

Cô y tá rút kim thấy vậy liền cười hỏi: "Sợ kim tiêm à?"

 

Sầm Hảo mỉm cười: "Vâng, anh ấy bị ngất khi thấy kim tiêm."

Cô y tá: "Trước đây không thấy anh ấy sợ kim tiêm."

Sầm Hảo cười nói: "Trước đây anh ấy không dám nói với tôi."

Cô y tá nhìn Sầm Hảo, rồi lại nhìn Tần Trữ, cố nén cười: "Chuyện này đúng là khó nói với bạn gái..."

Nghe cô y tá nói vậy, cả cổ và tai Tần Trữ đều đỏ bừng, đôi mắt bị Sầm Hảo che lại không nhịn được chớp chớp.

Sầm Hảo định giải thích, nhưng lòng bàn tay bị lông mi của anh cọ vào, trái tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn, tai cũng đỏ ửng theo.

Một lúc sau, cô y tá rút kim xong, rời đi.

Sầm Hảo rụt tay lại, nắm chặt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Anh có muốn uống nước không?"

Tần Trữ mấp máy môi: "Anh muốn đi vệ sinh."

Sầm Hảo: "..."

Tần Trữ lại nói: "Tiểu Tam không có ở đây, em giúp anh nhé?"

Bình Luận (1)
Comment
『TSM』Quetzalcoatl Ch 7
『TSM』Quetzalcoatl Ch
Reader
4 Giờ Trước
emo
Trả lời
| 0