Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 980

Khương Nghênh không phải kiểu sếp cổ hủ, cứng nhắc.

Cô biết rõ phía sau còn rất nhiều việc rắc rối, trước khi có tiến triển, thay vì để mọi người ở đây chờ đợi, chi bằng sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần.

Khương Nghênh nói xong, lại dặn dò Kiều Nam thêm vài việc khác, rồi đứng dậy đi đến văn phòng của Châu Dị.

Lúc này, tuy đèn đuốc sáng trưng nhưng Châu thị Media lại rất yên tĩnh.


Nhân viên phòng thư ký biết Châu Dị đến công ty, nên có hai thư ký đến tăng ca.

Nhìn thấy Khương Nghênh, hai người đồng loạt đứng dậy chào hỏi: "Chào Giám đốc Khương."

Khương Nghênh mỉm cười đáp lại: "Châu tổng có trong văn phòng không?"

Một người trả lời: "Dạ có."

Khương Nghênh mỉm cười: "Được, hai người cứ làm việc đi, tôi vào tìm anh ấy."

Khương Nghênh nói xong, đi đến trước cửa phòng làm việc của Châu Dị, gõ cửa hai tiếng, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Châu Dị "Vào đi", cô liền xoay nắm cửa, bước vào.

Châu Dị đang dựa vào bàn làm việc, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, thấy người đến là Khương Nghênh, anh mỉm cười, đặt điện thoại xuống, đi về phía cô.

"Xử lý đến đâu rồi?"

Khương Nghênh nói: "Lát nữa em phải đến chỗ Nhậm Huyên một chuyến, nếu Nhậm Huyên không chịu nói, thì Trần Triết cũng sẽ không chịu mở miệng."

Châu Dị cười hỏi: "Mấy nghệ sĩ vừa rồi em gọi đến vô dụng à?"

Khương Nghênh: "Em vốn không định để họ lên tiếng giúp đỡ lúc này."

Châu Dị nhướng mày, cười đáp: "Hiểu rồi."

Vợ chồng càng lâu, càng hiểu ý nhau.

Những chuyện người khác phải giải thích rất lâu, nhưng với Châu Dị, hoàn toàn không cần giải thích.

Hai tiếng trôi qua rất nhanh, Châu Dị lái xe đưa Khương Nghênh đến căn hộ của Nhậm Huyên.

Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, trước cửa căn hộ của Nhậm Huyên có rất nhiều paparazzi đang rình rập.

May mà Nhậm Huyên sống ở khu chung cư cao cấp, họ chỉ có thể đứng chờ bên ngoài, không thể vào trong.

Lão Tống đã dặn dò bảo vệ từ trước, nên khi thấy xe của Châu Dị, bảo vệ liền cho vào.

Hai người lái xe vào khu chung cư, đi thang máy lên thẳng tầng Nhậm Huyên đang ở.


Nhậm Huyên hiện đang sống ở căn hộ một thang máy, một hộ gia đình, Châu Dị và Khương Nghênh vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng lão Tống quát tháo.

"Xảy ra chuyện lớn như vậy mà em không nói với tôi?"

"Em vất vả lắm mới nổi tiếng trở lại, em có thể cẩn thận một chút không? Em quên những ngày tháng bị bắt nạt lúc chưa nổi tiếng rồi sao?"

"Bây giờ mọi chuyện đã thành ra thế này, em nói xem phải làm sao?"

Giọng nói giận dữ của lão Tống vọng ra từ cửa phòng, tiếp theo là câu trả lời bình tĩnh của Nhậm Huyên: "Anh Tống, chuyện này em nhất định sẽ lên tiếng giải thích, em không thể để Trần Triết chịu oan."

Lão Tống lập tức phản đối: "Tôi không đồng ý!"

Nhậm Huyên: "Anh Tống!"

Lão Tống: "Em muốn lên tiếng giải thích, đừng hòng, em có biết lên tiếng giải thích nghĩa là gì không?"

Nhậm Huyên hít một hơi: "Em chỉ nói sự thật thôi mà."

Lão Tống tức giận đến mức bật cười: "Nói sự thật? Nói với ai? Nói với đám antifan đó? Em nghĩ bọn họ sẽ nghe sao? Nhậm Huyên, em vào nghề bao lâu rồi? Một ngày hay hai ngày?"

Nhậm Huyên ngồi trên sofa, mím chặt môi.

Lão Tống nói xong, thấy Nhậm Huyên không lên tiếng, anh ta hít sâu một hơi: "Tôi biết em không muốn trợ lý Trần chịu oan, nhưng em có nghĩ đến chuyện, nếu em lên tiếng nói rõ mọi chuyện, bị người ta cắt ghép, bóp méo sự thật, đám antifan đó sẽ nói em 'bắt cá hai tay' mới dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay không!!"

Nhậm Huyên: "..."

Lão Tống dẫn dắt Nhậm Huyên từ khi cô mới vào nghề, anh ta biết cô đã phải cố gắng thế nào để có chỗ đứng trong giới này, sau khi hết giận, anh ta không nỡ trách móc cô nữa, nhíu mày nói: "Giám đốc Khương chắc cũng sắp đến rồi, em đừng manh động, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng."

Nói xong, lão Tống lấy bao thuốc lá ra, đi ra ngoài.

Lão Tống vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Châu Dị và Khương Nghênh đang đứng ở hành lang.

Lão Tống vội vàng lấy điếu thuốc đang ngậm trên miệng xuống: "Châu tổng, giám đốc Khương."

Châu Dị cười nói: "Tức giận vậy sao?"

Lão Tống nghe vậy, cơn giận vừa lắng xuống lại bùng lên, anh ta cố kìm nén, đang giận nhưng không dám nói.

Châu Dị thấy vậy, khẽ cười: "Anh cứ hút điếu thuốc bình tĩnh lại đã, đợi Trần Triết đến rồi chúng ta nói chuyện."

Bình Luận (1)
Comment
『TSM』Quetzalcoatl Ch 7
『TSM』Quetzalcoatl Ch
Reader
9 Ngày Trước
emo
Trả lời
| 0