Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 982

Người đến là Trần Triết.

Khương Nghênh và Nhậm Huyên nhìn về phía anh ta.

Nhìn thấy Trần Triết, sắc mặt Nhậm Huyên hơi thay đổi.

Chiếc áo vest trên tay Trần Triết nhăn nhúm, cà vạt trên cổ bị anh ta kéo xuống một nửa, hơi lỏng lẻo: "Phu.., Nghênh Nghênh, tôi muốn nói chuyện riêng với Nhậm Huyên một lát."


Trần Triết định gọi Khương Nghênh là "phu nhân", nhưng đến khi nói ra lại đổi cách xưng hô.

Nghe thấy lời của Trần Triết, Khương Nghênh nhìn Nhậm Huyên.

Nhậm Huyên mím môi, bàn tay đang đặt trên thành sofa siết chặt hơn.

Khương Nghênh mỉm cười: "Cho hai người chút thời gian nói chuyện riêng nhé?"

Nhậm Huyên bấu chặt tay vào sofa: "Vâng."

Nhận được câu trả lời chắc chắn từ Nhậm Huyên, Khương Nghênh hiểu rõ mọi chuyện. Cô đứng dậy, mỉm cười với Trần Triết rồi đi ra ngoài.

Hai người lướt qua nhau, Trần Triết nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Khương Nghênh mỉm cười: "Nắm chắc cơ hội nhé."

Sau khi Khương Nghênh rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Nhậm Huyên và Trần Triết.

Khương Nghênh tiện tay đóng cửa lại, mọi thứ bên trong đều bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Trần Triết thở phào nhẹ nhõm, rồi bước tới, ngồi xuống bàn trà trước mặt Nhậm Huyên, dùng ngón tay thon dài kéo cà vạt trên cổ xuống, nắm chặt trong tay: "Em không cần phải giải thích với họ."

Nhậm Huyên vô thức rụt chân lại: "Tôi không muốn anh gặp rắc rối vì tôi."

Trần Triết trầm giọng nói: "Anh không sao."

Nhậm Huyên: "Trần Triết, những gì tôi nên nói, tôi đã nói rõ với anh rồi."

Trần Triết đặt cà vạt xuống, rồi cởi cúc áo sơ mi: "Ừ, đã nói rõ rồi, em không thích anh, chúng ta không có khả năng, vậy còn làm bạn thì sao? Cũng không được à?"

Nhìn Trần Triết không còn che giấu tình cảm, Nhậm Huyên theo bản năng quay mặt đi: "Không được."


Trong bất kỳ mối quan hệ nào mà tình cảm chỉ đến từ một phía, người chấp nhận "lui một bước" đều đáng thương và đáng buồn.

Nhậm Huyên không muốn Trần Triết trở thành người như vậy.

Nhậm Huyên nói xong, Trần Triết im lặng một lúc, anh cúi đầu, cười khẩy: "Hiểu rồi."

Giọng điệu của Trần Triết có chút tự giễu.

Nhậm Huyên tưởng anh đã hiểu ý mình, liền ngồi thẳng dậy, tiện tay cầm một chiếc gối ôm vào lòng: "Lát nữa tôi sẽ nhờ Giám đốc Khương giúp đỡ, công khai sự thật, anh chỉ cần..."

Nhậm Huyên đang nói thì Trần Triết ngẩng đầu lên, đột nhiên cắt ngang lời cô: "Trưa nay em mơ thấy ai?"

Trần Triết hỏi thẳng thừng, không hề báo trước, Nhậm Huyên ban đầu hơi ngẩn người, sau đó mặt đỏ bừng, lan đến tận mang tai: "Không mơ thấy ai cả."

Trần Triết cúi đầu, tiến sát lại gần Nhậm Huyên, trầm giọng hỏi: "Em chắc chắn chứ?"

Nhậm Huyên hít một hơi, để không bị lộ vẻ lúng túng, cô nghiến răng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trần Triết: "Chắc chắn."

Trần Triết khẽ cười: "Vậy là em thích Trương Văn Bân?"

Trương Văn Bân là tên người đàn ông định cưỡng hôn cô.

Nhậm Huyên nhíu mày phủ nhận: "Không phải."

Trần Triết cười trầm thấp: "Vậy tại sao lúc anh ta đến gần, em lại đưa tay ôm cổ anh ta? Em coi anh ta là ai?"

Đối mặt với câu hỏi của Trần Triết, Nhậm Huyên mím môi không nói.

Trần Triết nói xong, nhìn chằm chằm vào Nhậm Huyên, một lúc sau, anh khẽ cười: "Coi anh ta là nam chính trong bộ phim trước của em à? Trong mơ tưởng mình đang đóng phim sao?"

Nhậm Huyên: "..."

Trần Triết nói xong, cố tình dừng lại, cho Nhậm Huyên cơ hội giải thích, đúng lúc Nhậm Huyên định bịa chuyện để lấp liếm thì Trần Triết đột nhiên tiến lại gần, một tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, giọng khàn khàn: "Anh nghe thấy em gọi anh ta là Trần Triết."

Bình Luận (1)
Comment
『TSM』Quetzalcoatl Ch 7
『TSM』Quetzalcoatl Ch
Reader
9 Ngày Trước
emo
Trả lời
| 0