Những lời nói chân thành của Trần Triết khiến mẹ anh nín thở qua điện thoại.
Một lúc sau, mẹ Trần như đã hiểu ra điều gì đó, chua xót nói: "Con nói thì dễ, làm mới khó."
Trần Triết khẽ cười: "Mẹ, lý do khiến con người ta sống mệt mỏi, không phải là bản thân thực sự mệt mỏi, mà là quá quan tâm đến những gì người khác nói về mình."
Ai cũng nói phải sống là chính mình.
Nhưng có mấy người thực sự sống là chính mình?
Muốn thăng quan, muốn phát tài, muốn làm ngôi sao được mọi người ngưỡng mộ.
Chắc chắn đó là con người mà bạn muốn trở thành? Hay là con người bị "nhào nặn" bởi dòng chảy của xã hội?
Trần Triết nói xong, mẹ anh im lặng rất lâu.
Hai mẹ con cứ thế im lặng trong điện thoại khoảng ba bốn phút, mẹ Trần thở dài một hơi: "Nếu hai đứa ở bên nhau, Huyên Huyên có rời khỏi giới giải trí không?"
Trần Triết kiên định trả lời: "Không."
Mẹ Trần: "Con..."
Mẹ Trần còn muốn nói gì đó, nhưng bị Trần Triết cắt ngang: "Mẹ, con muốn cưới cô ấy, không phải muốn giam cầm cô ấy, con sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô ấy, cũng sẽ không ép cô ấy thay đổi vì con."
Lửa giận vừa lắng xuống của mẹ Trần lại bùng lên, bà chế giễu: "Hừ, ở bên A Dị bao nhiêu năm, con không học được gì khác, chỉ học được sự si tình."
Trần Triết cười: "Không tốt sao?"
Trần Triết nói xong, đáp lại anh là tiếng tút tút của điện thoại.
Trần Triết bật cười, cất điện thoại đi.
Ngày hôm sau.
Nhậm Huyên vừa tỉnh dậy đã nhận được điện thoại của lão Tống, thông báo cô đã vượt qua buổi thử vai hôm qua.
Nhậm Huyên vui mừng mở to mắt, cơn buồn ngủ tan biến: "Thật sao?"
Lão Tống: "Thật."
Nhậm Huyên hỏi: "Có nói khi nào vào đoàn phim không?"
Lão Tống đáp: "Tôi gọi cho em cũng là vì muốn nói chuyện này, hiện tại thông báo nhận được là một tuần nữa."
Nghe lão Tống nói vậy, Nhậm Huyên nhớ lại lịch trình gần đây của mình, cơ bản là không bị trùng.
Lão Tống nói xong, thấy cô im lặng, liền nói: "Nghe nói tối qua Trần tổng có gọi điện cho đạo diễn."
Nhậm Huyên nghe vậy, nhíu mày: "Hửm?"
Lão Tống nghe thấy giọng điệu không vui của Nhậm Huyên, vội vàng giải thích: "Yên tâm, không phải 'chạy cửa sau' cho em, vai diễn này là do thực lực của em, Trần tổng chỉ nói với đạo diễn rằng anh ấy sẽ không can thiệp vào sự nghiệp của em."
Nhậm Huyên: "..."
Lão Tống nói xong, tự thấy hôm nay mình nói hơi nhiều, liền ho khan hai tiếng: "Chương trình 'Chia tay rồi gặp lại' còn ba ngày nữa là ghi hình xong, hôm nay em nghỉ ngơi một ngày, ngày mai đến trường quay ghi hình nốt những cảnh còn lại."
Nhậm Huyên đáp: "Vâng."
Lão Tống: "Chuyện lúc trước đã lắng xuống rồi, Trương Văn Bân đã đăng bài xin lỗi, công ty của anh ta cũng rất khôn khéo, thẳng thắn thừa nhận anh ta thích em, cũng thừa nhận đánh nhau với Trần tổng là vì ghen tuông."
Nhậm Huyên nói: "Trong tình huống này, cách xử lý của anh ta là tốt nhất."
Lão Tống tiếp lời: "Đúng vậy, vì vậy tiếp theo, để chứng minh điều này, có thể anh ta sẽ làm một số việc mà người theo đuổi thường làm, em phải chuẩn bị tâm lý."
Nhậm Huyên mỉm cười: "Em hiểu rồi."
Sự việc đã đến nước này, Trương Văn Bân dĩ nhiên không thể tiếp tục thích Nhậm Huyên.
Nhưng vì tương lai của mình, vì không muốn bị "cấm sóng", cho dù là giả vờ, anh ta cũng phải diễn cho tròn vai.
Tất nhiên, việc giả vờ này cũng phải có chừng mực, nếu anh ta làm quá lố, Trần Triết cũng sẽ không bỏ qua.
Nghĩ vậy, đúng là khó cho anh ta.
Cúp máy với lão Tống, Nhậm Huyên nằm xuống giường, đang vén tóc thì điện thoại vừa đặt trên đầu giường lại đổ chuông.
Nhậm Huyên nhìn lướt qua màn hình, ngạc nhiên nghe máy: "Alo, Khúc Tích."
Giọng nói vui vẻ của Khúc Tích vang lên trong điện thoại: "Tiểu Huyên Huyên, đi ăn với tôi không?"