When He Was Wicked

Chương 14

...Francesca nói cô ấy nhớ con? Hay chỉ là mẹ nghĩ vậy?

—của Bá tước Kilmartin cho mẹ, Helen Stirling, hai năm sau khi anh đi Ấn Độ

Ba giờ sau, Francesca đang ngồi trong phòng ngủ của mình tại Ngôi nhà Kilmartin khi cô nghe thấy Michael về. Janet và Helen đã về sớm hơn một chút, và khi Francesca (có chút chủ ý) đụng phải họ trong sảnh, họ báo với cô rằng Michael đã quyết định dành phần còn lại của buổi tối để ghé qua câu lạc bộ của anh.

Gần như chắc chắn là để tránh mặt cô, cô kết luận, mặc dù chẳng có lý do gì để anh nghĩ sẽ gặp cô khi đã muộn như vậy. Nhưng mà, cô vẫn rời buổi khiêu vũ sớm với cảm giác rõ rệt rằng Michael không muốn ở gần cô. Anh đã bảo vệ thanh danh của cô với tất cả sự dũng mãnh và can đảm của một người anh hùng thực sự, nhưng cô không thể không cảm thấy anh làm việc đó một cách miễn cưỡng, như thể đó là việc anh buộc phải làm, không phải là việc anh muốn làm.

Và còn tệ hơn, rằng cô là một người mà khi ở bên, anh phải chịu đựng, chứ không phải là một người bạn yêu quý mà cô thường tự bảo mình như vậy.

Điều đó, cô nhận ra, thực đau đớn.

Francesca tự bảo rằng khi anh về Ngôi nhà Kilmartin cô sẽ để mặc anh một mình. Cô sẽ không làm gì cả ngoài việc lắng nghe qua cánh cửa khi anh bước thình thịch qua sảnh về phòng ngủ của mình. (Cô đủ thành thật với bản thân để thừa nhận rằng cô cũng chẳng khá gì để không—và cơ bản là không thể cưỡng lại— nghe lỏm.) Rồi cô sẽ rón rén đến bên cánh cửa gỗ sồi nặng trịch thông giữa hai căn phòng của họ (khóa cả hai bên sau khi cô trở về từ nhà mẹ đẻ; cô chắc chắn không sợ Michael, nhưng phép tắc là phép tắc) và nghe ngóng ở đó thêm vài phút nữa.

Cô không hề biết cô đang lắng nghe cái gì, hay là tại sao cô lại cần nghe tiếng bước chân của anh đi lại trong phòng, nhưng đơn giản cô phải làm vậy. Có cái gì đó đã thay đổi đêm nay. Hoặc có thể chẳng có gì thay đổi cả, và thế có lẽ còn tệ hơn. Liệu có khả năng Michael chưa bao giờ là người đàn ông mà cô nghĩ? Cô có thể ở gần anh lâu như vậy, coi anh là một trong những người bạn yêu quý nhất của mình, ngay cả khi họ xa cách, và vẫn không biết anh?

Cô chưa từng mơ đến chuyện Michael có thể có bí mật với cô. Với cô! Tất cả mọi người khác, có thể, nhưng không phải với cô.

Và điều đó làm cô cảm thấy hơi mất thăng bằng và lộn xộn. Gần giống như có ai đó đã mò tới Ngôi nhà Kilmartin và nhét một đống gạch vào dưới bức tường phía nam, làm cho cả thế giới ngả nghiêng như say. Bất kể cái gì cô làm, bất cứ điều gì cô nghĩ, cô vẫn cảm thấy như thể mình đang trượt đi. Đến đâu, cô không biết, và cô cũng chẳng dám đoán.

Nhưng mặt đất chắc chắn không còn vững chãi dưới chân cô nữa.

Phòng ngủ của cô nhìn ra phía trước Ngôi nhà Kilmartin, và khi tất cả đều yên tĩnh cô có thể nghe thấy cửa trước đóng lại, nếu như người đóng cánh cửa đó dùng đủ lực. Nó không cần phải bị đóng sầm lại, nhưng—

Ừm, bất kể nó cần bao nhiêu lực, Michael chắc chắn đã dùng đủ, bởi vì cô nghe cái tiếng thịch rõ ràng ngay dưới chân mình, theo sau là một loạt lùng bùng các giọng nói trầm trầm, có thể là Priestley đang nói chuyện với anh khi anh cởi áo.

Michael đã về nhà, điều đó có nghĩa là cô cuối cùng cũng đã có thể lên giường và giả vờ ngủ. Anh ở nhà, nghĩa là đã đến lúc tuyên bố buổi tối kết thúc. Cô nên bỏ chuyện này lại phía sau, tiến tới, có thể là giả vờ như chẳng có gì xảy ra...

Nhưng khi cô nghe tiếng bước chân bước lên cầu thang, cô làm một việc mà cô chưa bao giờ tưởng được mình sẽ làm—

Cô mở cửa phòng và lao ra hành lang.

Cô chẳng biết mình đang làm gì. Chẳng có lấy một chút manh mối. Nhưng khi bàn chân trần của cô đặt lên tấm thảm trải lối đi, cô đã choáng váng với hành động của mình đến mức cô thấy mình cứng đơ người và không thở nổi.

Michael trông có vẻ mệt mỏi. Và ngạc nhiên. Và đẹp trai đến mức tim cô như ngừng đập, với cái cà vạt nới hơi lỏng và mái tóc đen tuyền rủ những lọn uốn lượn xuống trước trán. Và nó làm cô băn khoăn—từ khi nào cô bắt đầu nhận ra anh đẹp trai đến thế? Nó từng đơn giản là một điều vẫn luôn ở đó, và cô coi cái đó như một thứ kiến thức, chứ chưa bao giờ thực sự để tâm.

Nhưng bây giờ...

Hơi thở của cô ngắt quãng. Vẻ đẹp của anh như bao trùm không gian xung quanh cô, gợn lên trên da cô, làm cho cô run rẩy và nóng bức, cùng một lúc.

"Francesca," Michael nói, tên cô nghe giống một câu nói mệt mỏi hơn bất cứ cái gì khác.

Và tất nhiên cô chẳng biết nói gì. Thật chẳng giống cô chút nào khi làm một chuyện như thế này, lao ra chẳng hề suy nghĩ gì về việc cô định làm, nhưng tối đó cô cũng chẳng cảm thấy là chính mình. Cô quá bối rối, quá mất thăng bằng, và suy nghĩ duy nhất trong đầu cô (nếu thực sự trong đó có ý nghĩ nào) trước khi cô lao ra cửa là cô phải thấy anh. Chỉ nhìn thoáng qua và có thể là nghe giọng anh. Nếu cô có thể tự thuyết phục mình rằng anh thực sự là người cô vẫn biết, thì có thể cô cũng vẫn còn như trước.

Bởi vì cô không còn cảm thấy như trước.

Và điều đó làm cô choáng váng đến tận xương.

"Michael," cô nói, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình. "Tôi... chào buổi tối."

Anh chỉ nhìn cô, nhướng một bên mày với câu nói vô nghĩa đến lạ lùng đó.

Cô hắng giọng. "Tôi muốn đảm bảo anh, ừm... vẫn ổn." Đoạn cuối có vẻ hơi thiếu thuyết phục, ngay cả với đôi tai cô, nhưng đó là tính từ khá nhất cô có thể nghĩ ra trong một thời gian ngắn như vậy.

"Tôi ổn," anh nói khàn khàn. "Chỉ mệt thôi."

"Tất nhiên," cô nói. "Tất nhiên, tất nhiên."

Anh mỉm cười, nhưng chẳng có vẻ thích thú. "Tất nhiên."

Cô nuốt vào, và cố cười, nhưng cảm giác thật gượng ép. "Tôi vẫn chưa cảm ơn anh," cô nói.

"Vì cái gì?"

"Vì đã tới giúp tôi," cô nói, nghĩ rằng điều đó phải thật rõ ràng mới đúng. "Tôi đã có thể... Ừm, tôi có thể tự bảo vệ mình." Với gương mặt châm biếm của anh, cô thêm, vẻ ương bướng, "Các anh tôi đã chỉ tôi cách."

Anh khoanh tay lại và nhìn cô với một vẻ hơi kẻ cả. "Trong trường hợp đó, tôi chắc cô sẽ biến hắn ta thành một giọng nữ cao rất nhanh đấy."

Cô mím môi. "Dù sao," cô nói, quyết định không bình luận câu chọc của anh, "Tôi rất biết ơn vì đã không phải, ờ..." Cô đỏ mặt. Ôi, Chúa, cô thật ghét khi cô đỏ mặt.

"Lên gối vào giữa háng anh ta?†Michael kết thúc hộ, một khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười diễu cợt.

"Đúng thế," cô kết, tự tin rằng đôi má cô đã chuyển thẳng từ màu hồng nhạt sang đỏ tía, bỏ qua tất cả những màu hồng, hồng đào, và đỏ ở giữa chúng.

"Không có gì đâu," anh bỗng nói, gật đầu với cô như cách ra hiệu cuộc nói chuyện đã chấm dứt. "Giờ thì, nếu cô cho phép."

Anh bước đi để hướng tới cửa phòng ngủ của mình, nhưng Francesca thì vẫn chưa sẵn sàng (và cô chắc chắn chỉ có quỷ mới biết tại sao) để kết thúc câu chuyện. "Đợi đã!" cô gọi, nuốt khan khi cô nhận ra bây giờ cô sẽ thực sự phải nói gì đó.

Anh xoay người, thật chậm với cảm giác như thể anh cố tình làm vậy. "Sao cơ?"

"Tôi... tôi chỉ..."

Anh chờ đợi trong khi cô luống cuống, rồi cuối cùng nói, "Không đợi được đến sáng mai sao?"

"Không! Đợi đã!" Và lần này cô đưa tay ra tóm lấy cánh tay anh.

Anh đờ người.

"Tại sao anh lại giận dữ với tôi vậy?" cô thì thầm.

Anh chỉ lắc đầu, như thể không tin nổi câu hỏi của cô. Nhưng anh không rời mắt khỏi bàn tay cô trên cánh tay anh. "Cô đang nói gì vậy?" anh hỏi.

"Tại sao anh lại giận dữ với tôi đến thế?" cô nhắc lại, và cô nhận ra rằng cô đã thậm chí không biết cô cảm thấy như vậy cho đến khi câu hỏi buột khỏi miệng cô. Nhưng có gì đó không ổn giữa họ, và cô phải biết tại sao.

"Đứng có ngớ ngẩn," anh lẩm bẩm. "Tôi không giận cô. Tôi chỉ mệt, và tôi muốn đi ngủ."

"Anh có giận. Tôi chắc chắn anh có." Giọng cô cao lên với vẻ buộc tội. Giờ cô đã nói ra rồi, cô biết điều đó là thật. Anh cố giấu, và anh đã rất giỏi xin lỗi khi nó lộ ra, nhưng có một sự giận dữ ở sâu bên trong anh, và nó hướng về cô.

Michael đặt tay anh lên tay cô. Francesca thở hắt trước hơi nóng của sự tiếp xúc, nhưng tất cả những gì anh làm là nhấc tay cô khỏi cánh tay anh và thả nó xuống. "Tôi sẽ đi ngủ," anh tuyên bố.

Và rồi anh quay lưng lại với cô. Bước đi.

"Không! Anh không thể đi!" Cô lao theo sau anh, không nghĩ ngợi, không chú ý...

Vào ngay phòng ngủ của anh.

Nếu lúc nãy anh chưa giận dữ, thì bây giờ anh đã. "Cô làm gì ở đây thế?" anh hỏi.

"Anh không thể gạt tôi đi," cô cãi.

Anh lườm cô. Nghiêm khắc. "Cô đang ở trong phòng ngủ của tôi," anh nói với một giọng thật thấp. "Tôi đề nghị cô đi ra."

"Không, cho đến khi anh giải thích chuyện gì đang xảy ra."

Michael đứng im như tượng. Tất cả các cơ bắp của anh căng cứng ra như một đường thẳng, và đó là một điều may mắn, đúng thế, bởi vì nếu anh tự cho phép mình cử động—nếu anh thậm chí cảm thấy có thể cử động—anh sẽ lao về phía cô. Và ai mà biết được anh sẽ làm gì khi anh tóm được cô.

Anh đã bị dồn đến chân tường. Đầu tiên là bởi anh cô, và rồi bởi Ngài Geoffey, và giờ là bởi chính Francesca, đứng ngay trước mặt anh và chẳng biết cái quái gì cả.

Thế giới của anh đã bị lộn ngược bởi một câu gợi ý duy nhất.

Sao anh không lấy nó nhỉ?

Nó lơ lửng trước mặt anh như một trái táo chín rục, một lựa chọn độc ác mà anh không có quyền được chọn.

John, lương tâm của anh thôi thúc. John. Hãy nhớ đến John.

"Francesca," anh nói, giọng anh cứng rắn và kiềm chế, "đã quá nửa đêm, và cô đang ở trong phòng ngủ của một người đàn ông không phải chồng của cô. Tôi đề nghị cô đi ra."

Nhưng cô không đi. Khỉ gió nhà cô, cô còn chẳng thèm đụng đậy. Cô chỉ đứng đó, cách cửa ra vào ba bước, nhìn anh chằm chằm như thể cô chưa thấy anh bao giờ.

Anh cố không để ý rằng tóc cô đang buông xõa. Anh cố không nhìn thấy cô đang mặc đồ ngủ. Chúng kín đáo, phải, nhưng vẫn được làm ra để được cởi bỏ, và ánh mắt anh cứ đánh xuống mép viền bằng lụa, dài vừa chấm mu bàn chân cô, cho phép anh nhìn thấy những ngón chân cô như trêu ngươi.

Chúa ơi, anh đang nhìn chằm chằm những ngón chân của cô. Ngón chân của cô. Cuộc đời của anh đã biến thành cái gì thế này?

"Tại sao anh giận dữ với tôi?" cô hỏi lần nữa.

"Tôi không," anh gắt. "Tôi chỉ muốn cô biế—" Anh kìm lại ngay khi còn kịp. "muốn cô ra khỏi phòng tôi."

"Có phải bởi vì tôi muốn tái giá?" cô hỏi, giọng cô nghẹn lại vì cảm xúc. "Có phải không?"

Anh không biết phải trả lời sao, nên anh chỉ lườm cô.

"Anh nghĩ tôi đang phản bội John," cô nói. "Anh nghĩ tôi nên bỏ cả đời nhớ thương anh họ anh."

Michael nhắm mắt lại. "Không, Francesca," anh nói vẻ mệt mỏi, "Tôi sẽ không bao giờ—"

Nhưng cô không nghe. "Anh nghĩ tôi không nhớ anh ấy sao?" cô hỏi. "Anh nghĩ tôi không nghĩ về anh ấy mỗi ngày sao? Anh nghĩ tôi cảm thấy thích thú khi biết rằng một khi tôi cưới, tôi sẽ giễu cợt sự thiêng liêng của hôn nhân sao?"

Anh nhìn cô. Cô đang thở dốc, chìm đắm trong sự giận dữ và có thể cả sự đau đớn của chính mình.

"Những gì tôi đã có với John," cô nói, cả cơ thể cô đang run lên, "tôi sẽ không tìm thấy với bất kỳ người đàn ông nào đang gửi hoa cho tôi. Và cảm giác như thể đó là một sự phỉ báng—một sự phỉ báng đầy ích kỷ khi tôi thậm chí còn tính đến chuyện tái giá. Nếu tôi không muốn một em bé đến mức... đến mức khốn nạn thế này..."

Cô im bặt, có thể vì quá xúc động, hoặc có thể vì choáng váng khi vừa chửi thề thành tiếng. Cô chỉ đứng đó, chớp mắt, đôi môi cô mở ra và run rẩy, trông như cô có thể vỡ ra chỉ với một sự đụng chạm nhỏ nhất.

Anh nên tỏ ra thông cảm hơn. Anh nên cô an ủi cô. Và anh sẽ làm cả hai việc đó, nếu như họ đang ở căn phòng nào khác ngoài cái phòng ngủ của anh. Nhưng sự thực là vậy, và tất cả những gì anh có thể làm là kiềm chế hơi thở của mình.

Và bản thân anh.

Cô lại ngước nhìn anh, đôi mắt cô thật lớn và xanh đến nhói lòng, ngay cả trong ánh nến. "Anh không biết đâu," cô nói, quay đi. Cô bước đến bên bên cái tủ dài có nhiều ngăn kéo. Cô dựa hẳn vào nó, những ngón tay bấu chặt lấy lớp gỗ. "Anh không biết đâu," cô thì thầm, lưng cô vẫn quay về phía anh.

Và không hiểu sao việc này đã vượt quá sức chịu đựng của anh. Cô lao vào trong này, yêu cầu những câu trả lời khi mà ngay cả cô cũng không hiểu các câu hỏi. Cô đã xâm nhập phòng ngủ của anh, đẩy anh tới mức giới hạn, và bây giờ cô gạt anh đi? Xoay lưng lại phía anh và bảo rằng anh không biết?

"Không biết cái gì?" anh hỏi, ngay trước khi anh bước xuyên qua căn phòng. Bước chân anh thật êm nhưng nhanh nhẹn, và trước khi anh kịp nhận ra, anh đã ngay sau lưng cô, đủ gần để chạm vào, đủ gần để nắm lấy thứ anh muốn và—

Cô xoay người lại. "Anh—"

Và rồi cô ngừng bặt. Không phát ra một âm thanh nào nữa. Không làm gì ngoài việc để cho đôi mắt cô khóa chặt lấy mắt anh.

"Michael?" cô thì thầm. Và anh không biết ý cô là gì. Có phải đó là một câu hỏi? Một lời khẩn cầu?

Cô đứng đó, lặng như tờ, âm thanh duy nhất là hơi thở qua đôi môi của cô. Và đôi mắt cô không hề rời khỏi gương mặt anh.

Những ngón tay anh nhột nhạt. Cơ thể anh cháy lên. Cô quá gần. Gần hơn bất cứ lúc nào cô từng đứng bên anh. Và nếu cô là một ai đó khác, anh có thể thề rằng cô đang muốn được hôn.

Đôi môi cô hé ra, mắt cô mơ màng. Và cằm cô dường như ngẩng lên, như thể đang đợi, ao ước, băn khoăn đến khi nào anh mới cúi xuống và định đoạt số phận cô.

Anh cảm thấy anh nói gì đó. Tên cô, có thể. Ngực anh quặn lại, tim anh đập thình thịch, và đột nhiên điều không thể trở thành điều không thể tránh khỏi, và anh nhận ra rằng lần này sẽ không còn dừng lại được nữa. Lần này không phải dành cho sự kiềm chế của anh hay sự hy sinh của anh hay cảm giác tội lỗi của anh.

Lần này là dành cho anh.

Và anh sắp hôn cô.

Khi sau này cô nghĩ lại, lời biện hộ duy nhất cô có thể tìm ra là vì cô đã không biết anh đứng ngay sau lưng cô. Tấm thảm quá mềm và dày, và cô đã không nghe thấy bước chân của anh ẩn sau tiếng mạch đập gầm lên trong tai cô. Cô không biết tất cả những cái đó, cô không thể biết, bởi nếu biết cô sẽ không bao giờ quay người lại, định làm cho anh im miệng với một câu chỉ trích gay gắt. Cô đã định nói cái gì đó thật kinh khủng và sắc nhọn, định làm anh cảm thấy có lỗi và tệ hại, nhưng khi cô quay người lại...

Anh ở ngay đó.

Gần, quá gần. Chỉ cách có vài inch. Đã bao năm kể từ khi có ai đó ở gần cô đến thế, và chưa bao giờ, chưa bao giờ là Michael.

Cô không thể nói, không thể nghĩ, không thể làm bất cứ cái gì ngoài việc thở trong khi nhìn gương mặt anh chằm chằm, nhận ra với sự mãnh liệt đáng sợ rằng cô muốn anh hôn cô.

Michael.

Chúa ơi, cô thèm muốn Michael.

Nó như một con dao cắt ngang người cô. Cô lẽ ra không cảm thấy thế này. Cô lẽ ra không cảm thấy thế này với bất cứ ai. Nhưng Michael...

Cô nên bước đi. Chết tiệt, cô nên bỏ chạy. Nhưng có cái gì đó làm cô chôn chân tại chỗ. Cô không thể rời mắt khỏi mắt anh, không thể không thấm ướt đôi môi mình, và khi hai bàn tay anh đặt lên vai cô, cô không phản đối.

Cô thậm chí không động đậy.

Và có thể, chỉ là có thể, cô thậm chí đã ngả vào một chút, cái gì đó trong cô nhận ra thời khắc này, nhận ra điệu vũ ẩn chứa giữa đàn ông và đàn bà.

Đã quá lâu kể từ khi cô lảo đảo vào một nụ hôn, nhưng dường như có những thứ mà cơ thể người ta không thể quên được.

Anh chạm tay vào cằm cô, nâng gương mặt cô lên một chút xíu.

Cô vẫn không nói không.

Cô nhìn anh chằm chằm, liếm môi, và chờ đợi...

Chờ đợi khoảnh khắc đó, sự tiếp xúc đầu tiên, bởi vì dù nó có khủng khiếp và sai trái đến mấy, cô biết cảm giác đó sẽ thật hoàn hảo.

Và thực vậy.

Đôi môi anh chạm vào môi cô mơn trớn theo cách nhẹ nhàng, mềm mại nhất. Đó là một nụ hôn quyến rũ với sự tinh tế, làm cơ thể cô nhột nhạt và làm cô khao khát thêm nữa. Đâu đó trong tâm thức chuếnh choáng của mình, cô biết việc này sai, còn hơn cả sai—điên rồ. Nhưng cô không thể cử động, ngay cả nếu lửa địa ngục đang liếm tới hai bàn chân cô.

Cô bị thôi miên, choáng váng bởi sự đụng chạm của anh. Cô không thể cử động thêm chút nào, để mời gọi anh theo bất cứ cách nào khác ngoài sự rung động khe khẽ của cơ thể cô, nhưng cô cũng không hề cố gắng rời anh ra.

Cô chỉ đợi, bị quyến rũ bởi hơi thở, chờ đợi anh làm thêm cái gì đó khác.

Và anh đã. Bàn tay anh đặt lên eo lưng cô và xòe ra, những ngón tay anh cám dỗ cô bằng sức nóng say mê của chúng. Anh không hẳn kéo cô về phía mình, nhưng vẫn có một sức ép, và khoảng cách giữa họ thu dần cho đến khi cô có thể cảm nhận quần áo buổi tối của anh đang cọ nhẹ nhàng qua lớp lụa của bộ đồ ngủ của cô.

Và cô thấy nóng bỏng. Tan chảy.

Tuyệt vời.

Đôi môi anh trở nên khát khao hơn, và môi cô hé ra, cho phép anh khám phá nhiều hơn. Anh tận dụng cơ hội, lưỡi anh đưa vào với một nhịp điệu nguy hiểm, khêu gợi và quyến rũ, thổi bùng sự ham muốn của cô cho đến khi đôi chân cô trở nên yếu ớt, và cô không còn cách nào khác là buộc phải nắm lấy hai cánh tay anh, để ôm anh, để được tự tay chạm vào anh, để biết rằng cô cũng đang hôn, rằng cô cũng có tham gia.

Rằng cô cũng muốn điều này.

Anh thì thầm tên cô, giọng anh khàn đặc vì đam mê và ham muốn và một cái gì đó hơn thế, một cái gì đó đau đớn, nhưng tất cả cô có thể là níu lấy anh, và để anh hôn cô, và Chúa giúp cô, hôn anh lại.

Tay cô dịch lên cổ anh, thưởng thức hơi ấm của làn da. Tóc anh hơi dài và xoăn lại quanh các ngón tay cô, dày và hơi cứng, và—Ôi, Chúa ơi, cô chỉ muốn chìm vào trong đó.

Bàn tay anh trượt trên lưng cô, để lại một dải lửa đằng sau. Những ngón tay anh vuốt ve vai cô, chạy dọc xuống theo cánh tay, và rồi đặt lên trên ngực cô.

Francesca cứng người.

Nhưng Michael đã quá chìm đắm để có thể nhận ra; anh úp tay vào đó, rên thành tiếng khi xiết nhẹ.

"Không," cô thì thầm. Việc này thật quá, quá gần gũi.

Quá... Michael.

"Francesca," anh lẩm bẩm, đôi môi anh lướt thành một đường từ má lên tai cô.

"Không," cô nói, và vặn người thoát ra. "Tôi không thể."

Cô không muốn nhìn anh, nhưng cô không thể không làm vậy. Và khi cô nhìn, cô thấy hối tiếc.

Cằm anh hơi đưa xuống, và mặt anh hơi xoay nghiêng, nhưng anh vẫn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh cháy bỏng và mãnh liệt.

Và cô cháy thành than.

"Tôi không thể làm việc này," cô thì thầm.

Anh không nói gì.

Câu nói trở nên nhanh hơn, nhưng cũng chẳng có thêm gì nhiều. "Tôi không thể. Tôi không thể. Tôi không thể... tôi... tôi—"

"Vậy thì đi đi," anh gằn giọng. "Ngay bây giờ."

Cô chạy.

Cô chạy về phòng, và ngày hôm sau cô chạy về nhà mẹ đẻ.

Và ngày hôm sau nữa, cô chạy tuột lên Scotland.
Bình Luận (0)
Comment