Who Are You ??? [Thanh Vũ]

Chương 35

Hạ Như nhìn thấy Vương Thanh đang đi về phía bên này, nụ cười trên mặt chợt sáng lạn vài phân, chân cũng nhịn không được mà bước về phía trước một bước.

"Sao em đi nhanh vậy?" Vương Thanh đến gần, sờ sờ đầu Kiến Vũ, mới cười cười nhìn sang nữ nhân trước mắt, chỉ là cái nhìn này, làm nụ cười trên khóe miệng anh cứng đờ, nhưng lập tức ngữ khí đã trở lại như thường: "Đã lâu không gặp."

"Thanh..." Trên mặt Hạ Như mang theo một chút hoài niệm, nhưng vẫn lanh lẹ cùng Vương Thanh bắt tay: "Đúng vậy, đã lâu không gặp, không biết anh có nguyện ý cho em chút mặt mũi hay không, để em có vinh hạnh được phỏng vấn vị tổng tài thần bí của Vương thị?" Đối mặt với Vương Thanh, cứ nói thẳng ra có lẽ so với những lời vòng vo kia còn hữu dụng hơn.

Vương Thanh buông ra tay Hạ Như, phức tạp nhìn cô một cái, lại liếc mắt xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay: "Buổi sáng tôi còn có một cuộc họp, nếu Hạ tiểu thư không ngại, có thể chờ tôi một lát."

Hạ Như biết rõ cơ hội này hiếm có, không thể do dự: "Anh có thể cho em cái mặt mũi là tốt rồi." Cô xem ánh mắt vẫn sắc như trước của Vương Thanh, tâm tình khẽ giật nhẹ, cô thật không ngờ rằng, Vương Thanh lại là Thái Tử gia của Vương thị. Năm đó rời khỏi Vương Thanh, là lựa chọn có lợi nhất đối với cô. Cô yêu Vương Thanh, nhưng làm phụ nữ, tại sao phải vì phần tình yêu không biết kết quả này mà hủy đi tương lai của mình? Cô không muốn đem cuộc đời ký thác vào một người đàn ông.

Không lâu sau, lúc biết rõ Vương Thanh là Vương thị tổng tài, tâm tình của cô rất phức tạp, có lẽ là tự giễu lựa chọn hồi đó của mình, lại cũng có lẽ vì chính mình cảm thấy lòng chua xót. Hai người kết giao gần một năm, đối phương lại chưa từng muốn đem thân phận thật sự nói cho cô biết. Thật không rõ, là cô phản bội phần cảm tình này, hay là Vương Thanh đối với phần cảm tình này không đủ chân thành.

Kiến Vũ liếc mắt nhìn hai người, sau đó rất ngoan ngoãn bảo trì trầm mặc. Tuy cậu không biết hiện tại tình cảm của hai người như thế nào, nhưng giữa bọn họ hẳn là có chuyện xưa.

Thẩm Xương Mân ngược lại có chút ngoài ý muốn liếc nhìn cô gái xinh đẹp, thật không ngờ tổng tài lại nhận lời mời phỏng vấn của nữ nhân này, tuy EA là tạp chí quốc tế nổi danh, nhưng việc Vương Thanh không thích tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông cũng là điều mọi người đều biết. Nữ nhân này có thể làm cho tổng tài đồng ý, chứng tỏ quan hệ giữa cô ta cùng tổng tài vẫn là có chút mờ ám.

Nếu là chỗ quen biết cũ của Vương Thanh, đương nhiên sẽ cùng Vương Thanh vào thang máy. Nhân viên tiếp tân A nhìn theo bóng lưng Hạ Như, cảm khái nói: "Thì ra dạng nữ nhân mà tổng tài thích là như thế này."

Nhân viên tiếp tân B một bên đảo qua bản ghi chép đăng ký hẹn, một bên nhàn nhạt mở miệng: "Không chừng là nữ nhân này thầm mến tổng tài, cậu chẳng lẽ không nhìn ra Nhị thiếu gia căn bản đối với cô ta không có phản ứng gì sao? Nếu là tổng tài thích cô ta, phản ứng của Nhị thiếu gia sao lại có thể bình thản như vậy?"

Không khí trong thang máy rất quỷ dị, Kiến Vũ cùng Thẩm Xương Mân trò chuyện câu được câu không, mà Hạ Như cùng Vương Thanh lại nói một tràng. Mỗi lần Kiến Vũ khách khí cùng Hạn Như đáp lời, ngay lập tức đều sẽ bị Vương Thanh nhảy vào đem câu chuyện tiếp về phía mình.

Thẩm Xương Mân nghi hoặc nhìn Vương Thanh, chẳng lẽ, tổng tài còn lo lắng Nhị thiếu gia có ý với Hạ Như? Đại thiếu gia đang ghen? Hay là tổng tài là đang muốn dành sự chú ý của người đẹp?

Bởi vì Vương Thanh có cuộc họp phải tiến hành, cho nên Thẩm Xương Mân cũng theo hỗ trợ xử lý bản ghi chép. Trước khi vào phòng họp, Vương Thanh liếc nhìn Kiến Vũ cùng Hạ Như, mới mặt vô biểu tình đi vào cửa.

Dẫn Hạ Như tới phòng tiếp khách, Kiến Vũ theo thói quen rót trà, đưa đến trước mặt cô, khách khí nói: "Hạ tiểu thư, mời dùng trà."

Hạ Như nhìn chén trà gốm sứ trước mặt, cười nói: "Nhị thiếu gia không cần khách khí như thế, tôi cùng Vương Thanh quen biết đã nhiều năm."

Kiến Vũ cười cười, không tiếp lời về chuyện này. Thái độ của Vương Thanh đối với nữ nhân này còn chưa rõ ràng, cậu làm em trai, đương nhiên sẽ không nhúng tay nhiều vào những chuyện đó. Hơn nữa cậu hiện tại cũng đã dần dần hiểu được địa vị và quyền lực của Vương Thanh, nữ nhân này là thật lòng tình ý hay còn vì nguyên nhân gì khác cậu cũng không thể biết rõ. Cho nên... có lẽ tốt nhất là cậu không nên vội đi nhận chị dâu bừa thì hơn.

Hạ Như thấy Kiến Vũ không nói tiếp, trên mặt vờ như cũng không chú ý, nâng chén trà lên uống một ngụm: "Nhị thiếu gia pha trà thật ngon."

Kiến Vũ khách khí cười: "Làm cho Hạ tiểu thư chê cười rồi." Khen tặng cũng không ích gì đâu, cậu sẽ không tùy ý cho một nữ nhân vào cửa, Vương nhị thiếu gia trong lòng oán thầm.

"Nhị thiếu gia khiêm tốn." Hạ Như thấy Yunho nụ cười ôn hòa, cảm thấy trong lòng khẽ động: "Chỉ là trước kia Vương Thanh thích uống cà phê, không nghĩ tới bây giờ lại chuyển sang uống trà." Trước kia chính mình cũng rất hay pha cà phê, những lúc Vương Thanh sau khi đi làm thêm trở về, thỉnh thoảng sẽ làm một cốc. Không nghĩ tới bây giờ đối phương thậm chí ngay cả cà phê cũng không uống nữa.

Kiến Vũ nghe xong lời này, ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Như, mỉm cười mở miệng: "Cà phê đối với thân thể không tốt, huống chi uống trà còn có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, từ bỏ cái tật xấu này cũng tốt."

Hạ Như nụ cười cứng đờ: "Cà phê những khi mệt mỏi cũng giúp tinh thần tỉnh táo."

Kiến Vũ cười cười, từ chối cho ý kiến. Cậu bây giờ đối với cái từ "truyền thông" này đã có chỗ am hiểu, vị nữ tử này nếu là đến phỏng vấn huynh trưởng, cậu đương nhiên không thể nói quá nhiều chuyện có liên quan tới Vương Thanh, ai biết nữ nhân này có thể sẽ xuyên tạc ra cái gì.

Hạ Như cũng đã nghe qua về chuyện huynh đệ Vương thị không hợp nhau, nhưng cô thật không ngờ Vương Thanh lại quan tâm tới Kiến Vũ đến mức này. Trong trí nhớ của cô, những lúc Vương Thanh làm việc, là cực không thích có người quấy rầy. Ngay cả cô, trước kia, trong khoảng thời gian những khi Vương Thanh bận rộn, cũng không dám đi làm phiền anh. Hơn nữa theo những gì cô biết, Vương Thanh luôn nghiêm cẩn chăm chú, bất cẩu ngôn tiếu (không nói lời vô nghĩa, đùa giỡn), nhưng hôm nay lại có thể nhìn thấy Vương Thanh so với trong trí nhớ ôn hòa không ít, cô thậm chí còn chứng kiến Vương Thanh nhiều lần nở nụ cười với người em trai này.

Thời gian thật sự là một thứ thần kỳ, có thể biến người luôn nghiêm khắc kia hiện tại trở thành cái dạng này.

Hạ Như không thích trà lắm, nhưng lúc uống trà cũng không có nửa phần do dự, vô luận như thế nào, cô đều không muốn chỉ vì loại chuyện nhỏ nhặt như một chén trà này, lại khiến Vương gia Nhị thiếu gia có ấn tượng xấu về mình. Điều làm cho cô có chút bức bối chính là, người bình thường nếu biết cô là chỗ quen biết cũ của Vương Thanh, chắc chắn sẽ có chút tò mò về chuyện này, mà vị Nhị thiếu gia kia thậm chí ngay cả một câu cũng không hỏi, cứ như không thèm để ý chút nào vậy.

Cũng may Kiến Vũ mặc dù không tiếp lời của Hạ Như cùng cũng không để cho cuộc nói chuyện lạnh xuống, chuyển sang nói về một số chủ đề lặt vặt, ví dụ như tác phẩm nổi tiếng hiện nay là gì, hay ví dụ như ở đâu có động vật kỳ quái, hai người cũng bàn tàn sôi nổi được hơn một giờ.

Vương Thanh đẩy cửa vào phòng tiếp khách, liền nghe được thanh âm mang theo vui vẻ của Kiến Vũ.

"Bản thân tôi ưa thích những cô gái thanh nhã ôn nhu hơn, nữ nhân quá mức xinh đẹp, e rằng trong nội tâm sẽ càng ẩn chứa nhiều thứ không đẹp."

Thanh nhã ôn nhu? Vương Thanh khẽ nhíu mày, đi vào trong phòng: "Thật có lỗi, làm cô đợi lâu."

Hạ Như thấy Vương Thanh tiến đến, vội vàng cười nói: "Anh công tác bề bộn, em hiểu, ngược lại là em đã đến quấy rầy."

Vương Thanh ngồi xuống bên cạnh Kiến Vũ, sờ lên chén trà đã hơi lạnh trước mặt cậu, khẽ nhíu mày: "Trà nguội rồi, em không thể uống nữa." Nói rồi, lập tức đứng dậy rót ba chén trà nóng, mới lại ngồi xuống.

"Hiện tại bắt đầu đi." Vương Thanh liếc mắt nhìn đồng hồ: "Tôi còn có nửa tiếng." Mười giờ gì đó, chắc phải bảo Thẩm Xương Mân mang chút điểm tâm lên, buổi sáng hôm nay Kiến Vũ ăn được quá ít.

Hạ Như nghe được ngữ khí giải quyết việc chung của Vương Thanh, nụ cười trở nên có chút miễn cưỡng, từ trong túi lấy ra sổ ghi chép cùng bút ghi âm: "Trì hoãn thời gian của Vương tổng tài rồi." Nói rồi, liền nở nụ cười mang tính nghề nghiệp: "Chúng tôi cũng biết, Vương tổng tài ba năm trước đây luôn ở nước ngoài, sau này trờ về công ty gia đình làm quản lí, hiện tại lại làm tổng tài Vương gia, vậy anh có cảm nhận được điều gì mới mẻ không?"

Vương Thanh liếc mắt sang Kiến Vũ bên cạnh, thấy cậu đang bưng chén uống trà, bộ dáng lười biếng, như một con mèo vừa tỉnh ngủ, không khỏi khóe miệng gợi lên chút ít vui vẻ: "Mới mẻ chính là trước kia mọi người gọi tôi là Vương quản lí, hiện tại lại gọi tôi là tổng tài."

Hạ Như cười cười: "Vương tổng thật biết nói đùa." Cô chú ý tới Vương Thanh mỉm cười, tay viết chữ có chút nguệch ra, đem dấu chấm câu kéo lê một thành một cái đuôi thật dài.

Tiếp theo đều là hỏi vài câu về vấn đề phát triển của công ty trong tương lai, mà Vương Thanh cũng bất quá chỉ là trả lời qua loa, coi như không mặn không nhạt.

"Ai cũng biết Vương Thanh anh là một doanh nhân thành công trong giới, đương nhiên sẽ có rất nhiều phụ nữ ái mộ, hiện tại chắc anh đã có một bạn gái xinh đẹp?"

"Có thể là tôi công tác quá bận rộn, đến nay còn chưa phát hiện có phụ nữ nào đối với tôi có lòng ái mộ."

Hạ Như ánh mắt phức tạp nhìn Vương Thanh uống một ngụm trà, vừa cười vừa hỏi: "Như vậy trong lòng của Vương tổng, mong muốn dạng phụ nữ như thế nào?"

Kiến Vũ chớp chớp hàng lông mi, thay đổi một tư thế ngồi, đem chén trà đặt xuống bàn, hướng lỗ tai sang phía Vương Thanh bên cạnh, nghe ngóng.

Vương Thanh chú ý tới hành động mờ ám của Kiến Vũ (nghe trộm), khóe miệng khom khom: "Người tôi yêu, không nhất định phải xuất chúng, cũng không nhất định phải thập toàn thập mỹ. Chỉ cần trong lòng người ấy tôi là quan trọng nhất, ở trước mặt tôi thuần túy không che dấu điều gì."

Nụ cười trên mặt Hạ Như trở nên càng thêm miễn cưỡng: "Thì ra Vương tổng rất thích những cô gái đơn thuần." Anh ấy vẫn đang có ý trách cứ chuyện quá khứ kia sao.

Vương Thanh vô tâm cười cười: "Không, người tôi yêu không nhất định phải đơn thuần, không nhất định phải thiện lương đến mức khiến người ta cảm động, tôi chỉ muốn người ấy khi đứng trước tôi lộ ra một mặt chân thật nhất là được rồi."

Hạ Như sắc mặt có chút trắng bệch: "Làm người yêu của Vương tổng, nhất định sẽ rất hạnh phúc."

Vương Thanh xoa xoa đỉnh đầu thiếu niên còn đang vểnh lỗ tai lên nghe ngóng: "Có lẽ người hạnh phúc nhất phải là tôi mới đúng."

Hạ Như tay cầm bút ghi âm run run, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: "Cám ơn Vương tổng hôm nay đáp ứng lời mời phỏng vấn của tôi, không biết Vương tổng có nguyện ý cho tôi chụp một tấm hình hay không?"

Vương Thanh quay đầu nhìn về phía Kiến Vũ: "Kiến Vũ, cùng anh chụp tấm hình được không?"

Kiến Vũ mặc dù không thích chụp ảnh lắm, bất quá đối với yêu cầu của Vương Thanh, cậu thường không cự tuyệt, nhẹ gật đầu, còn chưa nói một lời, đã bị Vương Thanh nắm ở vai.

Hạ Như cũng không chú ý, có tấm hình chung của hai huynh đệ, bản thảo phỏng vấn sẽ có càng nhiều nội dung có thể viết, dù sao quan hệ giữa Vương gia hai huynh đệ cũng là chuyện được nhiều người chú ý.

Lấy ra cameras, bấm nút, trên màn hình, nam nhân đang cùng thiếu niên mỉm cười nhìn nhau, dường như trong mắt của bọn họ chỉ có lẫn nhau. Hạ Như mờ mịt nhìn chằm chằm ảnh chụp, cất kỹ cameras, đưa cho Vương Thanh danh thiếp sau liền thức thời đứng dậy cáo từ.

Chờ Hạ Như đi khuất, Kiến Vũ mới quay sang nói chuyện với Vương Thanh, biểu tình nghiêm trọng: "Anh, quản gia thúc thúc nói, phụ nữ bây giờ tâm tư đều rất phức tạp, anh muốn một cô gái đơn thuần không che dấu đối với anh... có lẽ có chút khó, nếu không giảm yêu cầu xuống một chút, em sợ anh sẽ lẻ loi một mình."

Vương Thanh nghe xong lời này, cắn răng: "Không sao, anh còn có em."

Kiến Vũ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời của Vương Thanh, an ủi vỗ vỗ vai anh: "Ưm, chờ anh sau khi kết hôn em mới thành hôn." Huynh trưởng thành thân xong, em trai mới có thể đàm hôn sự, loại chuyện này vốn là quan niệm từ trước tới nay của Vương nhị thiếu gia.

Vốn đang nộ khí bừng bừng, Vương Thanh vừa nghe đến câu này sau, đột nhiên lộ ra một tia cười: "Được." Nếu anh cả đời không kết hôn, không phải em sẽ mãi ở lại bên anh?

Thấy Vương Thanh cười đến vui vẻ, Kiến Vũ cũng cao hứng giương môi lộ ra một nụ cười. Xem ra lời an ủi của mình thật là hữu dụng, hai người độc thân chung quy vẫn hơn là một người lủi thủi, "người nào đó" sẽ không còn sợ lòng tự tôn bị đả thương a.
Bình Luận (0)
Comment