Who Are You ??? [Thanh Vũ]

Chương 4

Buổi tối lúc sắp ngủ, Kiến Vũ đi ngang qua thư phòng, thấy Vương Thanh ngồi đối diện một vật có hai miếng dẹt dẹt màu bạc gập lại với nhau (Laptop), nhìn rất chuyên tâm. Cậu ngó nghiêng  đầu, đứng ở ngoài cửa, nhất thời không biết có nên đi vào hay không.

Vương Thanh vừa xem hết văn kiện mà quản lí cấp dưới của công ty gửi đến, ngẩng đầu nhìn thấy Kiến Vũ đang im lặng đứng ở cửa ra vào. Anh có chút không thích ứng khi nhị thiếu gia đột nhiên an tĩnh như vậy, xoa xoa thái dương nói: "Sao cậu lại đứng ở đó? Là có chuyện gì? Tôi không phải đã bảo cậu đi ngủ rồi sao?"

Kiến Vũ phát giác đối phương có thể là không muốn cậu tới gần gian phòng này. Nhìn bố cục trong phòng, cũng có chút giống như thư phòng, chỉ là so với thư phòng của mình thì nhỏ hơn một chút. Nếu đây là nơi đối phương xử lý công việc, cậu đứng ở chỗ này đích xác sẽ khiến cho người ta suy nghĩ.

"Không có chuyện gì, mời huynh... anh trai sớm đi nghỉ." Nói xong còn thuận tay đóng lại cửa "thư phòng", lui ra ngoài.

Vương Thanh nhìn cửa phòng đã đóng kín, nghĩ tới Kiến Vũ trước khi mất trí nhớ chưa bao giờ biết thuận tay đóng cửa là cái gì. Nhất thời anh cảm thấy Kiến Vũ cả đời này không khôi phục trí nhớ là tốt nhất, miễn cho lại làm ra chuyện khiến Vương gia mất thể diện.

Kiến Vũ trước đó cũng không có cẩn thận quan sát qua gian phòng của mình bây giờ, vào cửa phòng mới cẩn thận dò xét. Màu sắc trong phòng phối theo màu cam là chính, kiểu dáng đèn trần cũng rất tinh xảo. Những ngày này cậu đã biết tới đèn điện, điện thoại, rồi chiếc ô tô trông như cái hộp sắt mà mình vừa mới gặp được chiều nay,... khiến cậu liên tưởng tới kiếp trước, trong phòng mình cũng có vài khỏa dạ minh châu, còn có giống bồ câu trắng có thể truyền tin mấy trăm ngàn dặm, xe ngựa khảm bảo thạch,... nên trong đôi mắt cũng không có quá nhiều sợ hãi. Thứ cậu có được vô cùng nhiều chính là sự hâm mộ của người khác, hôm nay dù cho có gặp được điều tân kỳ gì đó, cũng vẫn có thể giữ vững tâm tình của mình, thế nên cũng ít làm ra chuyện gì thất lễ.

Đi đến trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao, thật lâu sau mới tự giễu nói: "Sao lại không thể mở lòng mình? Duyên trước kia đã đứt, trái tim cần gì phải cố hoài niệm?"

Quay đầu lại phía sau, cậu đến ngồi xuống giường, nghĩ nghĩ, tắt đèn ngủ, ân, cái giường này thật mềm mại, thật thích.

.............

Sáng sớm, rời giường rửa mặt xong, Vương Thanh ra khỏi phòng gặp được quản gia đang đi ngang qua, anh một bên gài cúc trên tay áo, một bên nói: "Đi gọi nhị thiếu gia rời giường." Trong trí nhớ của anh, công lực ngủ nướng của Kiến Vũ cơ hồ đã đạt tới cảnh giới nhân thần cộng phẫn (cả người lẫn thần đều không bì nổi), không ai gọi, có thể nằm trên giường cả ngày.

Quản gia vẻ mặt không được tự nhiên nói: "Đại thiếu gia, nhị thiếu gia cậu ấy..."

"Ca, anh tìm em?" Thanh âm tươi mát đặc biệt của thiếu niên vang lên giữa buổi sáng sớm này dường như càng dễ nghe, nhưng lại làm cho mấy người ở đây cảm thấy vô cùng quỷ dị, nhất là lúc quản gia nghe được Kiến Vũ mở miệng gọi Vương Thanh là "ca", khuôn mặt cơ hồ nhăn thành cây hoa cúc.

Vương Thanh nhìn thiếu niên đang đứng ở đầu hành lang mặc một thân quần áo màu trắng rộng thùng thình, trên trán còn vương mấy giọt mồ hôi, đột nhiên cảm thấy thế gian này càng ngày càng trở nên không chân thực: "Cậu vừa đi đâu?" Kỳ thật anh càng muốn hỏi: cậu làm sao có thể mới sớm như vậy đã rời giường?

"Một ngày đẹp nhất chính là vào lúc sáng sớm, nên em muốn ra vườn khoa tay múa chân một chút, huống chi... ca, không phải anh đã bảo em phải dậy sớm hay sao?" Kiến Vũ khó hiểu ngẩng đầu nhìn người nam nhân đứng trên cao kia (Vũ đứng ở dưới lầu), người này thực kỳ quái, ngay cả lời của chính mình cũng không nhớ rõ sao?

Vương Thanh thu được ánh mắt nghi hoặc của đối phương, khóe miệng có chút co lại: "Đi lên thay quần áo, ăn bữa sáng rồi ra ngoài."

Quản gia lấy một bộ quần áo nhỏ có vẻ vừa với Kiến Vũ, đi lên lầu đưa cho cậu, sau đó hỏi: "Nhị thiếu gia, cậu xem bộ quần áo này có thích hợp không?"

"Cảm ơn." Kiến Vũ khẽ gật đầu cám ơn: "Ân...rất đẹp."

Quản gia nhìn nhị thiếu gia đem quần áo vào phòng, mới sững sờ thu hồi ánh mắt. Áo sơ mi trắng thêu chút đường viền cộng thêm quần thường màu cà phê, đây là loại quần áo mà nhị thiếu gia trước kia không bao giờ thèm ngó qua. Nhị thiếu gia luôn ngại loại bộ dáng vô cùng có phong độ của người trí thức này, hôm nay như thế nào lại...

Vương Thanh nhìn cửa phòng đóng chặt, ánh mắt biến đổi, nhìn về phía quản gia còn đang sững sờ tại chỗ: "Nhị thiếu gia sáng nay sau khi rời giường đã làm cái gì?"

"Nhị thiếu gia cậu ấy..." Quản gia nhớ tới buổi sáng hôm nay nhị thiếu gia lúc đi ra cùng ông chào hỏi, thiếu chút nữa thì đem ông dọa sợ tới mức ném đồ trong tay (có quỷ nhập a, đừng tới gần đây!!!): "Nhị thiếu gia sáng nay sau khi rời giường thì hình như đi ra hạ trung bình tấn(một phương pháp luyện tập cơ bản trong võ học), sau lại múa may gì đó, có chút giống đánh quyền, nhưng lại không giống Thái Cực, đại khái cũng là rèn luyện thân thể gì đó, những cái khác thì tôi đều xem không hiểu."

Rèn luyện thân thể? Vương Thanh nhíu mày, không hỏi nhiều thêm nữa, chỉ nói một câu: "Quyền pháp ngoại trừ Thái Cực còn có rất nhiều loại."

Quản gia im lặng, đại thiếu gia, ngài đây là muốn bênh nhị thiếu gia là không phải loạn đả quyền (đấm đá lung tung) sao?

Xuống lầu cầm tờ báo buổi sáng ngồi xem trên ghế sa lon, đã có bài đưa tin về việc Kiến Vũ xuất viện.

Trên báo còn đăng một tấm hình, Kiến Vũ trên tấm ảnh đứng ở bên cạnh Thẩm Xương Mân, mang mỉm cười trên mặt, còn thật sự có một tia phong thái của một quý công tử.

"Vương nhị thiếu gia công bố quan hệ cùng với đương gia của Vương gia cảm tình rất tốt, trong chuyện này đến tột cùng là cảm tình thực hay vì ngại thân phận hiện tại của Vương Thanh? Đó vẫn là điều mà không phải người ngoài như chúng ta có thể đoán biết được." Thuyết pháp của cái title trên báo làm cho Vương Thanh cười nhạo thành tiếng. Ngày hôm qua sai Thẩm Xương Mân cố ý tới đón Kiến Vũ xuất viện lúc ban ngày, thực ra là vì muốn biết thái độ của tiểu tử kia, nhưng cách ứng xử của cậu thật đúng là đã khiến anh có vài phần không thể ngờ đến.

Cảm tình rất tốt? Trước kia lúc cùng mình tranh giành tài sản, anh cũng không có nhìn ra vị em trai cùng cha khác mẹ này lúc nào thì coi mình là anh trai.

"Anh." Tiếng gọi sau lưng làm cho Vương Thanh thu lại vẻ trào phúng trên mặt, quay đầu nhìn, chợt thấy hơi sững sờ. Kiến Vũ mặc một bộ áo màu trắng phối hợp với đường viền màu lam tinh xảo, khiến anh thấy cậu như mang một loại cảm giác thanh khiết đến mức tận cùng. Anh xoa xoa thái dương, xem ra là đêm qua tăng ca quá sức mới tạo thành ảo giác.

Gấp lại tờ báo trong tay, anh tuyệt đối không cảm thấy chột dạ, tuyệt đối không có! Đặt tờ báo xuống bên cạnh, còn giả bộ như không thèm để ý, lấy một cái gối ôm chặn ở trên rồi mới đứng lên: "Đi dùng bữa sáng."

Liếc qua cái gối ôm, ánh mắt Kiến Vũ tỏa sáng: "Cái kia! Cái kia!"

Vương Thanh sắc mặt có chút mất tự nhiên, thanh âm tăng lên vài decibel (đơn vị đo tần số âm thanh, ý nói ngữ điệu Vương Thanh cao lên): "Cái gì?"

"Con heo trên cái gối đầu kia thật đáng yêu." Kiến Vũ xoay người đem cái gối ôm vào trong ngực, trên mặt mang theo biểu lộ chút tính trẻ con: "Con heo nhỏ đội mũ này... là heo gì vậy?"

Vương Thanh mắt nhìn tờ báo nằm trơ chọi một mình trên ghế sa lon, lại liếc nhìn cái gối ôm đang bị Kiến Vũ mân mê, sắc mặt khó coi cắn răng nói: "McDull!" Nói xong, dừng một chút lại tiếp lời: "Còn có, đây không phải là gối đầu, là gối ôm!"

"McDull, cái tên thực kì quái." Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn đến Vương Thanh sắc mặt không tự nhiên, tưởng mình lại làm chuyện gì thất lễ, chán nản buông gối ôm, trên mặt treo lên nụ cười miễn cưỡng: "Ân... em biết rồi... Đại ca, đi ăn cơm a."

Vương Thanh nhìn thiếu niên cười đến miễn cưỡng, một cảm giác tội lỗi quỷ dị từ đáy lòng dâng lên, anh nhíu nhíu mày, sau đó lại hết sức cố gắng làm cho chữ "xuyên" (川) giữa lông mày(mày nhíu lại như thế này này =""=) biến mất không thấy: "Đi thôi, ăn cơm."

Trong tâm Kiến Vũ, bữa cơm luôn phải tuân thủ đúng cái câu "Ăn không nói, ngủ không nói", cho nên lúc dùng điểm tâm, cậu một mực yên yên lặng lặng uống cháo, yên yên lặng lặng nhai thức ăn.

Vương Thanh uống mấy ngụm cháo, nhìn thiếu niên ngồi thẳng ngay ngắn, an tĩnh dùng điểm tâm, lông mày lại lần nữa nhíu lại. Sự áy náy kỳ quái ban nãy lại lần nữa tràn ngập lương tâm, cố ăn thêm hai cái bánh bao to cũng không thể đè xuống được cảm giác tội lỗi này.

Một bên, Vú Thẩm thấy mà rùng mình kinh hãi, đại thiếu gia chau mày nhìn chằm chằm vào nhị thiếu gia, còn hung dữ cắn xé cái bánh bao đáng thương, chẳng lẽ đã căm hận nhị thiếu gia đến nghiến răng nghiến lợi?!

Ngược lại nhị thiếu gia lúc này trở nên nhã nhặn không ít, nhìn mà xem, ngay cả ăn bánh bao cũng ưu nhã đến mức khiến nhân tâm phải rung động, lại còn cái bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu này nữa chứ, nhị thiếu gia hiện tại mất trí nhớ ngược lại mới thật sự là giống một thiếu gia.

Ăn xong bữa sáng, Vương Thanh liền mang Kiến Vũ ra cửa, hai người đều ngồi ở sau xe, nhất thời lại nhìn nhau không nói gì.

Vương Thanh là không muốn nói, mà Kiến Vũ là không biết nói cái gì, cậu biết cung cách mình nói chuyện không giống với nơi đây, nên có thể không cần mở miệng thì sẽ không mở miệng, nếu là mở miệng, liền tận lực cư xử giống với bọn họ, để tránh bị người ta cho là kỳ quái.

Vật hi thì dị (vật hiếm tất sẽ có chỗ khác thường), đạo lý này cậu hiểu rõ, cho nên ở trước mặt Vương Thanh, cậu cũng không dám giống như hôm qua tùy ý mở miệng như vậy, mặc kệ vị đại ca này cùng em trai trước đó có hòa thuận hay không, cậu cũng muốn mau chóng học được thói quen sinh hoạt ở nơi đây.

"Cậu đang học chuyên ngành lịch sử ở trường, khoa tiếng Trung, những điều này cậu còn nhớ rõ bao nhiêu?" Vương Thanh cảm giác mình cần phải đảm nhiệm chức trách của huynh trưởng, vì vậy liền mở miệng hỏi, trên thực tế anh càng muốn hỏi những gì mà Kiến Vũ học được là đến bao nhiêu.

Lịch sử? Tiếng Trung? Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Vương Thanh, mờ mịt lắc đầu.

Bị cái ánh mắt đơn thuần lại mờ mịt này làm cho hoảng hốt một hồi, Vương Thanh vội dời đi đường nhìn, khẽ ho một tiếng nói: "Cậu ngày mai trước tiên đi học thử một thời gian ngắn xem, nếu không được vẫn còn có thể tìm cách."

Kiến Vũ nghe xong cũng thấy có lý, nhẹ gật đầu.

Sau đó lại là một đường trầm mặc, thẳng đến khi lái xe nói cho bọn họ đã đến trung tâm thương mại, hai người mới cùng nhau xuống xe.

Kiến Vũ nhìn nam nhân đi bên cạnh mình, phát hiện anh ấy so với chính mình cao hơn một chút, vì vậy hơi hơi ưỡn ngực, mới nhìn nhìn hướng tòa nhà trước mặt.

Cái nhà này rất cao, cửa có rất nhiều người đang ra ra vào vào. Cậu bắt đầu hoài nghi, người ở thế giới này so với kiếp trước của cậu có lẽ đông hơn rất nhiều, trông thật sự có chút dọa người, hơn nữa ở đây cả trai lẫn gái đều có, đụng vào nam tử thì không sao, nếu là không cẩn thận đụng phải nữ tử thì thực không tốt.

"Vương nhị thiếu gia, nghe nói ngươi xuất viện, thật sự là chúc mừng a." Một giọng nam vang lên phía sau Kiến Vũ, cậu nhìn lại, liền thấy một nam tử cao gầy ôm một cô nương ăn mặc hở hang, đối với cái dạng nữ tử này, tự nhiên phải giữ lễ không thể nhìn, vì vậy Vương nhị thiếu gia xấu hổ đem ánh mắt dời sang bên kia.

Động tác này của cậu ngược lại làm cho người vừa đến hiểu lầm thành ý tứ khác: "Sao vậy? Vương nhị thiếu gia vì nữ nhân mà bại bởi tay ta, hôm nay lại không cho ta chút mặt mũi?"

Kiến Vũ vừa nghe lời này liền cảm thấy không đúng, người này chẳng lẽ chính là kẻ đã đem nguyên chủ của cái thân thể đánh cho phải nhập viện? Cái gọi là quân tử, tự nhiên không thể ỷ thế ức hiếp người, nhưng cũng không thể cho phép người khác lấn lướt. Khuôn mặt Kiến Vũ vốn mang theo vui vẻ lập tức chìm xuống.

Đứng bên cạnh cậu, Vương Thanh cũng nheo lại con mắt, người này có lẽ là tiểu tử của nhà họ Lý, nhìn thiếu niên thanh-khiết-ưu-nhã-nhu-thuận-trầm-tĩnh bên cạnh, lại quay sang nhìn nhìn tên tiểu tử Lý gia (nhà họ Lý) kiêu-ngạo-vô-lễ-tùy-hứng-ương-ngạnh kia, Vương Thanh lập tức cảm thấy em trai nhà mình trở nên vĩ đại hơn gấp mấy lần, ở sâu trong nội tâm thấp thoáng nghĩ tới duy nhất một điều, chính là "đệ khống chi hồn" (cảm thấy tự hào và muốn chiếm giữ em trai cho riêng mình, nói ngắn gọn là giai đoạn đầu của căn bệnh "luyến đệ cuồng" =.,=).

"Sao? Còn không cam tâm?" Lý Hách Tại cười nhạo nói: "Đoạt không nổi đàn bà, bây giờ còn tư cách gì mà vênh mặt?"

Kiến Vũ im lặng nhìn quét qua một nam một nữ trước mặt, rủ xuống mí mắt, cười lạnh nói: "Ta còn tưởng cái gì, hóa ra chỉ là chuyện lăng nhăng tầm thường, ta cùng ngươi có gì để tranh? Thật nực cười."

Nói xong, lại lạnh lùng liếc nhìn Lý Hách Tại,, ánh mắt miệt thị lập tức kích thích Lý Hách Tại thay đổi sắc mặt.

"Đồ công tử bột, ta đương nhiên không giống ngươi." Cái này đã không phải là miệt thị, mà là cao cao tại thượng (cao cấp) miệt thị, Vương nhị công tử vênh cằm, bộ dáng kiêu ngạo thực không tầm thường, người qua đường cùng "người nào đó" nhìn xem đều cảm thấy tán thưởng.

Chỉ có tiểu tử Lý gia bị nhìn thấy trong cơn giận dữ, vì vậy vốn Lý Hách Tại là người định tới trêu chọc Kiến Vũ thì bây giờ lại chính là kẻ không giữ được bình tĩnh, đẩy nữ nhân bên cạnh ra, vung quả đấm vọt lên.
Bình Luận (0)
Comment