Wter-Tsfo: (Kì I) - Sao Tản Mờ Giữ Lấy Hư Vô, Người Trở Lại Cùng Giấc Mộng

Chương 45

Katherine dừng bút. Cái đuôi bông xù của cô bé nhẹ ve vẩy, và đôi tai phủ lông bạc dựng thẳng lên, nghe ngóng. Dường như từ nãy đến giờ có nhiều ánh mắt ở đâu đó hướng về phía này, trong lúc cô bé đang tập trung vào những tờ giấy chi chít nét chữ viết và mực còn chưa khô.

"Đừng có đẩy...."

"Nhỏ tiếng thôi. Đoàn trưởng mà phát hiện..."

"Ui! Ai đạp lên đuôi tớ?"

"Rốt cục thì mấy đứa làm gì ở đây thế?"

Giọng nói trầm đằng đằng sát khí của ai đó vang lên ngay phía sau mấy đứa nhóc đang chen chúc ở ngoài cửa. Vài đứa bị giật mình, đội hình ngay lập tức rối loạn và chúng tự làm vướng chân nhau, ngã sóng soài ngay trên hành lang.

"Đ- đoàn... trưởng! Anh làm bọn này giật cả mình!"

"Đau... nhấc thân lên một tí coi!"

Felt thốt lên, cố gỡ cánh tay đang bị đè bẹp bởi lưng của Cal, Vanna đã nhanh chóng rút được chân của mình ra khỏi chỗ đó dù hơi chật vật, vẫn còn nhiều những quân nhân trẻ khác tham gia vào phi vụ rình mò này đang kẹt cứng ở phía sau vì sự xuất hiện bất ngờ của nhân tố đáng sợ nhất trong trại huấn luyện là Yakoshi.

"Trật tự."

Anh ra lệnh, ngay lập tức cả đám trẻ phản ứng như bị ai giật điện, nhanh chóng ổn định thành ba hàng thẳng tắp trước mặt Yakoshi một cách nghiêm chỉnh.

"..."

"Giải tán."

Katherine dùng chân để mở cửa, lách mình ra ngoài hành lang và nhận ra ở đây hơi bị đông đúc. Hai tay cô bé bưng một xấp dày giấy, sách, bút và một hũ mực đặt lên trên cùng tạo thành một chồng những thứ đồ mỏng manh dễ vỡ. Nghe bảo hôm nay là ngày nghỉ nên mọi người thường sẽ đến thị trấn để thư giãn nên trại huấn luyện sẽ vắng vẻ và yên tĩnh hơn. Nhưng có vẻ Katherine đã lầm.

Yakoshi cúi người xuống để nâng một cái thùng gỗ lên, anh bắt gặp đám trẻ của mình đang vừa chuyền tay nhau những giỏ trái cây và các thứ linh tinh khác, vừa trò chuyện với nhau rôm rả, trong đó có cả Katherine, con bé cũng đang hoà mình vào không khí vui vẻ đó. Thật ra là do lúc nãy anh đã lỡ nhắc về lễ hội mùa màng diễn ra hằng năm tại thành Etherea và rồi, kết quả là là như thế này đây:

"Gì chứ?! Ở Cybodia không có lễ hội gì hết á hả??"

Felt ngạc nhiên tới nỗi suýt làm rơi luôn miếng táo trong tay mà Vanna vừa gọt cho, nhưng may là vẫn chụp lại kịp. Nhóm quân nhân khoá một trăm lẻ sáu đã tụ tập lại xung quanh người bạn mới để nghe kể chuyện về đất nước ở tít phía bờ bên kia lục địa. Katherine trước giờ cũng không giao tiếp gì nhiều, nên cô bé chỉ đơn thuẩn trả lời những câu hỏi mà bọn này đặt ra, sau đó thì chiêm ngưỡng bộ mặt ngạc nhiên lẫn bối rối của chúng.

"Thật ra hình như có mấy cái như đại hội thể thao hay cái gì đó tương tự, nhưng mình chưa tham gia bao giờ..."

"Nhưng mà như thế thì sẽ chán lắm. Nếu mà tớ phải ngồi nhìn người khác đi chơi còn mình bị nhốt ở nhà thì thà là..."

Felt chưa kịp dứt câu thì nhận ra một cái bóng quen thuộc đang bao trùm lên cả bọn. Ngay phía sau.

Yakoshi tằng hắng. Anh tự hỏi lí do gì mà hôm nay lũ trẻ này không đi ra thị trấn để giúp đỡ chuẩn bị cho sự kiện tối nay. Nên anh đã thử đi tìm khắp trại và cuối cùng thì anh đã tới gốc cây nằm ở giữa sân này.

"Chào đoàn trưởng! Buổi trưa vui vẻ."

"Mấy đứa không xuống thị trấn à? Họ đang rục rịch chuẩn bị cho..."

Mắt Felt liền sáng rỡ lên như vừa nhớ ra điều gì đó. Cậu chàng kêu to lên đầu tiên, trước khi cả bọn cùng phụ hoạ theo:

"LỄ HỘI MÙA MÀNG!!"

"Đoàn trưởng tuyệt vời! Suýt nữa thì quên mất!"

"Cơ hội đó Kathy! Ở Cybodia làm gì có những dịp như thế này, cùng tụi tôi ra ngoài đi!"

Cal đề nghị, vẻ nghiêm túc thường ngày đã biến mất, chứng tỏ cậu cũng đang rất phấn khích trước cái tin đó. Yakoshi hơi bất ngờ, hình như lần này phản ứng của lũ nhóc hơi thái quá so với bình thường. Mà anh cũng không quan tâm lí do cho lắm, hôm nay là ngày nghỉ, cứ để chúng muốn làm gì thì làm thôi.

"Đoàn trưởng, đoàn trưởng! Anh cũng tham gia đúng không?"

Felt hỏi khi ôm lấy hông Yakoshi, hai mắt long lanh nhìn anh. Yakoshi chợt thấy buồn cười. Làm như lần đầu chúng tham gia mấy trò này vậy, nhất là thằng nhóc Felt Caliz này - đứa chuyên bày đầu những trò nghịch cho đám bạn.

"Tôi định sẽ đến đó giúp vài việc, nhưng là sau khi viết xong báo cáo."

Anh cúi xuống và búng vào trán Felt một cái, rồi quay lưng đi về phía dãy nhà gỗ.

"Ui da!"

"Khi nào cậu mới bỏ cái thói chọc ghẹo đoàn trưởng đây? Nếu lỡ ổng nổi khùng lên mà đấm cho một cái thì bọn này không khiêng cậu ra viện quân y đâu nhé???"

Vanna chì chiết trong khi Felt đnag xoa cái trán đã ửng đỏ của mình. Cô bé để ý thấy gương mặt suy tư của Katherine. Hình như hai anh em họ dù đã lâu không gặp nhau nhưng lại không có vẻ thân thiết nhỉ? Cũng có thể là do cái tính khó ở của đoàn trưởng nữa, khắc nghiệt như thế thì ai mà yêu thương cho nổi. Chắc là cậu ấy thiếu thốn tình thương lắm. Vanna nghĩ, đều là con gái với nhau, mình phải thay đoàn trưởng bù đắp cho cô em gái tội nghiệp thôi.

"Đi với bọn này nhé? Tớ sẽ khao cậu món kẹo táo."

Vanna hỏi Katherine, cô bé mỉm cười và ve vẩy cái đuôi xù màu đỏ của mình. Vẻ mặt đó làm Katherine cảm thấy như nếu mình từ chối thì sẽ là một tội ác tày trời vậy. Cô nhóc lưỡng lự một chút, và nhận ra là có cả tá ánh mắt đang hướng về phía mình để chờ đợi câu trả lời. Còn cách nào khác sao?

"Cũng được."

"Khao cả tớ nữa!!"

"Cậu thì miễn đi."

Chuyện là vậy đó. Yakoshi bê cái thùng gỗ sang bên kia đường, đặt nó xuống cạnh một cái cột. Con đường lát gạch dẫn tới quảng trường trung tâm này sẽ cực kì đông đúc vào tối nay, vì tất cả những người ở thành Etherea sẽ cùng tụ họp lại để ăn mừng một mùa vụ mà cây cối đều trĩu quả và đồng lúa vàng rực rỡ. Một hội chợ sẽ được tổ chức, kéo dài cả tuần lễ, hàng hoá đều là nông sản nhưng cũng có ngoại lệ như sự tham gia của các thương nhân đến từ bên ngoài thành. Đặc biệt năm nay nghe nói phía quản lí đã nhập được một lô hàng từ Cybodia, hình như thứ đó gọi là pháo hoa hay gì đó, có xuất xứ từ hòn đảo Gaqin ở phía Đông bên kia lục địa, anh cũng muốn được xem thử lắm.

"Đoàn trưởng! Có nước hoa quả ướp lạnh nè!"

Felt Caliz kêu lên ở phía xa, hai tay bưng một két nước đóng chai nặng trịch bước xuống khỏi mấy cái bậc gỗ, và tất nhiên với cái bản tính hậu đậu của mình thì chỉ cần mất tập trung một chút thôi là đã có tai nạn xảy ra.

"Đừng Felt! Coi chừng!"

Không có tiếng đổ vỡ loảng xoảng nào vang lên cả, Yakoshi vừa cụp đuôi và tai vô ích rồi.

"Kathy! Không sao chứ?!"

Em gái anh nhanh tay thật. Con bé đã lao ra, trượt một đoạn dưới mặt đường rồi cứu được mấy chai nước khỏi số phận vỡ tan tành trong gang tấc. Vanna đỡ Katherine dậy, giúp cô bé phủi bụi cát bám trên quần áo, cũng may là đồng phục quân nhân rất dày dặn nên không có vết trầy xước nào cả.

"Tên ngốc này!!"

"Xin lỗi..."

Cal cốc đầu Felt một cái thật mạnh, đến nỗi nắm tay của cậu chàng đỏ ửng lên. Felt rơm rớm nước mắt ngồi thu người lại như một con cún nhỏ. Chính xác là vậy luôn. Đuôi và tai cậu cũng thu lại hết sức biết lỗi, và Cal cũng thấy mình đã phản ứng hơi thái quá. Nên cậu chuyển sang phương án giảng hoà.

"Mà... mấy cái chai đó cũng không bị gì, coi như cậu may đấy, nếu Kathy không ở đó thì..."

"Tớ xin lỗi mà..."

"..."

Vanna kéo tay Katherine ra chỗ khác và thì thầm khi thấy cô bé tỏ ra bối rối trước hành động của hai tên con trai, cùng lúc thì Yakoshi cũng bước tới để kiểm tra mấy gian hàng gỗ gần đó nên anh thử nghe ngóng xem lũ trẻ này đang làm gì:

"Caltha hay tỏ ra bề trên với Felt lắm, đừng để ý. Nhưng nếu cậu ta có làm gì quá đáng với Felt chỉ vì vài trò vặt thì cứ làm thế này..."

Yakoshi rùng mình. Chúa phù hộ anh. Cứ nghĩ con bé là đứa duy nhất nghiêm chỉnh và có tương lai nhất trong cái khoá này chứ, hoá ra anh đang dạy một lũ giặc cỏ à? Mà không ngờ Vanna cũng có mấy trò đáng sợ thật, Yakoshi cho rằng mình nên cẩn thận thì hơn, anh không muốn một ngày đẹp trời nào đó có một ổ sâu róm lúc nhúc trong giày mình hay vài viên đá đen nằm trong tách trà buổi sáng đâu.

Nhưng mà sao trông em gái anh lại có vẻ thích thú với ý tưởng đó dữ vậy?

Hình như Yakoshi đang nuôi nhầm một lũ sói đội lốt cừu rồi, nếu anh không dè chừng thì có ngày anh sẽ không còn là người đi săn mà trở thành kẻ bị săn mất.

"E hèm."

Yakoshi hắng giọng để chứng minh sự tồn tại của mình. Ngay lập tức hai cô nhóc liền giật mình quay lại nhìn anh, Vanna hoảng hốt, lo sợ rằng cái ý tưởng của mình đã bị anh nghe thấy mất rồi.

"Đoàn trưởng!? Anh làm bọn này hết hồn..."

"Tụm năm tụm bảy, công việc thì chồng chất, hai đứa định trốn ở đây rồi giao hết cho những người khác thật sao?"

"Không có! Bọn em đi làm liền đây!"

Katherine phản biện, rồi nắm lấy cổ tay Vanna chạy ra phía những quân nhân khác đang giúp dỡ mấy thùng hàng từ các xe ngựa xuống ở đầu bên kia đường. Yakoshi nhún vai, anh không nghĩ nhiều đâu, nhất là chuyện của mấy đứa con gái. Anh còn cả khối thứ cần làm. Đống báo cáo hàng tuần và những việc xảy ra ở ngoài thành đã đủ khiến Yakoshi đau đầu rồi, nói chi là quan tâm đến mấy trò vặt vãnh, nhưng anh nghĩ mình cũng nên bỏ chút thời gian ra với con bé và lũ nhóc kia, dù gì thì anh cũng đóng vai trò như người giám hộ của chúng, đồng thời là một người anh trai tốt.

"..."

Một đoàn xe khác dừng chân ở quảng trường, dựng lên sân khấu và những rạp hàng cạnh các lề đường đầy nhộn nhịp. Không khí lễ hội đang ở rất gần rồi.


Bình Luận (0)
Comment