Wter-Tsfo: (Kì I) - Sao Tản Mờ Giữ Lấy Hư Vô, Người Trở Lại Cùng Giấc Mộng

Chương 57

"Tao... định sẽ ẩn mình một thời gian."

"Hả!?"

Kairos thốt lên bất ngờ, cậu luống cuống và làm rơi chai nước trong tay. Cái chai lăn đều xuống con dốc gồ ghề, rồi dừng lại ở cạnh bờ hồ. Không ngờ lại có ngày Thesis Castor kiêu hãnh nói ra câu đó. Nhưng đó là lựa chọn đúng đắn. Kairos biết.

Taktelard đang cố giữ khoảng cách. Với gia đình của cậu ta.

Không như những người thân bình thường của mình, Taktelard Morius sinh ra mang cho bản thân mạch ma thuật - điều này làm cậu ta đột nhiên trở thành đứa trẻ khác biệt duy nhất trong cả dòng họ. Và khác biệt đồng nghĩa với cô lập.

Mặc kệ việc Tatkelard có tài năng như thế nào trong lĩnh vực ma thuật, không ai trong gia đình công nhận công sức của cậu ta cả. Vì suy nghĩ của họ không cùng một hướng. Gia phả nhà Morius qua nhiều thế hệ kế thừa một khối tài sản và cơ nghiệp từ việc khai thác dầu mỏ trên biển như một truyền thống truyền từ đời này sang đời khác. Nên tương lai của Taktelard đã được cha mẹ lót sẵn thảm đỏ, cậu ta chỉ cần bước đi thẳng trên con đường đó, không cần có một ngã rẽ nào cả. Lớn lên một cách bình thường, trưởng thành và cứ như vậy tiếp nối công việc của gia đình một cách bình thường. Đáng lẽ là vậy.

Nhưng cậu ta lại chọn trở thành một pháp sư. Đến Liberan. Học tập và trưởng thành như một pháp sư đầy tiềm năng. Và rồi ra nông nỗi như thế này đây.

Kairos biết rõ, bây giờ mà trở về nhà, thì cái lòng kiêu hãnh còn cao hơn cả cổng trời của Thesis Castor sẽ bị chà đạp không chút thương tiếc. Một mặt khác, cậu ta sẽ không trở về đâu. Vì dù có thô lỗ, khó gần như thế nào thì cậu ta cũng không bao giờ lôi những ai không liên quan vào việc của mình. Và còn một điều nữa. Taktelard Morius đã luôn đơn lẻ làm việc. Cậu ta không cần ai giúp đỡ, và cũng chẳng muốn giang tay giúp đỡ ai.

"Nghe này, dù cậu lựa chọn gì đi nữa... Tôi ấy nhé, sẽ không để cậu một mình gánh hết đâu."

Vì Kairos Grempest này ở đây để chấn chỉnh lại cho cậu ta thành một người tốt hơn mà.

[ Không có vị vua nào đơn độc trên chiến trường cả. ]

Đó là điều mà Kairos đọc được trong sách, và cậu ta luôn đi theo câu nói đó cho đến tận bây giờ. Thesis Castor ư? Chỉ là một thằng ngốc đã ôm quá nhiều trách nhiệm rồi vỡ vụn như những mảnh thuỷ tinh kia thôi. Nhưng suy cho cùng, những kẻ biết mơ mộng lại là những kẻ có đủ khả năng để đạt được cái ảo tưởng đó.

"Mày không cần phải đi theo tao nữa đâu. Ba năm đó là đã quá đủ rồi, sao mày không tìm ai đó khác?"

"..."

Kairos im lặng. Có lẽ Taktelard không hiểu được ý nghĩa việc làm của cậu. Tên đầu đất ngu ngốc, chưa bao giờ thấu hiểu cho ai cả. Từ trước tới giờ, chưa một lần nào sự quan tâm của Establir Vivantes hay Kairos Grempest có thể chạm tới cái tên đó. Ngốc thì cũng vừa vừa thôi chứ, đầu của cậu ta đem ra trồng hoa được rồi đó. Bộ ở bên trong chứa phân bón thượng hạng à?

Thật là buồn cười khi được xem cậu ta dần thay đổi. Sự thay đổi từ lượng sẽ dần dẫn đến sự thay đổi của bản chất. Sự vật hay con người đều như vậy.

"Cậu biết là nói như vậy cũng đâu thể cản được tôi mà."

Đúng rồi. Vì Kairos Grempest cũng ngốc chẳng kém đâu. Bởi vậy nên hai tên con trai này mới có thể khiến Estblir Vivantes điên đầu.

Gió nhẹ thổi qua. Mặt hồ Grey gợn sóng. Kairos đưa tay lên cao, che đi ánh nắng chói chang vừa lọt qua khỏi áng mây và nắm chặt lại.

"Đã hứa rồi. Tôi sẽ theo cậu cho tới khi cậu trở thành pháp sư mạnh nhất và khiến cho họ phải tâm phục khẩu phục trước điều đó."

Kairos cười trước cái bĩu môi khinh thường của Taktelard.

"Thảm hại."

"Vậy thì chúng ta là hai kẻ thảm hại."

"..."

"Về thôi."

 

"Ừ."

 


 

Sợi kim loại đặt giữa hai mảnh thép mỏng rung lên bần bật nhịp theo từng ngón tay người sử dụng. Máy đánh chữ ở Circus có lẽ là phiên bản cải tiến tốt nhất so với loại xuất khẩu ra bên ngoài. Hàng nội địa như thế này rất được người dân ưa chuộng, trong đó có cả những tổ chức ngầm của bức tường an ninh tưởng chừng như vô hình tại đây.

"Vậy là xong."

Capella ngửa cổ ra ghế, vươn vai để các cơ đã tê cứng vì ngồi cắm mặt vào công việc hơn ba tiếng được giãn ra một chút. Các Chaser thường rất lười biếng là đúng, nhưng khi làm việc cũng rất năng suất. Dù gì họ và các Ranger cũng từng cùng là một nhóm có dưới cái tên Predator nhưng giờ đã tách ra để dễ hoạt động hơn. So với các Ranger, thì họ đúng là những kẻ chân yếu tay mềm chỉ nên đứng ở phía sau cổ vũ cho đám đấy lao vào vòng chiến.

"Mà Cosmo... à không, đội trưởng. Thành phố này thật sự đang chứa chấp một đám quái vật như thế à?"

Capella xoa xoa hai bên thái dương và hỏi Cosmo khi cậu cầm một cốc cà phê khác trên khay lên. Cả phòng làm việc chỉ có tiếng máy móc lách cách, giấy bút va chạm với nhau.

"Không phải chuyện của chúng ta đâu... bọn họ là những kẻ đang đứng trên một sân khấu vô hình nào đó mà chúng ta không phải khán giả. Nhưng mà thú thật là tôi thích mấy vụ này."

"Đội trưởng vẫn giữ cái sở thích quái đản đó à?"

Neptune hỏi bật ra khi đang ngồi quay lưng lại với hai người, mắt vẫn nhìn vào màn hình đang chiếu hàng tá dữ liệu đủ kí tự. Đây là lúc duy nhất mà cậu ta trông nghiêm túc, nếu như không mở mồm.

"Nói vậy thì gần như chúng ta đều là một lũ quái đản biến thái thích theo dấu người khác rồi nhỉ? Mà Sirius, đã dò xong địa chỉ chưa vậy?"

Serpent chen vào trong lúc sửa lại cái kẹp tóc vừa bị tuột ra của mình, và nhắc nhở cậu con trai ngồi bên cạnh.

"Của hai người kia thì đã có rồi. Nhưng mà vấn đề chính là sau khi mã [ 0173 ] rời khỏi bệnh viện, phía Loader cũng chưa xác nhận được vị trí chính xác nào. Thiếu thông tin quá."

Sirius nghiến răng hơi mạnh làm viên kẹo trong miệng vỡ tan phát ra tiếng lốc cốc hơi tê người.

"Chắc là chưa cập nhật được thôi."

Cosmo đặt cốc cà phê xuống, thử nêu ra một trường hợp để bào chữa cho việc không tìm được vị trí mục tiêu của nhóm.

"Đội trưởng, đội trưởng! Serpent muốn gửi lại dữ liệu cá nhân của mục tiêu!"

"Ồn quá Serpent. Đem nó lên gác cho Mikhai đi."

Cái giọng cao ngất của cô bé làm cho Cosmo muốn mua ngay một cái chụp tai để bảo vệ màng nhĩ của mình. Nhưng cũng phải chịu thôi vì Serpent là đứa dễ bảo nhất rồi.

"Vâng!!"

"Ồn quá!"                                             

Serpent lướt ra ngoài như có bánh xe dưới chân, suýt tông vào Avior vừa mở cửa bước vào trong nếu cậu ta không nghiêng người tránh kịp.

"Nhìn đường coi má trẻ!"

"Xin lỗi Avy nhé!"

Rồi cô bé biến mất trên cầu thang dẫn lên gác. Cosmo thở dài, đưa tay nhận một xấp tài liệu mới cứng còn nóng hổi như cà phê trong cốc mà Avior vừa đem tới. Đây chính là công việc của Chaser, những kẻ theo đuổi mục tiêu ở phương diện thông tin. Đúng là các cậu không có tiềm năng về chiến đấu như đại bộ phận lính đặc công, nhưng vẫn là hậu phương vững chắc luôn sẵn sàng cung cấp mọi thông tin chính xác nhất đã qua sàng lọc có thể có được cho quân đội.

Những kẻ âm thầm làm việc như vậy, hoàn toàn không có tên. Việc để lộ tên thật và dữ liệu cá nhân có thể sẽ gây nhiều ảnh hưởng tiêu cực đến thân nhân hoặc gia đình, mặc dù một khi đã quyết định cống hiến cho đất nước theo cách này thì nhất định phải cắt đứt đi những mối liên hệ từ bên ngoài và sống một cách lặng lẽ. Dù từ khi đến đây, không ai liên lạc với gia đình nữa, hoạ chăng cũng chỉ là vài lá thứ nặc danh hiếm hoi, các Chaser đã tự tạo thêm một mối liên kết khác và xem nhau như một gia đình nhỏ. Không chỉ Chaser, những nhánh an ninh khác, từ Ranger, Aimer,... cho tới Founder hay Loader,... tất cả bọn họ đều là những kẻ âm thầm làm việc, âm thầm cống hiến, âm thầm liều mạng vì thủ đô Circus của Cybodia. Vì vậy nên mối liên kết bền vững được tạo ra đó là điều đã khiến họ xích lại gần nhau hơn, trong bóng tối của thành phố hoa lệ này.

"Sân khấu vô hình... khán giả..."

Cosmo lầm bầm trong khi những ngón tay xanh xao của cậu lật giờ từng trang giấy. Công việc mới luôn gắn liền với trải nghiệm mới. Đã từ lâu, Cosmo nghe kể về những nền văn hoá khác bên ngoài Cybodia.

Láng giềng K'arthern là một đất nước có nguồn gốc từ loài tiên, nên người dân ở đó rất trân trọng những điều huyền bí và huyễn tưởng. Họ hướng về những điều xưa cũ và tôn thờ chúng.

Phía Tây lục địa là Wenias, một đất nước ban ngày chìm trong cát nóng, ban đêm chìm trong tuyết lạnh. Nghe thật phi lí khi mà thời tiết và địa hình nơi ấy lại có thể thay đổi nhanh chóng như vậy. Nhưng mà nếu thần thánh còn có thật thì những chuyện đó cũng không hẳn là lạ lùng gì. Mặc dù chưa được chiêm ngưỡng ma thuật lần nào, nhưng Cosmo cũng tin vào tín thực tế của nó lắm.

Đâu đó ở ngoài khơi xa, có một hòn đảo lênh đênh giữa biển và ngăn cách thế giới với bùn đen từ vực thẳm Tartarus. Nơi trung tâm lục địa, nền văn minh cổ đại Ardonia ngự trị dưới những cánh rừng già cổ kính.

Phía Nam, lãnh thổ của những á nhân và con người. Tất nhiên Cosmo cũng là con người, và những người đầu tiên lập ra Cybodia cũng vậy. Đó là một bộ phận con người đã di cư đến phía Bắc và dựng nên thành trì mới cho mình.

Cosmo đọc được rằng, ma thuật là thứ rất phổ biến ở bên ngoài. Hiện tại Cybodia cũng đã nới lỏng luật lệ mà du nhập chúng đến với người dân nhưng quả thật ngoài những món đồ được tạo ra nhờ vận dụng chúng thì chưa bao giờ cậu được gặp ai biết sử dụng ma thuật cả.

"Mã [ 0173 ]... vẫn chưa tìm được vị trí chính xác đúng không?"

"Ừm. Mà anh đi đâu đó đội trưởng?" - Sirius lơ đễnh hỏi

"Lên gác."

Bên trên của căn cứ là một căn phòng nhỏ khác, chật chội và bừa bộn hơn so với phòng làm việc chung ở dưới tầng hầm, và chỗ này là hang ổ của một thành viên khá đặc biệt.

Mikhaily Bloodeaus. Người duy nhất trong tổ không phải con người. Anh ta là một ma nhân. Cosmo đứng sang một bên để tránh đường cho Serpent đang đi từ trên xuống, con bé lướt qua mặt cậu trong khi ngâm nga giai điệu nào đó học được qua radio.

"Cần gì?"

Cosmo đậy cánh cửa sập lại. Mikhaily đứng đầu trong tổ về độ lười nhác vì anh ta không bao giờ bước chân xuống khỏi đây trừ khi đó là chuyện cá nhân. Nhưng thực ra tên này lại là người chăm chỉ nhất tổ, vì chưa bao giờ Cosmo bước chân lên đây mà thấy Mikhaily rảnh rỗi cả.

"Nối máy cho tôi với đội trưởng phía Ranger, có chuyện cần nói."

Mikhaily khựng lại một chút để nhìn Cosmo, rồi nở một nụ cười trịch thượng. Mấy ngón tay gầy guộc nhợt nhạt của anh ta bắt đầu di chuyển nhịp nhàng trên máy đánh chữ, một tay còn lại thì bắt đầu xoay những núm vặn trên cỗ máy gần đó.

Một ma nhân là hậu duệ của loài quỷ hấp huyết. Bất lão và bán bất tử. Anh ta từng hoạt động cho quân đội như một lính thông tin, nhưng về sau lại tự rút lui và đến đây làm việc. Lí do là Mikhaily nói rằng quân đội không còn gì cho anh ta học hỏi nữa, vì ở đó chỉ quanh quẩn với những quy tắc cứng nhắc. Mà như vậy thì Mikhaily Bloodeaus lại không có việc để làm, thành ra anh trở nên rảnh rỗi hơn bao giờ hết và Mikhaily ghét chuyện đó.

"Xong rồi đó."

Cosmo cầm lấy cái đài liên lạc từ tay của Mikhai, sau đó anh ta lại cắm mắt vào việc khác mà không thèm quan tâm cậu muốn làm gì. Một giọng nữ cứng nhắc vang lên từ đầu dây bên kia.

"Đây là Ranger. Xác nhận cuộc gọi."

"Cosmo đây."

"Đội trưởng của Chaser à? Anh cần gì?" - Giọng nữ ấy bắt đầu thể hiện sự chán nản.

"Vega đúng không? Cho tôi gặp Polaris một chút, tôi có chuyện muốn nói với tên đó."

"Đội trưởng bận rồi."

"Nói dối tệ quá Vega, đưa máy cho cậu ta đi."

Phía bên kia im lặng một chút, và lại một giọng khác nữa vang lên, lần này là giọng nam.

"Vega bảo là đội trưởng của Chaser muốn hẹn tôi ra quảng trường."

"..."

Cosmo dừng lại một chút, thầm nguyền rủa cô ả Vega, mà dù sao thì trong lần gặp mặt gần đây nhất chính cậu cũng lỡ đắc tội với cổ. Kể ra thì đó là một câu chuyện dài và rối ren. Nhưng cái bình hoa đó đã vỡ thì cũng không thể gắn lại được.

"Đùa thôi. Cần gì hả Cosmo?"

"Chuyện là thế này..."


Bình Luận (0)
Comment