Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 31

Lại một buổi sáng bình thường trên căn nhà của Lâm và Hạ, Hạ đang ngủ trên giường:

Cô là ai?

Một người phụ nữ ăn mặc rất chỉn chu, khuôn mặt sắc lạnh, không nói không rằng, Hạ vẫn không ngừng hỏi:

Cô là ai vậy?

Hạ tiến lại gần người phụ nữ, chợt người phụ nữ đó xô ngã Hạ, trước khi Hạ kịp nói gì, một cái tát cực mạnh vào khuôn mặt trắng trẻo, cái tát mạnh khiến má Hạ ửng hồng, khóe môi khẽ chảy một chút máu:

Cô! Sao cô làm vậy?

Người phụ nữ không nói gì, cô ta đứng đó, giơ guốc lên dáng mạnh vào Hạ may mà né được, khẽ cười một cái, cúi người xuống, gằn giọng lên, một giọng nói khiến Hạ run rẩy:

Cô muốn làm gì?( Hạ giật mình lùi người lại)

Cô! Cô không được phép, không được phép vui vẻ, nghe rõ chưa?

Hạ không hiểu gì, nước mắt giàn giụa, người phụ nữa đó không ngừng đe dọa Hạ, Hạ hét lên, rồi vội bật dậy, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, thấy hạ hét lớn, Lâm vội chạy vào:

Em! Em sao vậy?

Lâm khẽ lấy tay lau nhẹ đi giọt mồ hôi trên chán Hạ:

Em không sao?

Hạ khẽ đẩy tay Lâm ra, đôi bàn tay lạnh toát run rẩy, không chỉ có tay mà người Hạ đang run rẩy:

Uống nước đi!

Hạ khẽ nhấp môi một chút:

Sao rồi đỡ hơn chưa?

Ừm!

Em xanh xao lắm, để anh gọi bác sĩ!

Không! Anh đừng gọi!

Em! Sao ngang quá vậy, ốm như vậy mà lại!

Em.. không sao chỉ cần ngủ chút là đỡ thôi, anh đừng gọi!

Em! Anh nói hết nổi em!

Hạ cười nhẹ, một nụ cười nhạt trên khuôn mặt nhợt nhạt:

Ngủ đi! Ngủ đi cho khỏe!

Ừm!

Từ từ nhắm mắt lại, Lâm khẽ kéo chăn đắp cho Hạ, Lâm khá lo lắng nhưng Hạ thì rất ngang ngạnh nên. Hạ ngủ miên man suốt cả ngày, Lâm luôn ở bên cạnh nhưng vì có việc cần nên đã phải ra ngoài. Hạ trong lúc miên man vẫn không ngừng thấy người phụ nữ đáng sợ đó, giật mình hét lớn, Hạ tỉnh dậy, ngồi dậy:

Lâm!

Hạ khẽ gọi trong hơi thở thều thào, anh ấy không có ở đây, Hạ lại nằm xuống cơ thể như không còn chút sức lực nào, chợt cánh cửa mở ra, một cô gái rất xinh đẹp bước vào, Hạ cố sức ngồi dậy:

Đừng có dậy! Cứ nằm đi!

Cô gái nhanh nhẹn để túi trái cây, hộp cháo xuống bàn:

Đừng dậy!

Khẽ kéo chăn lên người Hạ, cô gái khẽ nở một nụ cười thánh thiện:

Em ngạc nhiên lắm sao?

Sao lại là chị? Chị không đi làm sao? Mà anh Lâm đâu?

Trước một loạt những câu hỏi của Hạ, Doãn băng vẫn rất bình tĩnh, cái khuôn mặt rất xinh xắn, rất sắc lạnh:

Lâm! Anh ấy bận sao?

Ừm! Có chút việc!

Chị đỡ em dậy ăn chút cháo rồi uống thuốc nha!

Kéo nhẹ người Hạ dậy, thổi nhẹ bát cháo xúc cho Hạ, cử chỉ nhẹ nhàng, nụ cười tươi tắn, nó khiến Hạ nhớ về mẹ, nhớ về chị Thủy mỗi lần bệnh là đều có mẹ, hồi bé chị Thủy cũng hay bón cháo cho Hạ, Hạ khẽ lấy tay chặn lại những giọt nước mắt không cho nó rơi:

Em sao vậy?

Không! Em không sao!

Này đừng có nói là em cảm động đến phát khóc nha!

Không! Em đâu có mít ướt như vậy chứ!

Ừm! Vậy thì ăn đi!

Sau khi cho Hạ uống thuốc xong, Băng vẫn chưa về:

Sao chị còn chưa về?

Ừm! Một lát nữa!

Doãn băng ngập ngừng hỏi Hạ:

Chị! Chị sao vậy?

Chị có chuyện muốn hỏi em!

Chuyện gì?

Ừm! Việc em và Lâm kết hôn...

Chuyện đó sao! Tất cả chỉ là một thỏa thuận!

Thỏa thuận?

Đúng vậy! Một năm ở bên nhau cho vừa lòng hai gia đình!( Hạ thẳng thắn)

Vậy sau này thì sao?

Đường ai nấy đi, thỏa thuận đã rõ như vậy rồi!

Doãn băng khẽ cười, Hạ ngạc nhiên:

Chị cười gì vậy?

Không! Không có gì! Em ngủ chút đi!

Ừm! Cảm ơn bát cháo của chị nhờ nó mà em đã khỏe hơn rồi, em chỉ cần ngủ thêm chút xíu nữa là lại khỏe như con voi ngay( Hạ nói đùa khiến Băng cười)

Em! Em thật là đáng yêu! Nhưng nếu em không...

Không sao?

Không có gì đâu! Em ngủ đi!

Ừm!

Kéo chăn đắp cho Hạ, nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng, Doãn băng bước lững thững trên hành lang, cô không về ngay mà lại ghé qua phòng làm việc của Lâm.

Căn phòng khá ngăn nắp, những sấp tài liệu được sắp xếp ngăn nắp trên bàn, trên bàn, trên bàn có một bức ảnh được lau chùi cẩn thận, nó rất bóng loáng, người trong bức hình không ai khác đó là Băng Di, nụ cười trong trẻo, vô cùng tự nhiên, nhưng trong mắt Băng thì lại vô cùng ghét khuôn mặt này, chính khuôn mặt này mà khiến Lâm mê mệt, khẽ úp cái ảnh xuông, nói thì thầm:

Chi! Chị chết rồi! Chị hãy buông tha anh ấy đi! Anh ấy là của em! Mãi mãi là của em!

Băng đưa mắt nhìn bức ảnh kế bên đó là ảnh cưới của Hạ, không thèm nhìn lấy, ném vội cái ảnh xuống sàn, đôi guốc nhọn giẫm nghiến lên làm vỡ tan khung kính, khuôn mặt Hạ bị mũi giày đâm thủng. Hất tóc bước qua rửng rưng như không có việc gì. Tối Lâm trở về người ướt đẫm, bên ngoài trời mưa rất lớn, vào tới nhà Lâm ném vội cái cặp xuống ghế, ngồi xòa ra ghế, khẽ day mắt vì mệt mỏi nhưng anh chợt nghĩ đến Hạ, cô đang ốm nằm một mình trên đó, Lâm nhanh đi lên lầu, định mở cửa phòng, chợt một bàn tay mạnh, nhưng ấm áp kéo anh lại, vì không bật đèn lên Lâm không nhìn thấy ai, chỉ biết là bàn tay này rất quen, hương thơm này, mùi dầu gội đầu này, tất cả đều là của Băng Di, trong tim Lâm chợt thổn thức, không nói lên lời:

Băng Di! Là em sao?

Không trả lời thay vào đó là một nụ hôn nồng nhiệt cùng với đó là một vòng tay rực lửa kích thích anh, dẫn lối anh, Lâm không thể nào cưỡng lại được, nhanh chóng chìm vào trong cơn say tình.

Nửa đêm, Lâm chợt tỉnh dậy:

Anh khẽ lắc cái đầu để làm mình tỉnh dậy, anh có cảm giác mình vừa bị bỏ mê, bởi một thư thuốc gì đó, quay người sang, là Doãn băng đang nằm đó, cô đang ngủ say, Lâm day mắt:

Thì ra đó không phải là em! Em mãi mãi không trở về, mãi mãi.

Lâm không ở lại lâu, nhanh chóng mặc lại đồ, bước ra ngoài, đi ra phòng ngủ, khẽ mở cửa, nhanh tiến lại gần bên giường, Hạ đang ngủ say, cô vẫn còn mệt lên không hề biết Lâm tới, khẽ cầm đôi tay lên, áp vào má mình, tay Hạ mềm, và ấm áp quá, khi bàn tay chạm vào má khiến Lâm cảm thấy rất thoải mái, khẽ vuốt mái tóc, nhổm người lên hôn vào môi Hạ, một nụ hôn nhẹ, nhưng rất ấm áp. Hạ gật mình tỉnh giấc, dịu mắt nhìn Lâm:

Anh về rồi sao?

Lâm không nói gì, chỉ nhìn Hạ bằng một đôi mắt âu iếm:

Sao anh lại nhìn em như vậy?

Lâm vẫn không nói gì, khẽ cười nhẹ, một nụ cười quyến rũ, khẽ thì thầm vào tai Hạ:

Anh!

Sao nào?

Anh chết đi!

Hạ đấm mạnh vào ngực Lâm, nhưng Lâm càng thích thú, anh choàng ôm Hạ, mặc cho Hạ giãy giụa:

Em ý! Hôm nay anh tha cho em đấy! Không có lần sau đâu nên hãy mau chóng khỏe lại cho anh!

Anh!

Lâm không ngừng chọc nách Hạ, hai người cùng nhau đùa giỡn trên giường thật vui vẻ, họ hoàn toàn không để ý một ánh mắt đầy giận giữ, căm hận đang nhìn về phía đó, Băng trong lòng tràn đầy lửa hận, bám chặt tay vào thành cửa, trên cánh tay hằn lên những vết đỏ, quay người bỏ đi, đi rầm mình vào trong màn mưa lạnh giá, nhưng nước mưa có lạnh đến mấy cũng không thể nào lạnh bằng trái tim Băng lúc này.

Trong phòng bệnh, một người bác sĩ già khám cho Hạ, Bà nheo mày khá nhiều khiến Hạ vô cùng lo lắng:

Cháu bị sao vậy bác sĩ?

Người bác sĩ từ từ bỏ kính ra, ngồi lên giường, Hạ cũng ngồi dậy:

Xin bác sĩ cứ nói thật, cháu có thể chịu đựng được( Hạ tỏ ra mạnh mẽ, nhưng sâu trong lòng thì rất lo lắng)

Bao lâu rồi không thấy?

Người bác sĩ già lên tiếng hỏi, khuôm mặt rất nghiêm chỉnh:

Thấy gì ạ?( Hạ không hiểu ý bác sĩ)

Bị đó còn hỏi nữa?

Ừm!

Hạ lờ mờ hiểu ra, trong đầu lẩm nhẩm tính, giật mình:

Trời ơi! Đã hai tháng rồi sao?

Kể từ lần đầu bị ép làm với Lâm tới lúc kết hôn, có quá nhiều chuyện xảy ra khiến Hạ không để ý, ban đầu Hạ nghĩ là do thay đổi môi trường sống nên...

Cháu đã có thai, thai nhi được hơn một tháng rồi!

Hạ ngây người ra, không hiểu chuyện gì:

Có thai!

Ừm! Đúng vậy!

Sao có thể chứ?

Hạ trong giây phút không thể nào chấp nhận được. Đi ra ngoài khỏi phòng khám mà Hạ như trên mây, điện thoại rung chuông:

A lô!

Là Lâm gọi:

Em khám xong chưa? Bác sĩ bảo sao?

Em!

Em nói gì đi! Sao cứ ấp úng vậy?

Anh đang ở công ty sao, em muốn tới chỗ anh, em muốn nói trực tiếp với anh!

Ờ! Vậy anh cho tài xế đón em!

Không cần đâu, em đi tắc xi đến!

Ờ! Vậy em đi cẩn thận!

Vâng!

Hạ đón một chiếc tắc xi đến chỗ Lâm, ngồi trên xe mà lòng Hạ như lửa đốt, mình nên làm gì đây, mình phải làm gì bây giờ, trong lòng Hạ rất cuống, đối vơi mọi cặp đôi, khi biết tin này thì rất vui, đó chẳng phải là tin vui sao, nhưng Lâm với Hạ không giống như bình thường, họ chỉ là đang thỏa thuận chung sống với nhau, Hạ không ngừng suy nghĩ, chiếc tắc xi phóng vù vù, nhanh chóng dừng lại ở trước cổng công ty Lâm:

Vâng! Cảm ơn cô!

Hạ lững thững bước vào trong, từng bước đi chậm rãi.
Bình Luận (0)
Comment