Xà Đại Nhân

Chương 164


Tôi nghe theo lời Mặc Dạ, chớp chớp mắt, không biết bản thân đã khác chỗ nào.

Tôi kéo hắc bào, nhìn vào bên trong.

Lẽ nào Lương Tuyết lại giở trò gì trên người tôi? Nhưng nhìn tới nhìn lui, nơi cần nhỏ vẫn nhỏ.

Có lẽ dạo gần đây mễ bà Tần tích cực bồi bổ nên hình như eo hơn to ra một chút.

Nhưng hai chân vẫn rất được, thẳng tắp thon dài, là nơi tôi hài lòng nhất.

Nhưng có chỗ nào khác đâu?
Tôi ngước mắt nhìn Mặc Dạ: “Xà quân nhìn quen cơ thể quá hoàn hảo kia của Lương Tuyết rồi phải không? Thế nên cảm thấy cơ thể tôi quá khô quắt?”
“Long Duy” Mặc Dạ cắn răng, kéo tôi nói :"Em đang giận ta?” Tôi ngước mắt nhìn hắn, nhưng lại phát hiện tay hắn hơi nóng, ngay cả cặp mắt kia cũng như bốc lửa.

Mà thân dưới chỉ mặc mỗi quần lót kia, hình như có thứ gì ngẩng đầu lên.

“Lương Tuyết hạ độc anh hay gì..” Tôi chỉ Mặc Dạ, trầm giọng nói :"Hay là..” Mặc Dạ lộ vẻ mặt đau đớn, hắn ôm tôi, xoay người một cái đã tới căn phòng ngủ kia.

Sau đó đè tôi xuống giường, nụ hôn nặng nề phủ xuống: “Trước đây em nhìn thấy tà quan đều cảm thấp hậm hực, lần này.”
Tôi vươn tay vòng qua cổ Mặc Dạ, cọ nhẹ trước ngực hắn: “Nhìn thấy nhiều rồi sẽ chai lì thôi.

Xà quân phải nhanh lên, hiện giờ tôi thật sự rất đói”
Một tay vuốt xuống dọc theo eo hắn, hai chân nâng lên, học theo giọng điệu của Lương Tuyết, nhẹ nhàng gọi: “Xà quân...”
Lương Tuyết thì nói với thái độ chân thành son sắt, chỉ cần Mặc Dạ bước vào căn phòng đó, hơi thả lỏng một chút là hắn có thể tóm gọn trong tay rồi.

Tôi cũng thấy bà ta thả thứ gì đó lên mu bàn tay Mặc Dạ.

Rõ ràng là hắn cũng bị mê hoặc trong nháy mắt, nhưng hắn cũng giỏi, có thể nhịn được lâu như vậy.

Ăn uống, trai gái, niềm ham muốn lớn của con người vậy.

Thả lỏng tận hưởng sung sướng, hắn thoải mái tôi cũng thoải mái.

Vứt bỏ tình cảm, cũng không có gì phải kiêng dè cả.


Thế nên tay tôi càng thêm to gan!
Ngọn lửa trong mắt Mặc Dạ càng bùng cháy dữ dội hơn, hắn cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt hình như trộn lẫn vẻ đau khổ.

Sau đó hắn hôn tôi, đỡ eo tôi, tiến thẳng vào.

Lúc tôi và Mặc Dạ ăn nhịp nhất với nhau, chắc hẳn là lúc này rồi.

Từ lúc xảy ra chuyện tới nay, không biết đã bao lần rồi, Mặc Dạ đều giày vò tôi suốt đêm.

Lúc mới đầu tôi luôn ngất xỉu, sau này thì chậm rãi thích ứng.

Hiện tại tôi lại có thể theo kịp tiết tấu của hắn.

Cho đến khi Mặc Dạ lại ôm tôi tới hồ Âm Dương tắm rửa, nước trong hồ đã lạnh rồi.

Mặc Dạ ôm tôi vào trong hồ Âm Dương, vừa giúp tôi tẩy rửa cơ thể vừa khàn giọng nói: “Chỉ có Long Duy mới có thể chân chính trấn áp được hắc lệ bên dưới quan tài rắn, thế nên trước tiên, chúng ta nhất định phải giúp cô ta hoàn toàn sống lại”
“Ừm” Tôi nằm bò trên hòn đá bên hồ nước, nhắm mắt tỏ ý đã biết.

Chưa tính tới việc bản thân Long Duy rất quan trọng, dù Long Duy không quan trọng.

Mặc Dạ, Liễu Đông Phương, ba mẹ tôi, bọn họ làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng còn không phải vì làm Long Duy sống lại.

Tôi và Phù Ngàn, chẳng qua chỉ là một bàn thành phẩm trên con đường này mà thôi.

Nếu không có Long Duy thì sẽ không có tôi và Phù Ngàn.

Thế nên tôi nên cảm ơn Long Duy.

Có lẽ là do tôi đáp lại quá tùy ý, lực xoa trên eo tối của Mặc Dạ dần mạnh hơn vài phần.

Sau đó hắn dần dần ép sát tôi: “Chờ sau khi tập hợp đủ tám cái tà quan, Long Duy sống lại, cô ta trấn áp hắc lệ là em sẽ ổn thôi.”
Tôi cảm giác được động tác của hắn, nghiêng đầu nhìn hắn hỏi: “Thế cái thai rắn kia có tác dụng gì?” “Thai rắn sẽ giúp quan tài rắn hồi phục sức sống, giúp cô ta trấn áp hắc lệ bên dưới nó” Mặc Dạ lật tay sờ bụng tôi, nhẹ nhàng đè tôi lên trên tảng đá trong hồ.

Hắn hôn vai tôi: “Thuốc của Lương Tuyết tác dụng hơi mạnh” Tôi cười khẽ, eo hơi lùi về sau.


Chẳng qua chỉ là một lần phóng đãng mà thôi.

Hắn muốn thì tôi cho.

Còn cần tìm lý do sao? Dù là tôi hay là thai rắn trong bụng tôi, đều chỉ vì giúp Long Duy sống lại, trấn áp quan tài rắn, trấn áp hắc
lệ.

Đây chỉ là một cuộc làm tình mà thôi, cần gì phải so đo chứ?
Hình như Mặc Dạ hoàn toàn không biết thỏa mãn, không ngừng “Đâm chọc” tôi, đổi hết nơi này tới nơi khác, nhưng vẫn không chịu “Buông lỏng”.

Hình như chỉ có làm như vậy mới có thể chứng minh gì đó.

Đến cuối cùng, tôi không biết là do mệt quá ngất đi hay là đói quá ngất, hoặc là quá kích thích nên ngất...!
Khi tôi tỉnh lại tôi đã ở nhà mễ bà Tần rồi.

Cơ thể rất thoải mái, bụng thì hơi căng lên, nhưng mà không cảm thấy đau.

Ngoài cửa có tiếng cười khẽ của A Bảo, còn có tiếng phim hoạt hình.

Tôi mặc quần áo đàng hoàng rồi đi ra ngoài.

A Bảo nghe thấy tiếng động lập tức cười ha ha, nhào về phía tôi: “Mẹ..”
“Hi” Tôi ôm nó, cười nhẹ :“Phát âm chuẩn hơn nhiều rồi.”
A Bảo cười ha ha chỉ về phía ti vi, cười khanh khách.

Tôi nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ của nó, trầm giọng nói: “Học cùng ti vi thì học nhanh như vậy.

Lúc chúng ta dạy con học, số lần cả đời mẹ gọi mẹ đều dạy con gọi hết mà đâu thấy con học được.”
“Mẹ, mẹ” A Bảo ôm cổ tôi, không ngừng hôn mặt tôi, cười ha hả.

“Được rồi, xem một lát rồi, xem nhiều không tốt cho mắt” Tôi tắt ti vi, ôm nó xuống tầng: “Dẫn con đi mò

cua nhé”
A Bảo thích mò cua nhất, nó rất khỏe, vừa mới lật hòn đá lên là có thể vươn tay xuống nước mò luôn.

Nhưng hình như con cua nào cũng không kẹp nó, nó bắt được cua là đùa nghịch rất vui vẻ.

A Bảo nói xong thì lập tức vỗ tay cười ha ha.

Tôi đi xuống tầng, thấy hình như mễ bà Tần lại đang sàng gạo.

Bà ấy thấy tôi tới thì cười nặng nề nói: “Cháu tỉnh là tốt, Xà quân đang bận, để lại một cái bát đá ở đây, bảo cháu trích đầy bát máu”
Mễ bà Tân nói tới đây thì nhìn tôi, nói nhỏ: “Cô ta vừa tỉnh, cơ thể yếu ớt, không thể rút máu.

Thế nên có vài việc, vẫn cần cháu làm”
Dùng máu của tôi, chắc là muốn mở tà quan gì đó thì phải.

Tôi nghe vậy thì gật đầu: “Bát ở đâu vậy bà?” Mễ bà Tần chỉ vào phòng ăn ở bên cạnh: “Hắn làm phép ở miệng bát, chỉ cần đầy bát là thôi.” Tôi đặt A Bảo xuống bên cạnh máy sàng gạo để nó nghịch gạo, rồi mới đi tới phòng ăn.

Đúng là cái bát đá Mặc Dạ thường dùng đặt ngay trên bàn.

Tôi sờ túi, Mặc Dạ đã sớm thả lại cái dao cạo
vào trong túi tôi.

Tôi duỗi tay trái ra, chuẩn bị cắt lòng bàn tay.

Nhưng lại phát hiện không thấy vết cắn ở lòng bàn tay đâu?
Tôi cảm thấy kỳ quái xoa xoa lòng bàn tay, các vết thương khác cũng biến mất rồi.

Hình như làn da cũng mềm mịn hơn nhiều....!
“Nghe nói các cháu tìm được một cái quan tài pha lê?” Mễ bà Tần đứng ở trước cửa, nhìn tay tôi :“Linh hồn bám trên quan tài đó tự nguyện biến mất, có lẽ đã ảnh hưởng gì đó lên người cháu.

Cháu soi gương là
biết ngay”
Nỗi oán hận lớn nhất của Lương Tuyết, thật ra là chấp niệm đối với việc trở nên xinh đẹp nhỉ.

Tôi hơi tò mò dịch người sang soi chiếc gương đặt trên giá rửa mặt bên cạnh.

Ngũ quan vẫn như cũ không thay đổi, nhưng có thể thấy rõ làn da đã đẹp hơn lúc trước, lông mày cũng được chỉnh sửa.

Không nhìn ra thay đổi ở đâu, có lẽ là trở nên đẹp hơn một chút.


Nhưng có lẽ là da trắng che trăm cái xấu khác.

“Vết thương trên cơ thể cũng vậy sao?” Tôi duỗi lòng bàn tay nhẵn bóng về phía mễ bà Tần :“Cháu cảm thấy mình nhặt được món hời lớn quá, sau này da cháu sẽ trắng mịn mãi sao?”
Mễ bà Tần nhìn tôi với vẻ lo lắng, thấy tôi cười thì bỗng dưng nói: “Hiện giờ hình như cháu cởi mở hơn trước nhiều”
“Cháu nghĩ thông rồi, đương nhiên sẽ cởi mở hơn” Tôi đưa dao cạo lên, đâm một nhát vào lòng bàn tay | trái.

Hình như máu chảy ra ngoài không còn là màu đỏ tươi nữa mà là màu hơi tối lại.

Máu nhỏ giọt vào trong bát đá, dần dần tích tụ lại, hình như còn rất dính.

Mễ bà Tần nhìn màu máu hơi tối lại trong bát thì khẽ thở dài: “Bà xem A Bảo thế nào? “Chờ Long Duy sống lại, trấn áp hắc lệ là cháu sẽ khỏe hơn thôi.” Tôi nặn máu chảy ra, nhìn bà ấy, an ủi :“Bà phải tin tưởng Xà quân và Long Duy.”
Dường như bước chân của mễ bà Tần dừng lại một chút, bà ấy quay đầu lại nặng nề nhìn tôi, hình như
trong ánh mắt đục ngầu thoáng lóe lên vẻ áy náy.

Nhưng bà ấy chỉ gật đầu: “Ừm, đợi cô ta sống lại thật rồi, là tốt rồi....là tốt rồi.”
Tôi nhìn máu chảy ra từ tay trái dần dần tích tụ trong bát, định đợi khi Mặc Dạ tới, xem thử xem có phải vết cắn ở lòng bàn tay trái của hắn cũng biến mất rồi không.

Vậy thì có thể xác định, vết thương trên người hắn, có phải là do tôi có vết thương nên mới phản tác dụng lên người hắn không.

Nhưng khi bát đá tích đầy máu, hình như viền bát lóe lên một vòng phù văn nhạt màu, sau đó cả bát máu biến mất trong không khí.

Tôi còn chưa kịp thu tay về, một giọt máu rơi xuống mặt bàn trống không.

Tôi quan sát một lát, chắc chắn bát không còn nữa thì mới lật lòng bàn tay lại, nắm chặt vết thương.

Nhìn máu trên mặt bàn, mỉm cười hơi tự giễu.

Phép thuật này không tệ, Mặc Dạ không cần tới lấy, cái bát tự đi tới đó luôn.

Tôi cầm khăn lông ấn giữ miệng vết thương trong lòng bàn tay, chờ máu ngừng chảy thì dùng tay phải
cầm khăn lau sạch máu trên bàn.

Lát nữa còn phải đốt khăn, thật là lãng phí.

Tôi mở lòng bàn tay ra nhìn, vết cắn đã biến mất, có lẽ đây cũng là chuyện tốt.

Mọi thứ đều bắt đầu từ vết cắn này, có lẽ đây cũng là ý bày tỏ kết thúc.

Lương Tuyết, tặng một mạng người, đúng là giúp tôi thật.

Bình Luận (0)
Comment