Xa Gần Cao Thấp

Chương 173

May mắn chưa đủ

......

Ăn đến khi gần no, ba người mới chờ được Viên Liễu hai mắt đỏ hoe và Du Nhậm cười bất lực trở về, cô gái nhỏ ngồi xuống một lúc rồi lại vào phòng vệ sinh, Mão Sinh hỏi Du Nhậm: "Tiểu Liễu làm sao vậy?" Hôm nay con bé rất hung dữ với mình, có phải mình đã đắc tội chỗ nào không?

Du Nhậm nói chắc là hung dữ vì người ta làm chủ siêu thoại cho cậu mà cậu không trả lương. Cô bắt gặp ánh mắt như đã hiểu phần nào của Ấn Tú: "Bạn nhỏ... suy nghĩ hơi nhiều." Quay sang nhìn Túc Hải đang yên lặng ăn uống, Du Nhậm xoa đầu cô gái lớn: "Tiểu Hải của chúng ta thật ngoan."

Hai đứa trẻ này, một đứa tâm tư dốc đứng, một đứa hồn nhiên tự tại, đứa tâm tư dốc đứng sau khi nói ra nghi ngờ vẫn khăng khăng lên án Mão Sinh: "Tại sao trong lòng chị ấy có người khác mà vẫn trêu đùa chị? Tiểu Hải từng nhìn thấy chị khóc trong vòng tay chị ấy."

Du Nhậm nói bạn bè cũng có thể khóc. Tuy điều mà Viên Liễu nghi ngờ đã xảy ra từ nhiều năm trước, nhưng hiện tại hoàn toàn là hiểu nhầm. Du Nhậm hết cách, đành nói Mão Sinh và Ấn Tú đã yêu nhau gần mười năm, chị và Mão Sinh là người nhà, như với Tiểu Liễu vậy.

"Vậy người mà chị nói đến là ai?" Đôi mắt to của Viên Liễu lóe lên câu hỏi, nhưng cô không nói. Bởi Viên Liễu không muốn thấy biểu cảm Du Nhậm nhẫn nhịn chịu đựng, tuy cô được coi là trẻ con trước mặt Du Nhậm, nhưng trẻ con không được cậy mình được nuông chiều mà trâng tráo vạch trần vết thương của chị. Viên Liễu cũng biết nếu mình tiếp tục hỏi, biết đâu rằng Du Nhậm sẽ trả lời. Nhưng không phải hôm nay. Viên Liễu chủ động ôm chị vào lòng, an ủi ngược lại Du Nhậm: "Chị, em nhất định sẽ làm chị hạnh phúc."

"Phải, nếu có ai bắt nạt chị, em sẽ giẫm lên người đó." Du Nhậm lau nước mắt cho cô bé: "Tiểu Liễu, chị không chú trọng tình cảm được mất đến vậy, cảm ơn em.".

||||| Truyện đề cử: Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính |||||

Câu nói này luẩn quẩn trong đầu Viên Liễu nhiều ngày, tình cảm được mất là với ai? Du Nhậm được ở đâu? Mất trong tay ai?

Tối đó cùng Viên Huệ Phương đến đội múa quảng trường rèn luyện tay chân, người mẹ thường ngày tích cực tập luyện nay bỗng không quá nhiệt tình, Viên Huệ Phương ngồi trên xe lăn, tâm sự chút chuyện mẹ con với Viên Liễu bằng âm giọng được rèn luyện nhờ đọc menu gần một năm nay.

Viên Huệ Phương chỉ bà cô áo vàng kia: "Chồng bà ấy cờ bạc, nát rượu, hễ uống say là về nhà đánh bà ấy. Năm ngoái mãi mới ly hôn thành công, được các con ủng hộ". Viên Liễu cảm thán thảo nào trông bà ấy thật phấn khởi. Không còn chuyện phiền lòng cảm giác thật sảng khoái.

Viên Huệ Phương gật đầu, lại chỉ vào cô bác nhảy lóng ngóng ở cuối hàng: "Chồng bác ấy bị ung thư gan, vừa ra đi nửa năm trước." Nghe nói kiếm được tiền cũng không mang về nhà, chỉ biết lo thồn cho sướng cái mồm bản thân, mới 50 tuổi. Viên Liễu hỏi thế là bác ấy đã nhảy được nửa năm? Tay chân có vẻ không thạo. "Chồng chết, bác ấy phải ở nhà nửa năm." Viên Huệ Phương nói trước đây bác ấy sống trong làng trong thành, là hàng xóm với nhà bố mẹ Mao Tín Hà, không thể để mọi người nhìn thấy bác ấy mất chồng mà vẫn ra ngoài nhảy múa vui vẻ, đúng chứ?

Viên Liễu chép miệng: "Lời gièm pha của thiên hạ thật đáng sợ." Viên Huệ Phương ngẩng đầu nhìn con gái: "Nít ranh cũng hiểu nhiều nhỉ."

Đẩy xe lăn sang chỗ khác, Viên Huệ Phương nói người hướng dẫn nhảy kia, thoạt nhìn trẻ trung, nhưng đã ly hôn với chồng ở tuổi tứ tuần và năm nay đã 66: "Người ta tốt tính, song sau lưng suốt ngày bị đồn thổi có nhiều bồ bịch."


Viên Liễu nói: "Mẹ, trông họ đều rất vui, tại sao đời sống riêng tư của ai cũng khổ vậy?" Đẩy Viên Huệ Phương đi dọc theo con đường ven hồ: "Con thấy mẹ cũng không muốn nhảy nữa, chúng ta đi dạo nhé."

Đi được hơn 20 phút, Viên Liễu lấy cốc ra mời mẹ uống: "Mẹ, mẹ muốn nói gì với con?"

"Hử?" Viên Huệ Phương thong dong nhấp một ngụm trà táo tàu: "Mẹ chỉ muốn để con biết, phải tỉnh táo tìm bạn trai. Bây giờ vẫn còn trẻ, đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện yêu đương, cứ chăm chỉ học tập. Bà đây chỉ mong con cái được vào đại học, rạng rỡ mặt mũi tổ tiên."

Mẹ nói thế con không đồng ý. Viên Liễu nhảy lên lan can ngồi, cúi người nhìn Viên Huệ Phương: "Rạng rỡ tổ tiên gì chứ? Họ đang ở sâu tám thước dưới lòng đất, sao mà biết được." Con thi đại học là vì bản thân con, vì mẹ con, và cũng vì... "Mẹ yên tâm, bây giờ con không nghĩ đến việc tìm bạn trai. Ừm, sau này cũng vẫn không."

Mắt Viên Huệ Phương tròn xoe: "Không tìm bạn trai thì con kết hôn với ai? Làm sao sinh con?"

"Nhất thiết phải kết hôn làm gì? Nhất thiết sinh con làm gì?" Viên Liễu nói hôm nay mẹ đến đội múa quảng trường, ngẫu nhiên chỉ tay vào ai cũng thấy người đó xui xẻo trong hôn nhân, cũng sẽ có nhiều người xui xẻo trong hôn nhân nữa. Mẹ cũng nhìn lại Lưu Mậu Tùng xem, con tận mắt trông thấy ông ta đánh mẹ, may mà mẹ mạnh mẽ, nếu là người yếu đuối đã bị ông ta đánh tàn phế từ lâu.

"Vậy rốt cuộc gần đây con có yêu ai không?" Viên Huệ Phương hỏi ra điều mà cô lo lắng nhiều ngày qua.

"Không!" Viên Liễu đáp: "Con cũng muốn, nhưng người ta không có ý đó."

Ôi, ai mà kiêu ngạo thế, không hứng thú với Tiểu Liễu nhà ta ư? Viên Huệ Phương nói chắc chắn cậu ta bị mù. Tiểu Liễu nhà ta xinh đẹp, cũng không lùn, có cả nhà và mặt bằng cửa hàng, học giỏi nữa, cậu ta thì xứng với ai? Tiên nữ à.

Viên Liễu nuốt nước bọt, thế là cười khúc khích, người ấy không mù, nếu con là tiên nữ thì tốt.

Du Nhậm chắc chắn không cần tìm thêm tiên nữ, bản thân chị ấy đã được coi như tiên nữ, được người người theo đuổi.

Du Nhậm nói với Viên Liễu rằng gần đây chị bận quá, đi từ chỗ làm về nhà cũng thấy mệt, không ngờ lúc nào cũng có người lái xe đến đơn vị đợi chị tan làm, bất kể có muộn đến mấy giờ đi chăng nữa. "Bạn cùng lớp cấp hai, trước đây còn có xích mích." Giọng điệu Du Nhậm nghe có vẻ bực dọc, phàn nàn với Viên Liễu vài câu qua điện thoại, cuối cùng quay về hình tượng người chị nghiêm túc: "Tiểu Liễu, buổi tối em đừng ra ngoài một mình, cùng lắm thì đi cùng Tiểu Hải, em ấy có thể bảo vệ em."

Nghe vậy, ngay đêm đó Viên Liễu chẳng ngủ nghê, hai giờ khuya gọi điện cho Túc Hải, cô gái lớn bị đánh thức, mí mắt díp lại: "Làm gì vậy Hoại Phong Niên?"

Cậu chỉ biết Hoại Phong Niên thôi, là mình, Tiểu Hải. Viên Liễu nói, cậu phải dạy mình cách đánh nhau.


Vài ngày trước Túc Hải đã làm ra vụ việc gây chấn động cả con đường, cô gái lớn với mái tóc búi ngồi trên xe điện trước tiệm uống trà kỷ tử, bị hai thanh niên vô công rồi nghề đi ngang qua huýt sáo: "Anh dẫn em đi chơi, uống thứ đó mãi không chán sao? Chúng ta đến quán bar, em uống vui vẻ rồi anh sẽ có thứ khác vui hơn cho em uống."

Sau nhiều năm đọc tiểu thuyết mạng, chẳng lẽ Túc Hải không hiểu ý nghĩa bẩn thỉu trong đó? Cô đặt bình giữ nhiệt xuống, nhìn chòng chọc người nói: "Tôi thấy không được đâu, vừa nhìn đã biết sản lượng của anh có hạn, yếu."

Túc Hải nói với Viên Liễu: "Cậu xem, bọn rác rưởi đó mồm mép bẩn thỉu, bị đâm chọc lại thì thẹn quá hoá giận, đòi đe doạ mình, còn muốn đánh mình, tay đặt lên vai với mặt mình ra oai. Thế là mình chặn ngang lưng hắn ta bế lên ném vào xe điện, xe đổ người nghiêng, chân trái hắn bị đè bẹp."

Túc Hải vào đồn cảnh sát, cảnh sát chỉnh lại camera trước cửa, sau đó dạy dỗ giáo thuyết Túc Hải rằng đánh nhau sẽ bị tạm giam một ngày. Cảnh sát quay sang nói với mấy thằng nhóc lêu lổng: "Mấy đứa không biết cô bé đó là ai à? Cô bé từng đánh một người đàn ông trưởng thành phải phát khóc khi mới mười một, mười hai tuổi đấy." Cảnh sát vùng này vẫn nhớ chuyện Túc Hải đâm Lưu Mậu Tùng ngày xưa.

Túc Hải vinh quang về nhà lại bị Mao Tín Hà mắng một trận, nói cô gây chuyện, nếu chọc tức người ta đến báo thù tiệm cắt tóc thì sao? Nhưng cô gái lớn được Viên Liễu nhìn đi nhìn lại bằng ánh mắt tôn kính: "Cậu phải dạy mình cách tự vệ và bảo vệ người khác."

Bảo vệ ai? Mình sẽ không dạy nếu cậu không nói thật. Túc Hải khịt mũi cười, chỉ chờ câu của Viên Liễu: "Còn ai vào đây nữa?"

Vậy là Viên Liễu bắt đầu học từ tối thứ Ba tuần này, dành ra một tiếng cho Túc Hải dạy vật lộn và đấm bốc sau giờ làm việc, Túc Hải nói thứ này rất có hiệu quả, đó chính là cách mình giảm cân. Cô gái lớn đã tập được vài năm.

"Cũng đơn giản thôi, là sự kết hợp giữa đòn nhử và đòn thực tế, nhìn như sắp bị đánh vào mặt nhưng thực chất là bị thụp vào bụng, nhìn như sắp bị đập lên vai nhưng thực chất là bị đá vào háng. Bây giờ vẫn còn sớm để truyền cho cậu vài chiêu, trước mắt cứ dạy cậu một số động tác tấn công trên không thực dụng đã." Túc Hải nói.

Viên Liễu tập luyện nhễ nhại mồ hôi, không màng nghỉ ngơi, về nhà tắm rửa thay quần áo, chào Viên Huệ Phương rồi đi ra ngoài.

"Này, Tiểu Liễu, đừng quên những gì mẹ dặn đấy." Viên Huệ Phương nhắc nhở con gái.

"Con không quên, con có đi hẹn hò đâu, bạn cùng lớp con... đang tìm con." Lúc Viên Liễu ra ngoài đã là chín rưỡi, mấy ngày nay Du Nhậm nói với Viên Liễu rằng mãi đến mười giờ mới tan làm, "Bắt taxi về nhà, thấy chiếc xe đó của người ta, chị không thèm quan tâm."

Tại ven đường khu công nghệ văn phòng chính quyền thành phố, Viên Liễu đã tính kỹ thời gian lộ trình, chống xe đạp đợi Du Nhậm, quả nhiên, vừa qua 10 giờ đã thấy Du Nhậm xách túi bước về phía cổng lớn. Bên kia đường có chiếc ô tô màu xanh bật sáng đèn, có cả một người đàn ông bước ra gọi Du Nhậm: "Thái Thái!"

"Chị!" Sự xuất hiện của Viên Liễu mới là điều khiến Du Nhậm ngạc nhiên. Cô bé khoác cánh tay của chị, chặn gần hết cơ thể Du Nhậm ở phía sau, cũng đã nhìn rõ người đàn ông đang đi tới: "Anh là ai?"

Chúc Triều Dương không ngờ mình vẫn chưa thể phá được bức tường kiên cố sau hai tuần kiên trì, bên cạnh Du Nhậm có thêm một cái đuôi. Từ bé đến giờ, có cô gái nào mà cậu không thể theo đuổi thành công? Ngoại trừ Du Nhậm.


Cậu đã chơi chán ở nước ngoài, về nước giúp gia đình "quản lý" kinh doanh, khi nghe tin Du Nhậm vẫn độc thân, cậu nhớ ra trong lòng vẫn còn cái gai chưa nhổ. Du Nhậm tốt nghiệp từ trường danh giá thì sao chứ? Chúc Triều Dương nói suy nghĩ này với mẹ, nào ngờ cậu được mẹ hết lòng ủng hộ, nói rằng con trai mẹ có chí khí, không ham cái thú thẩm mỹ mặt nhỏ như mấy ông công tử bột nhà khác. Du Nhậm có ngoại hình, có tài cán, gia thế cũng ổn. Trong suy nghĩ của bà mẹ này, "gia thế" chính là mấu chốt, ai mà không muốn kết thân với con gái tổng thư ký?

Du Nhậm không ngờ, Chúc Triều Dương bỏ tiền đổi bằng tốt nghiệp nhưng vẫn chưa đổi được nhân phẩm. Trong giai đoạn theo đuổi Du Nhậm ban đầu, Chúc Triều Dương vẫn quy củ, mặt dày gọi điện nhắn tin mời đi ăn tối, thực sự không được sẽ nhờ mẹ hẹn Du Hiểu Mẫn. Tất cả đều vô dụng, cậu đành mua hoa và quà giao đến tận nhà, bị Du Nhậm trả lại mọi thứ, thế là đến ép buộc đón Du Nhậm tan làm.

Một tuần bị đối xử lạnh nhạt đã là sức chịu đựng cực hạn của cậu, cậu đợi trong xe, thầm nén cơn tức giận. Thiếu nữ trước mặt còn nói: "Từ nay về sau tôi sẽ đón chị tôi về nhà, không cần anh tốn công." Viên Liễu không muốn nói nhiều với người này: "Chị, chúng ta đi thôi."

"Đợi đã." Du Nhậm bước tới trước mặt Chúc Triều Dương: "Tôi không ngờ đã nhiều năm trôi qua mà cậu vẫn vậy." Du Nhậm nói, Chúc Triều Dương, tôi đã nói rõ trong tin nhắn và qua điện thoại, giữa chúng ta không có khả năng. Cậu có hiểu điều cậu đang làm thuộc về phạm trù đeo bám và quấy rối không?

"Cậu không thấy bản thân cậu như vậy rất kỳ quái sao?" Chúc Triều Dương cười: "Thái Thái, tôi của hiện tại không xứng với cậu chỗ nào? Điểm số sao? Đùa chứ, nhờ điểm số mà bây giờ lương một tháng của cậu chỉ hơn 5.000 tệ?"

Du Nhậm nói cậu không hiểu lý lẽ, dù lương cậu 50.000.000 cũng không liên quan gì đến tôi.

"Thế cậu cứ ở vậy đi!" Chúc Triều Dương đập bó hoa trong tay xuống đất, hoàn toàn từ bỏ năm ngày theo đuổi: "Mày mới là người không thay đổi, biến thái!" Chúc Triều Dương dữ tợn trừng mắt với Du Nhậm: "Mày tưởng tao thèm khát theo đuổi mày à? Hàng ngon ngoài kia chỉ cần 5.000 tệ cũng có thể lên giường một đêm!" Lời vừa dứt, cậu ta nhận ngay một cái tát vào mặt, Viên Liễu nhanh tay hơn Du Nhậm: "Câm cái mồm thối của anh lại!"

"Du Nhậm, đổi khẩu vị à? Không muốn Bạch Mão Sinh nữa sao?" Chúc Triều Dương che mặt: "Con nhãi thối tha, tao không cùng hạng người với mày, nếu có lần sau, tao sẽ ném mày vào đồn cảnh sát." Cậu ta rời đi sau nụ cười khẩy. Chân tay Du Nhậm lạnh ngắt, tay cô nắm chặt lại nhưng không thể giơ ra, vì đây là cổng đơn vị của cô.

Công việc và hào quang các mối quan hệ xã giao mang lại cho cô cảm giác thoả mãn, nhưng cũng biến thành sợi dây xích trên cơ thể cô, tuy nhiên đó vẫn chưa phải sợi dây xích nặng nề nhất, sợi dây mà cô bị trói buộc từ nhỏ vẫn còn đó, cứa sâu vào trong xương thịt cô, thậm chí trong vài trường hợp đã quen đến mức không còn cảm thấy đau nữa - giới tính của cô, chính là căn nguyên khiến cô bị những con mắt diều hâu của xã hội theo đuổi và cắn xé.

Vì là con gái, nên ngày xưa Du Hiểu Mẫn nói đây là lý do bố con đồng ý cho con theo họ của mẹ, nếu là con trai, là họ Du, con nghĩ xem Nhậm Tụng Hồng có sốt ruột hay không?

Vì là con gái, nên dù khả năng học tập và làm việc có lợi đến đâu cũng sẽ bị giáo viên loại khỏi danh sách nộp lên, bởi phải "làm rõ công bằng, phải chọn nam sinh".

Vì là con gái, nên cô sinh ra không phải để có lý tưởng và hoài bão, mà để trở thành vợ và mẹ của ai đó, nên trong chỗ làm không ngừng có người muốn giới thiệu bạn trai cho cô, họ nói: "Dù làm việc tốt đến đâu, phụ nữ vẫn nên tập trung vào gia đình."

Vì là con gái, nên người ta khuyên cô khi chọn một công việc có ít giới nữ rằng: "Con gái không thể chịu nổi vất vả, tranh thủ lúc bố cô vẫn còn tại chức, cô nên đổi một vị trí thoải mái hơn".

Chính vì giới tính của cô nên những người đàn ông như Chúc Triều Dương theo đuổi cô như một chiến lợi phẩm từ những năm tháng còn học cấp hai, thậm chí sau nhiều năm đi làm cô vẫn gặp phải chuyện này. Tưởng chừng năng lực, ngoại hình, chỉ số IQ và gia thế là "điểm cộng", nhưng trong mắt người khác chúng chỉ như thứ phụ kiện "càng nở mày nở mặt hơn nếu khoe ra khi theo đuổi thành công".

Du Nhậm bẩm sinh đã thích con gái, vẫn ngoan cường bén rễ, vươn mình và trèo lên trong rãnh nứt từng chút một... Cô vẫn không thể thoát khỏi những điều trên dù trong tim từ lâu đã từ bỏ khả năng tình cảm. Chỉ với một câu "biến thái", nếu bị lan truyền sẽ gây ra tác động vô cùng bất lợi đến cô.

Trong đêm tối như mực, ruột gan Du Nhậm bị lưỡi dao của Chúc Triều Dương chém toạc, cô không đau đến vậy, chỉ là cảm thấy cơn phẫn nộ mà mình cưỡng ép tiêu hóa nhiều năm bỗng nhiên ào ào thức tỉnh, sộc lên đại não và len vào dòng máu, dù nóng cũng bắt đầu nguội dần. Ngay tức khắc, Du Nhậm mất đi sức lực bước lên đường.


Chị, lên xe, em chở chị về. Viên Liễu nói.

"Chị không sao." Du Nhậm nức nở không giấu được, Viên Liễu nói em thấy chị đã mệt, chúng ta đến khu thương mại nhé, chúng ta ăn chút gì nhé, được không?

Du Nhậm không nói gì, vẫn ngồi lên yên sau xe, áp mặt vào lưng cô bé. Viên Liễu nói chị nhẹ quá, và rồi, tay Du Nhậm bám chắc lên eo cô bé.

Hình như cũng từng có một đêm như thế, cũng từng có một bản thân chan chứa nỗi buồn trong đêm xuân, ngồi trên xe đạp của Tiểu Liễu băng phố vượt ngõ, từng chút trải nỗi buồn ra đường, từng chút nhận về hơi ấm vững chãi từ vòng eo mềm mại và dẻo dai.

Tiếng bánh xe đạp "lộc cộc" từ lâu đã in sâu vào trí nhớ, giờ đây bỗng nghe rõ ràng bên tai. Du Nhậm quên hỏi tại sao Viên Liễu lại đến đón mình, cũng quên dặn em chú ý an toàn, tiết kiệm thời gian học tập và nghỉ ngơi. Má cô cọ lên chất vải cotton của Viên Liễu, mùi xà phòng lô hội Thượng Hải thoang thoảng trên người thiếu nữ. Du Nhậm nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài, vừa buồn, vừa yên tâm.

Viên Liễu đạp xe đến khu thương mại, đang định hỏi Du Nhậm muốn ăn gì thì chị nói Tiểu Liễu, chị muốn ngồi trên xe thêm một lát nữa.

"Vâng." Viên Liễu vượt qua vạch kẻ đường, tiếp tục lái xe theo một hướng khác. Bách Châu về đêm tịch mịch, sắc trời tối nhưng không trầm lắng, nơi sáng luôn hiện hữu trên các tòa cao tầng phía xa. Viên Liễu cúi đầu nhìn ngón tay của Du Nhậm, thầm cười, mừng vì dạo này vòng eo đã thon hơn nhờ tập thể dục. Cũng cảm nhận được hơi ấm trên lưng, là má của chị.

Cô càng đạp càng hăng say, Du Nhậm ở phía sau khe khẽ nói: "Tiểu Liễu, chị từng thích Mão Sinh, thích đến tận năm nhất đại học."

Viên Liễu trở lại thực tế trong phút chốc, nâng hai chân lên, mượn quán tính để xe đạp trượt đi, phát lại lời của chị trong tâm trí một lượt, cắn môi dưới: "Do đó, em tức giận chị Bạch là đúng. Đến muộn nhiều năm, nhưng cuối cùng cũng giúp chị xả giận một lần nhỉ?"

Nhẹ nhàng, Du Nhậm cười róc rách: "Tại sao em lại tức giận?"

Bởi vì chị quá tốt. Viên Liễu lập tức trả lời: "Không thích chị đúng là phung phí của trời, đương nhiên, những kẻ tiếp cận chị với ý đồ xấu cũng là phá của trời không tiếc tay. Họ đều không có tư cách." Chân Viên Liễu lại đạp lên bàn đạp, "Chị..."

Chị "Ừm" một tiếng: "Tiểu Liễu, nếu em lớn lên phải làm sao đây?" Trẻ con sẽ có cuộc sống và không gian riêng, chúng sẽ không còn bầu bạn bên mình với tâm thế vô lo vô nghĩ thế này nữa, đến cuối cùng, con đường luôn là hành trình của một người, Du Nhậm hiểu rõ, cũng rất buồn.

"Lớn lên em vẫn như vậy." Viên Liễu cười: "Hơn nữa, em đã lớn rồi." Viên Liễu đưa một tay ra, muốn chạm lên mu bàn tay Du Nhậm, bỗng ghi-đông rung lắc, lập tức thu tay về: "Chị, sao chị không thể từ chối? Tên đó thật quá đáng, chúng ta phải tìm cách."

"Ừ, chị có cách." Du Nhậm thầm thở dài, cách gì được đây? Không phải vẫn là đi nhờ Du Hiểu Mẫn hoặc Nhậm Tụng Hồng sao?

"Chị..." Giọng Viên Liễu lảnh lót và tươi sáng vang lên trong màn đêm: "Hắn mới là kẻ biến thái, chị không phải. Chị là người chị tốt nhất trên thế giới, là..." Viên Liễu cười ngượng ngùng: "Là người mà em muốn trở thành." Là ngọn hải đăng của em, nguồn ánh sáng của em và là người em muốn yêu. Viên Liễu không dám nói ra, bỗng giọng nói nhỏ nhẹ mang phần nũng nịu của Du Nhậm phía sau khiến eo cô mềm nhũn, Du Nhậm nói: "Chị đâu có tốt đến vậy, có Tiểu Liễu mới là may mắn của chị."

May mắn thôi chưa đủ. Viên Liễu lại liếc nhìn bàn tay Du Nhậm đặt trên eo mình, đạp xe như bay, hướng về phía nhà chị...

......

Bình Luận (0)
Comment