Lúc này, cuối cùng Tôn Kiệt cũng hiểu ra. Tại sao trên trần nhà và dưới sàn nhà lại có cửa, và tại sao những bức tường kia lại làm bằng kim loại.
Bởi vì căn bản đó không phải là cửa, đó là khoang vũ trụ, hóa ra từ khi tỉnh dậy hắn vẫn luôn đi ngang trên tường!
Tôn Kiệt bàng hoàng hồi lâu rồi đưa mặt lại gần, dán vào kính quan sát kỹ lưỡng, tuy rằng là màu xám, nhưng hắn có thể xác định chắc chắn rằng đây chính là Trái Đất.
Chỉ có điều, so với tình hình trước đây đã có chút thay đổi, hành tinh xanh thẳm bị bao phủ bởi một đám rác thải kim loại màu xám, giống như được phủ một lớp vải màu xám.
Những rác thải kim loại kia đều là vệ tinh, vô số rác thải vệ tinh đủ mọi loại hình bao phủ toàn bộ hành tinh.
Có một số vệ tinh mà ở đây, Tôn Kiệt còn có thể miễn cưỡng phân biệt được hình dạng bằng mắt thường, đủ để thấy những vệ tinh đó lớn đến mức nào.
"Sao lại có nhiều vệ tinh đến vậy, rốt cuộc là năm nào đây?" Tôn Kiệt vô cùng chắc chắn, với trình độ khoa học kỹ thuật trong ký ức của mình, tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện này, cho dù có cộng thêm năm năm ký ức bị mất của hắn cũng tuyệt đối không được.
Mà khi tầm mắt của Tôn Kiệt rời khỏi Trái Đất, nhìn về phía bên trái, hắn lập tức đờ đẫn. Một vành đai hành tinh màu xám bạc, giống như thắt lưng quấn quanh eo Trái Đất. Còn Mặt Trăng đáng ra phải có thì lại biến mất.
Hầu hết vành đai hành tinh đều là đá, tàu vũ trụ và xác tàu vũ trụ, mà vị trí hắn đang ở hiện tại nằm trong số đó.
Lúc này cuối cùng Tôn Kiệt cũng hiểu rõ được vấn đề khiến hắn băn khoăn từ khi tỉnh dậy, mình đang ở đâu. Mình đang ở trong một trạm vũ trụ lớn bị vành đai hành tinh Mặt Trăng bao quanh.
Nhưng ngay sau đó, câu hỏi thứ hai lại ập đến, mình phải làm sao để quay về đây?
Trạm vũ trụ đang ở trong không gian, mà trạm vũ trụ này trông như một đống sắt vụn, muốn từ trên trời quay về mặt đất thì chắc chắn khó hơn đi lên.
Nhưng Tôn Kiệt không cần giải quyết vấn đề này, vì thực tế tàn khốc đã giúp hắn giải quyết rồi.
Cảm giác rung chuyển của toàn bộ trạm vũ trụ đang tăng lên, màn hình phía sau cũng nhấp nháy liên tục, sờ vào còn hơi nóng, Tôn Kiệt kinh ngạc phát hiện ra rằng hành động vừa rồi của mình dường như đã phá vỡ sự cân bằng vốn có từ lâu ở nơi này.
Cùng với những động tĩnh này, Tôn Kiệt nhìn thấy sự thay đổi đáng sợ bên ngoài tấm kính, trạm vũ trụ giống như con quay dưới chân hắn đang từ từ nhô ra khỏi vành đai hành tinh, nghiêng về phía bầu khí quyển của Trái Đất.
Một luồng khí lạnh từ xương sống của hắn lập tức xộc thẳng lên não. "Chết tiệt!! Đây là muốn rơi thẳng xuống à! Tôi muốn về nhưng không phải là về theo cách này!"
"Làm gì đó đi! Nhất định phải làm gì đó!" Trán Tôn Kiệt bắt đầu toát mồ hôi lạnh, hắn nhanh chóng đi đến trước màn hình đang nhấp nháy, sau khi phát hiện ra mình làm gì cũng không có phản ứng gì, hắn nhanh chóng bơi ra khỏi nơi này, trôi về các phòng khác.
Có lẽ là Tôn Kiệt vừa kích hoạt cái gì đó, một số cửa khoang đóng đã có thể mở ra, Tôn Kiệt toát mồ hôi lạnh vội vã tìm kiếm tia hy vọng cuối cùng trong các khoang vũ trụ khác nhau, dù là tàu vũ trụ thoát hiểm hay gì đi nữa, chỉ cần có thể sống sót là được.
"Nhanh lên nhanh lên!!" Tôn Kiệt đã cảm thấy lực ly tâm tăng lên do toàn bộ khoang vũ trụ quay cuồng, hắn hiểu rằng thời gian dành cho mình không còn nhiều nữa.
Khoang hàng hóa, khoang vận động, đủ loại khoang phòng đều lần lượt được Tôn Kiệt tìm thấy.
"Rầm" một tiếng, Tôn Kiệt mạnh mẽ đẩy tung cánh cửa khoang nửa mở, một hàng người máy được cố định trên vách tường trần nhà và mặt đất xuất hiện trước mặt hắn.
Những người máy này ngoại trừ hai chân là móng sắt khớp ngược, mắt là một hàng màn hình, còn lại nhìn chung giống với con người.
Hắn không còn thời gian để kinh ngạc trước công nghệ của những người máy này nữa, bây giờ hắn chỉ muốn hỏi những người máy này xem có biết tàu vũ trụ thoát hiểm ở đâu không.
Nhìn thấy chúng, Tôn Kiệt như nhìn thấy tia hy vọng cuối cùng, hắn vội vàng tháo dây, bắt đầu tìm kiếm công tắc của người máy.
Mò mẫm một hồi, khi ngón tay Tôn Kiệt lướt qua một màn hình dưới nách đối phương, màn hình thay thế vị trí mắt của người máy đột nhiên sáng lên, hiển thị hai biểu tượng mắt đơn giản hóa.
“Alo? Alo? Nghe được không? Phi thuyền thoát hiểm đâu? Phi thuyền thoát hiểm đâu?” Tôn Kiệt túm lấy cánh tay máy đang trôi nổi vì mất trọng lượng rồi liên tục hỏi nhanh.
“Kinesiska paketet %....50%.....70%..... Đã tải xong gói dữ liệu tiếng Trung” giọng nói ôn hòa nhưng máy móc.
“Xin chào người sử dụng đáng kính, chào mừng bạn sử dụng sản phẩm của Tapai Technology, vui lòng tùy chỉnh tên cho sản phẩm này.”
“Chết tiệt!! Có phải nhầm không vậy!! Sao lại phiền phức thế này?”
“Tùy chỉnh tên thành công: Chết tiệt có phải nhầm không vậy, vui lòng chọn chế độ ban đầu.” Màn hình của người máy hiện ra ba tùy chọn, chế độ bảo vệ, chế độ chăm sóc, chế độ giải trí.
Tôn Kiệt đang vô cùng nóng ruột nên nhanh chóng nhấp vào chế độ bảo vệ, tuy nhiên ngay sau đó lại có thêm nhiều tùy chọn khác hiện ra, hắn thực sự không ngờ rằng lại có quá nhiều cài đặt khi sử dụng người máy mới.
Khi sự rung chuyển của trạm vũ trụ bắt đầu khiến một số bộ phận của khoang vũ trụ rơi ra, đã trôi nổi trong không trung, cuối cùng Tôn Kiệt cũng cài đặt xong.
“Xin chào Tôn Kiệt, Chết tiệt có phải nhầm không vậy rất vui được phục vụ bạn.” Màn hình của người máy hiện ra nụ cười.
“Có biết đây là đâu không? Nơi này sắp sụp đổ rồi!! Biết có khoang thoát hiểm hoặc phi thuyền nào ở đâu không?” Tôn Kiệt nói với giọng gấp gáp.
Điều khiến người ta không ngờ là người máy này thực sự có phản ứng. “Khủng hoảng đỏ cấp độ một cho người dùng, tự động báo động, toàn bộ quá trình đã được ghi âm ghi hình, khởi động cứu hộ khẩn cấp... Ting~ Vệ tinh định vị không phản hồi, kết nối mạng không thành công, dữ liệu không đủ, không thể cứu hộ.”
Lúc này, từ bên ngoài vọng vào tiếng kim loại rít lên khủng khiếp, như thể toàn bộ trạm vũ trụ sắp bị xé toạc ra, nỗi sợ hãi về cái chết khiến cơ thể Tôn Kiệt không khỏi run rẩy.
Đúng lúc hắn chuẩn bị từ bỏ người máy vô dụng này để tìm cách khác thì người máy đột nhiên có động tĩnh mới.
“Kết nối mạng con không xác định 12.128.C1, đã thu thập đủ dữ liệu, không lập được kế hoạch giải cứu, nguyên nhân lỗi: năng lực tư duy logic không đủ, không thể hiểu được logic dữ liệu mạng con, vui lòng cho phép cấp quyền ROOT, sau khi đồng ý sẽ mở hệ thống logic AI lặp lại theo dữ liệu mạng con, đánh giá: khả năng giải cứu sẽ tăng 32,3%.”
“Đồng ý! Đồng ý!” Mặc dù đối phương nói gì, Tôn Kiệt cũng không hiểu lắm, nhưng hắn vẫn hiểu rằng khả năng giải cứu sẽ tăng lên.
“Bắt đầu lặp lại hệ thống...” Một thanh tiến trình bắt đầu xuất hiện trên màn hình của người máy.
Nhưng ngay lúc này, toàn bộ khoang đột nhiên bị nứt ra, một tấm kim loại cắm vào đầu người máy như một con dao phay.
Tôn Kiệt túm lấy cánh tay kim loại của nó và kéo mạnh về phía mình, nhưng hắn quên mất mình đang ở trạng thái không trọng lượng, khi hắn kéo người máy lại, theo định luật bảo toàn năng lượng, hắn đã đến vị trí của người máy.
Nhìn thấy tấm kim loại sắp đâm vào đầu mình, Tôn Kiệt dùng hết sức đá vào người máy, tấm kim loại đó gần như sượt qua mặt hắn.
Dưới lực đẩy này, Tôn Kiệt đâm sầm vào tường mới dừng lại, chưa kịp thở lấy nửa hơi thì một con ốc vít bay nhanh như viên đạn bắn vào cổ hắn.
Khi con ốc vít sắp bắn xuyên cổ Tôn Kiệt, đột nhiên một bàn tay sắt từ bên cạnh vươn tới, “keng” một tiếng, hai thứ va chạm vào nhau tạo ra một đốm lửa, con ốc vít bị bắn văng ra xa.
Tôn Kiệt nhìn theo cánh tay kim loại đó thì thấy người máy mà hắn mới khởi động đã dùng cơ thể kim loại của nó chặn hết nửa bên trái của mình.
Người máy từ từ ngẩng đầu kim loại của nó lên, rồi nhìn thẳng vào Tôn Kiệt.
“Chết tiệt, cái tên khỉ gió gì thế này.” Người máy lên tiếng