Xám Và Trắng - Kháo Kháo

Chương 11

Mưa lớn sắp kéo đến.

Buổi chiều ngày mùng ba tết, trong giờ học cuối, trời đầy mây đen, sắc trời tối sầm như mực, gió lớn rít gào khắp nơi.

Đặng Thành Ninh thu dọn cặp sách thì nhận được điện thoại từ mẹ, bà bảo trời sắp đổ mưa lớn. Chú Trương đề nghị sẽ lái xe đến trường đón hắn và dặn đứng ở cổng trường đợi.

Ôm chặt cặp sách, Đặng Thành Ninh ngồi yên trên ghế một lát, mãi đến khi bạn cùng lớp lên tiếng: “Sao cậu còn chưa về? Trời sắp mưa to rồi!”

Cậu mới miễn cưỡng đeo cặp, chậm rãi đứng dậy rời khỏi lớp học.

Không khí bên ngoài đã thoảng mùi tanh nồng nặc trước cơn mưa lớn. Cảm giác ẩm ướt, dính bết, lạnh lẽo như da rắn trườn trên da thịt khiến Đặng Thành Ninh hơi buồn nôn, dạ dày quặn lên khó chịu.

Chú Trương, hay Trương Vinh Á, là bạn trai của mẹ cậu, họ mới hẹn hò được hai tháng. Sau ba năm kể từ khi ba Đặng Thành Ninh qua đời, mẹ cậu dưới sự động viên của bạn bè mới bắt đầu mở lòng cho mối quan hệ đầu tiên. Dường như mối tình mới đã giúp bà thoát khỏi nỗi u uất kéo dài, tinh thần vui vẻ lên trông thấy.

Triệu Uyển Di, mẹ của Đặng Thành Ninh, từ nhỏ đã là một người phụ nữ dịu dàng và mềm mỏng. Bà và ba của cậu vốn là thanh mai trúc mã, yêu nhau từ khi còn niên thiếu. Sau khi tốt nghiệp học viện vũ đạo, bà bỏ qua giấc mơ sự nghiệp để kết hôn cùng người đàn ông hết mực cưng chiều mình.

Ba của Đặng Thành Ninh là một người thông minh, giỏi kinh doanh, sự nghiệp thăng tiến không ngừng. Gia đình họ hạnh phúc đến mức ai ai cũng ngưỡng mộ, gọi họ là đôi “tiên đồng ngọc nữ”.

Cho đến ngày bi kịch xảy ra.

Một đêm mưa lớn, ba của Đặng Thành Ninh vì lo lắng cho gia đình nên vội vã lái xe về nhà. Nhưng trời mưa to làm trơn đường, cống thoát nước bị đẩy nắp lên, khiến chiếc xe trượt bánh, mất lái và đâm vào lan can. Ông mất ngay tại hiện trường.

Gia đình họ sụp đổ hoàn toàn.

Không chỉ đau thương và tuyệt vọng, họ còn phải đối mặt với những tranh chấp tài sản từ họ hàng. Triệu Uyển Di, vốn không có kinh nghiệm quản lý, phải một mình gồng gánh cả công ty và gia đình, chịu đủ mọi loại ức hiếp, lừa lọc. Chỉ trong một năm, bà kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần, rơi vào trầm cảm, mất ngủ, ăn không ngon, tóc rụng từng nắm, cơ thể gầy rộc.

Dù vậy, bà vẫn cố gắng đứng dậy, tìm đến bác sĩ tâm lý, uống thuốc điều trị, và quay lại công việc. Nhưng những lời công kích từ đồng nghiệp rằng bà không đủ năng lực quản lý khiến bà nhiều lần về nhà khóc lóc trong đau khổ.

Bà từng nói với Đặng Thành Ninh: “Con phải lớn thật nhanh, học giỏi quản lý, vì con là con trai của ba, nhất định con sẽ làm được.”

Từ đó, bà đặt kỳ vọng rất cao vào cậu, gần như khắt khe. Đặng Thành Ninh cảm nhận rõ sự áp lực, đặc biệt mỗi khi bà rơi nước mắt.

Dù cố gắng hết sức, Đặng Thành Ninh vẫn cảm thấy mình không đủ tốt. Khi học lớp 11, áp lực học tập và thành tích đè nặng khiến cậu dần mất đi vị trí dẫn đầu trong lớp. Những lúc đó, mẹ cậu lại khóc nhiều hơn.

Tâm trạng cậu ngày càng tệ đi. Có lần, sau khi thấy mẹ vừa khóc trong phòng khách, cậu vào phòng học, ngồi trước bàn như thường lệ. Nhưng rồi bất giác phát hiện trên tay mình cầm một chiếc kéo. Cậu đã rạch một đường trên cánh tay mình tự lúc nào.

Máu đỏ thẫm nhỏ giọt trên làn da trắng.

Cậu cảm nhận một loại khoái cảm, tự mình trừng phạt bản thân cũng mang đến khoái cảm.

Lý trí mách bảo cậu hiểu rõ tâm lý của mình có vấn đề, cần phải gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng cậu không dám nói với mẹ, không biết trạng thái hiện tại vốn đã kém của bà sẽ ra sao khi nghe cậu gặp vấn đề tâm lý liệu bà có sụp đổ ngay lập tức hay không.

Cậu đành giả vờ như mọi chuyện vẫn ổn, nhưng trong lòng lại sắp sụp đổ hoàn toàn, ý nghĩ tự hại ngày càng mãnh liệt hơn.

Đúng lúc này, mẹ cậu quen biết Trương Vinh Á.

Trương Vinh Á cũng là người tốt nghiệp chuyên ngành vũ đạo. Sau khi tốt nghiệp, ban đầu gã làm giáo viên dạy vũ đạo tại trường học, sau đó tự mình khởi nghiệp, mở một trung tâm vũ đạo. Trung tâm của gã tổ chức các khóa học nhảy hiện đại, múa trẻ em, và cả các lớp huấn luyện Street Dance cho người lớn, làm ăn khá phát đạt.

Trương Vinh Á hơn Triệu Uyển Di ba tuổi, phong thái hào hoa, dáng người cao gầy, tướng mạo nổi bật. Hai người đều xuất thân từ ngành vũ đạo chuyên nghiệp, nên rất hợp nhau.

Từ ngày quen biết Trương Vinh Á, tâm trạng của Triệu Uyển Di cải thiện đáng kể.

Không lâu sau khi xác định mối quan hệ, Triệu Uyển Di giới thiệu Trương Vinh Á cho Đặng Thành Ninh. Từ đó, ba người thường xuyên đi ăn cơm cùng nhau.

Lần gần đây nhất, Đặng Thành Ninh không đạt hạng nhất trong kỳ thi, nhưng Triệu Uyển Di không khóc. Bà chỉ nói đôi câu rồi bị Trương Vinh Á ngắt lời, bảo rằng Thành Ninh đã rất xuất sắc.

Đợi Triệu Uyển Di vào nhà vệ sinh, Trương Vinh Á mỉm cười quan tâm: “Không sao chứ, Thành Ninh? Mẹ con kỳ vọng cao quá thôi, thực ra con đã rất tuyệt rồi.”

Đặng Thành Ninh đáp rằng mình ổn, còn cảm ơn.

Trương Vinh Á vẫn giữ nụ cười nhìn hắn, ánh mắt lạ lùng.

Lần sau, khi Triệu Uyển Di vào phòng trang điểm, Trương Vinh Á lại nhìn Đặng Thành Ninh với ánh mắt quỷ dị và hỏi: “Ở trường có nhiều người theo đuổi con không?”

Đặng Thành Ninh lắc đầu, không muốn trả lời.

Trương Vinh Á không từ bỏ, tiếp tục nói: “Dù sao con cũng đẹp thế cơ mà.”

Từ câu nói này, Đặng Thành Ninh bắt đầu không còn thiện cảm với Trương Vinh Á. Gần như mỗi lần gặp mặt, Trương Vinh Á đều tranh thủ lúc Triệu Uyển Di không có mặt để đánh giá Đặng Thành Ninh từ trên xuống dưới. Đôi lúc, gã còn nói ra những lời kỳ lạ, chẳng hạn:

“Người theo đuổi con, nữ nhiều hơn hay nam nhiều hơn?”

“Con từ chối hết à? Hay là chưa rõ mình thích gì?”

Những hành động và lời nói kỳ quái của Trương Vinh Á, giống như hành vi tự hại của chính Đặng Thành Ninh, bị cậu chôn chặt trong lòng. Cậu không dám nói với Triệu Uyển Di, vì sợ rằng mình quá nhạy cảm và làm hỏng mối quan hệ tốt đẹp mà mẹ cậu khó khăn lắm mới có được.

Nhưng cậu ngày càng không thích Trương Vinh Á, cố gắng tránh ở riêng với hắn.

Lúc này, khi nghĩ đến việc Trương Vinh Á đang chờ cậu ở cổng trường, Đặng Thành Ninh gần như không thể bước tiếp.

Nhưng mẹ cậu đã nói: “Mẹ ở nhà nấu món sườn muối tiêu mà con thích nhất, chú Trương cũng thích món này. Hai người về sớm nhé, kẻo sườn nguội mất!”

Giọng nói hân hoan như thế của mẹ hắn, đã bao lâu rồi không nghe thấy chứ?

Mưa lớn sắp đổ, khuôn viên rộng lớn chỉ trong mười phút đã trở nên vắng lặng. Chỉ còn lại một mình Đặng Thành Ninh, bước đi chậm chạp, tiến về phía cổng trường.

Dù đi chậm đến đâu, cậu cuối cùng vẫn đến nơi.

Đặng Thành Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc BMW màu tím sặc sỡ đậu ở cổng trường. Màu sắc chói đến mức khiến người ta nhìn một lần là hoa mắt.

Cậu định ngồi vào ghế sau, nhưng Trương Vinh Á đã ân cần xuống xe, mở cửa ghế phụ và mời cậu ngồi. Đặng Thành Ninh nhìn nụ cười rạng rỡ của gã, cảm giác buồn nôn trong dạ dày trào lên, chỉ có thể gắng gượng bước vào xe.

Sau khi lên xe, Trương Vinh Á khởi động, quay đầu nhìn cậu hỏi: “Có phải con không khỏe không? Sao mặt tái thế?”

Mùi nước hoa nồng nặc trong xe khiến Đặng Thành Ninh càng thêm khó chịu, cậu chỉ lắc đầu.

Không ngờ xe chạy chậm một đoạn rồi quẹo phải vào con đường nhỏ phía sau cổng trường, sau đó dừng lại.

Trương Vinh Á tháo dây an toàn, nghiêng người lại gần, thấp giọng nói: “Con không thoải mái chỗ nào? Nói cho chú nghe, không sao đâu.”

Ký ức của Đặng Thành Ninh về những chuyện xảy ra sau đó trở nên mơ hồ. Chỉ còn những mảnh ghép rời rạc về hình ảnh và lời nói.

Trương Vinh Á vẫn lải nhải những lời khó chịu, giọng điệu mỗi lúc càng dồn dập và tục tĩu. Khi gã ta sáp lại gần, Đặng Thành Ninh có thể cảm nhận được sức nóng trong hơi thở của gã, khiến bụng Đặng Thành Ninh quặng thắt.

“Em không khỏe, chú cũng rất khó chịu.”

“Em thật xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn mẹ em nữa. Dù sao cũng chỉ mới 17 tuổi.”

“Em còn nhỏ, không nên yêu sớm có biết không? Nếu yêu sớm mẹ em sẽ buồn đấy.”

“Nhưng chú có thể giúp em biết mùi vị yêu sớm là gì, có muốn không?”

“Lúc nhìn thấy em, tôi đã chắc chắn em thích con trai. Không cần nói dối, chắc chắn sẽ thích.”

“Em xem yêu đương có nhiều lợi ích lắm, như mẹ em thấy, vốn bà ta đã không được bình thường, chẳng phải nhờ tôi mà đã bình thường rồi sao?’

Trương Vinh Á chạm vào tóc của cậu, sau đó kéo đồng phục chạm vào thắt lưng, cuối cùng cúi người xuống kéo quần của Đặng Thành Ninh.

Đặng Thành Ninh run rẩy không thể cử động.

Trương Vinh Á lớn hơn cậu nhiều, nhưng với sức lực này cậu không thể đẩy Trương Vinh Á ra.

Vào lúc đó cậu như bị đóng băng, nỗi sợ hãi tràn ngập cơ thể khiến cậu không thể cử động.

cậu vừa sợ hành vi của Trương Vinh Á, vừa sợ mẹ biết được những chuyện Trương Vinh Á làm.

Liệu bà ấy có sụp đổ thêm lần nữa không, còn có thể cứu vãn được nữa không?

“Sao em lại khóc? Ngoan nào, chú sẽ đối xử tốt với em…”

Bàn tay lạnh như da rắn trườn xuống nắm lấy và bắt đầu cử động.

Đặng Thành Ninh run rẩy nôn mửa như đang gặp ác mộng.

Bên ngoài xe gió gào thét dữ dội…

Đột nhiên–

Một tiếng va chạm lớn vang lên, toàn bộ chiếc xe rung chuyển.

Trương Vinh Á hoảng sợ, dừng ngay động tác.

Đôi mắt Đặng Thành Ninh ngấn lệ, mơ hồ nhìn về phía ghế lái. Bên ngoài cửa sổ xe, có người đang đập mạnh vào cửa kính, kèm theo tiếng quát tháo lớn: “Cái đm thằng già biến thái! ** 18 đời tổ tiên nhà ông!”

Lực va đập mạnh đến mức kinh hoàng. Chỉ vài cú đập, cửa sổ xe bằng kính cường lực đã ầm ầm vỡ vụn. Một bàn tay to lớn thò vào, nhanh chóng mở cửa xe.

Một người cao lớn khoảng 1m9, mặc đồng phục của trường trung học thực nghiệm, trên tay cầm một quả tạ tay, đầy vẻ giận dữ, nắm lấy cổ áo Trương Vinh Á, lôi gã ra khỏi xe.

Thấy người lôi mình là một học sinh mặc đồng phục, Trương Vinh Á có phần trấn tĩnh hơn, bắt đầu lớn tiếng đe dọa: “Mày dám đập xe của tao? Đây là BMW đấy! Mày đền nổi không?!”

Người cao lớn không thèm đáp lời, ném quả tạ đi, siết chặt nắm đấm và đấm thẳng vào mặt Trương Vinh Á.

“Con mẹ nó, tao không chỉ dám đập xe, mà còn dám đánh chết cái đồ biến thái nhà mày!”

Máu mũi Trương Vinh Á chảy ròng ròng, gã ngã xuống đất như một mớ rác thải.

Người cao lớn cúi người, nhìn vào trong xe, sốt ruột hỏi: “Bạn học, cậu không sao chứ?”

Đặng Thành Ninh với đôi mắt đỏ hoe, sưng húp, ngơ ngác nhìn hắn.

“Đặng Thành Ninh?!” Người cao lớn kinh ngạc thốt lên.

Người cao lớn đó chính là Hạ Duệ Phong, ủy viên thể dục cùng lớp với Đặng Thành Ninh. Hai người đã học chung một năm, quan hệ cũng khá tốt.

Hạ Duệ Phong ấn nút mở khóa xe, chạy đến phía ghế phụ, kéo cửa ra, giúp Đặng Thành Ninh tháo dây an toàn rồi đỡ cậu xuống xe.

Trước khi để Đặng Thành Ninh rời xe, hắn còn cẩn thận giúp cậu chỉnh lại quần áo.

Ngay khi cả hai vừa xuống, Trương Vinh Á liền bò lên xe, đóng lại cánh cửa đã tan nát, khóa xe, rồi ngồi bên trong lớn tiếng quát tháo.

“Tao sẽ kiện mày! Mày tiêu đời rồi! Mày đập xe, còn vô cớ đánh người, mày chờ bị đuổi học đi! Tao sẽ bắt mày đền xe!”

Hạ Duệ Phong đỡ Đặng Thành Ninh đến lề đường, để cậu ngồi yên. Sau đó hắn nhặt lại quả tạ tay, rồi hùng hổ bước về phía chiếc xe.

“Ông đây sẽ đập nát cái xe của mày, đồ biến thái! Cứ kiện, kiện cả tổ tông nhà tao luôn đi! Mày không coi ai ra gì hả?!”

Quả tạ nặng nề đập mạnh lên nắp xe, tạo ra từng vết lõm lớn. Hạ Duệ Phong như có sức mạnh phi thường, chẳng khác gì siêu nhân, chỉ trong chưa đầy một phút, chiếc xe vốn sáng bóng như mới đã bị đập cho méo mó, lồi lõm khắp nơi.

Trương Vinh Á có lẽ đã phát điên, gã sợ quả tạ tiếp theo sẽ nện thẳng vào đầu mình. Gã vội vàng khởi động xe, nhấn ga bỏ chạy, không màng đến Hạ Duệ Phong đang đứng chắn trước đầu xe.

Hạ Duệ Phong nhảy sang một bên né tránh, rồi lập tức đuổi theo, nhấc quả tạ tay lên, lấy đà vài bước và ném thẳng nó về phía chiếc xe với một tư thế hoàn hảo.

“Rầm!”

Kính sau của chiếc BMW vỡ vụn, để lại một mảng lớn đầy vết rạn.

Lần này, Trương Vinh Á không dám dừng lại thêm nữa, gã chỉ lo tháo chạy.

Đặng Thành Ninh ngồi thẫn thờ bên lề đường, nhìn sự việc bất ngờ vừa xảy ra như trong mơ.

Cơn gió lạnh lùa qua, Hạ Duệ Phong bước đến gần, ngược sáng, hỏi với giọng đầy lo lắng: “Cậu không sao chứ?”

Tim Đặng Thành Ninh đập nhanh hơn, đầu óc trở nên mơ hồ. Trước mắt cậu, người này bỗng trở thành nguồn cảm giác tin cậy mãnh liệt.

Cậu biết, đây chính là hiệu ứng cầu treo.
Bình Luận (0)
Comment