Sau khi nhận được tin tức về Đặng Thành Ninh, Hà Duệ Phong trằn trọc suy nghĩ rất lâu.
Hắn nghĩ về từng lời nói, hành động của Đặng Thành Ninh trong hai ngày qua, nghĩ về biểu hiện của mình, nghĩ về sự bị động của Đặng Thành Ninh, nghĩ về sự chủ động quá mức của bản thân, nghĩ về việc kế hoạch của mình đã vượt ngoài sự chuẩn bị, nghĩ về sự im lặng chấp nhận của Đặng Thành Ninh…
Nghĩ tới mức không chịu nổi, Hà Duệ Phong bật dậy khỏi giường, ngồi vào bàn làm việc, lấy vở và bút ra, bắt đầu nghiêm túc viết lại kế hoạch yêu đương của mình.
Yêu đương hẳn phải bắt đầu từ việc hẹn hò, gặp mặt, trò chuyện, giao tiếp, tìm hiểu sở thích của nhau: thích ăn gì, thích xem thể loại phim nào – những điều này cả hai đã làm từ ngày đầu tiên gặp gỡ trong buổi xem mắt. Dù Đặng Thành Ninh đã nói ngay từ đầu đây chỉ là hẹn hò giả, nhưng rõ ràng họ đã thực sự gặp gỡ, cùng ngồi xuống trò chuyện và ăn cơm rất nhiều lần. Đặng Thành Ninh hợp ý hắn đến mức đáng kinh ngạc: sở thích phim ảnh, thể thao đều giống hắn.
Chẳng lẽ từng ấy sự tìm hiểu vẫn chưa đủ sao?
Tiếp theo phải đến giai đoạn thân mật hơn, bắt đầu từ nắm tay rồi đến ôm ấp – bước này, Hà Duệ Phong thừa nhận mình đã quá vội, hành động như một kẻ liều lĩnh, không thể kiềm chế sau khi tỏ tình.
Có lẽ hắn đã làm Đặng Thành Ninh hoảng sợ?
Nhưng Đặng Thành Ninh lại nói thích hắn.
Cẩn thận nghĩ lại, từ lần đầu gặp gỡ trong buổi xem mắt, Đặng Thành Ninh chưa từng từ chối bất cứ đề nghị hay hành động nào của hắn, dù là một bữa cơm hay một nụ hôn.
Hà Duệ Phong liệu có bỏ qua cảm xúc thật sự của Đặng Thành Ninh?
Những cảm xúc mơ hồ bị chôn vùi từ thời cấp ba, những cảm xúc từng bị áp lực đè nén sâu trong ký ức, dường như đã bị đánh thức sau lời tỏ tình, ùa về một cách mãnh liệt.
Điều đó khiến Hà Duệ Phong bỗng cảm thấy bối rối và chùn bước.
Nhưng nghiêm túc suy xét, có lẽ đối với Đặng Thành Ninh, họ chỉ là hai người bạn học cũ lâu ngày không gặp, mối quan hệ vốn chẳng thân thiết gì, vẫn đang trong giai đoạn làm quen lại. Ấy thế mà hắn lại vội vàng kéo cả hai vào một mối quan hệ tiến triển mạnh mẽ.
Hà Duệ Phong viết ba chữ “kế hoạch yêu” lên trang giấy, rồi rơi vào trầm tư sâu sắc.
Thứ Tư là một ngày vô cùng bận rộn. Hà Duệ Phong chỉ có thời gian nghỉ trưa để nhắn hai tin cho Đặng Thành Ninh, sau đó lại bận bịu đến tận hơn chín giờ tối. Về đến nhà, hắn rửa mặt xong rồi nhắn tin cho Đặng Thành Ninh, báo rằng mình đã về nhà.
[DCN: Vất vả rồi.]
[Gia Bối: Hai ngày nay anh bận lắm, mệt chết đi được, không có cách nào tìm em.]
[DCN: Ừm.]
[Gia Bối: Thứ Bảy tối em có rảnh không? Chúng ta đi ăn cơm nhé?]
[DCN: Được.]
Nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, Hà Duệ Phong không nhịn được mà gọi một cuộc trò chuyện bằng giọng nói cho Đặng Thành Ninh.
Đặng Thành Ninh bắt máy rất nhanh.
Cả hai nói “alo” rồi rơi vào im lặng.
Hà Duệ Phong nghĩ, thì ra chúng ta chưa từng gọi điện thoại cho nhau sao? Không ngờ lại lúng túng như vậy, cả hai chẳng ai biết phải bắt đầu nói về chủ đề gì. Khi họ ăn cơm hay xem phim cùng nhau, thường chẳng cần nói quá nhiều. Không có chủ đề, họ có thể ăn uống hoặc bàn về bộ phim vừa xem.
Nhưng khi chỉ có một cuộc điện thoại đơn độc, Hà Duệ Phong mới nhận ra, hóa ra giữa họ vẫn còn xa lạ.
“Buổi tối em thường làm gì?” Hà Duệ Phong mở lời.
“… Sao vậy? Buổi tối… ở nhà xem phim.” Đặng Thành Ninh đáp, giọng có chút nghi hoặc.
“Phim gì vậy?”
Đặng Thành Ninh ngập ngừng ít nhất mười giây rồi trả lời: “Di trú của loài chim.”
“Hả?” Hà Duệ Phong chưa từng xem qua, “Phim nghệ thuật à?”
“Phim tài liệu.” Đặng Thành Ninh nói.
Hà Duệ Phong lặng lẽ thêm bộ phim vào danh sách xem sau. Hắn luôn nghĩ Đặng Thành Ninh giống mình, thích phim hành động viễn tưởng kèm bỏng ngô, không ngờ em ấy còn xem cả phim tài liệu.
“Lúc nãy nhắn tin với em, anh để ý thấy ảnh đại diện của hai chúng ta hoàn toàn giống ảnh của cặp tình nhân.” Hà Duệ Phong tìm chủ đề khác, “Này, em nói xem, hai chúng ta thêm WeChat cũng đã mười mấy năm rồi. Nhiều năm như vậy, anh không hề để ý rằng ảnh đại diện của em là hình quảng lâu. Em vẫn luôn dùng ảnh này hay mới đổi gần đây?”
“Không nhớ rõ lắm, chắc từ khi tốt nghiệp cấp ba, có lẽ vào đại học thì đổi. Mười mấy năm nay vẫn dùng ảnh này.” Giọng Đặng Thành Ninh từ điện thoại vọng lại, bình thản không có cảm xúc, “Có lẽ anh có nhiều bạn bè trên WeChat quá nên không để ý đến em.”
“…”
Không hiểu sao, Hà Duệ Phong lại cảm thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng. Theo bản năng, hắn giải thích: “Anh không có nhiều bạn trên WeChat lắm, chỉ là nếu không liên lạc thì sẽ không để ý.”
“Ừm.”
“… Em nhớ tốt hơn anh, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, khi cha mẹ hai bên thêm WeChat, em còn nhớ đã thêm anh vào.”
“Bởi vì ngày đó xảy ra vài chuyện không thể nào quên, cho nên…” Đặng Thành Ninh ngừng lại một chút, “Có lẽ anh đã quên.”
Tim Hà Duệ Phong thắt lại: “Anh nhớ.”
Giữa hai người lại rơi vào im lặng.
Hà Duệ Phong giải thích: “Anh nhớ rõ là đã thêm WeChat của em.”
“Ừm, nếu không nhớ cũng bình thường thôi, dù sao cũng đã hơn mười năm.” Đặng Thành Ninh đáp lại.
“Thật sự nhớ mà… Nhưng anh chưa từng thấy em đăng gì trên vòng bạn bè, chuyện này là sao? Do WeChat hại anh à.” Hà Duệ Phong cười gượng, tay gãi gãi phía sau đầu, càng lúc càng lúng túng.
“Em không đăng vòng bạn bè, nên anh không thấy là đúng rồi.” Đặng Thành Ninh bình thản nói.
Không biết vì sao, trong buổi trò chuyện tối nay, giọng nói của Đặng Thành Ninh khiến Hà Duệ Phong cảm giác có chút xa lạ. Vài lần hắn không biết phải nói tiếp thế nào, đến cuối cùng hai người chỉ đành nói lời tạm biệt trong sự ngượng ngập.
Hà Duệ Phong cảm thấy, chắc chắn là do hắn vô tình nhắc lại chuyện cũ, khiến Đặng Thành Ninh tâm trạng không tốt.
Lẽ ra hắn không nên nói đến chuyện thành Quảng Lâu hay những ký ức thời cấp ba.
Cúp điện thoại xong, Hà Duệ Phong lăn qua lộn lại trên giường, không sao ngủ được.
Ngày họ kết bạn trên WeChat, đã xảy ra chuyện không hay. Hắn biết rõ điều đó, thế mà vì sao vẫn đi nhắc lại? Hà Duệ Phong chỉ muốn tự tát vào mặt mình một cái.
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh một đôi mắt đỏ hoe, ẩn chứa nước mắt.
Những chuyện như vậy, dù có qua bao nhiêu năm, chắc chắn vẫn là ký ức đau lòng.
Hà Duệ Phong quyết định ngồi dậy, chuẩn bị xuống lầu lấy xe đạp.
“Chắc mình điên rồi.” Hắn tự nhủ. Đây đã là đêm thứ tư liên tiếp hắn đến nhà Đặng Thành Ninh. Rõ ràng tối qua khi lập kế hoạch, hắn đã quyết tâm phải từ từ, không được hấp tấp, phải quan tâm đến cảm xúc của Đặng Thành Ninh. Thế mà giờ đây, ý chí vừa buông lơi, hắn đã bước xuống lầu.
Khi mở khóa xe đạp, Hà Duệ Phong nhìn đồng hồ. Đã gần 11 giờ đêm, có lẽ Đặng Thành Ninh đã ngủ. Nhưng dù vậy, hắn vẫn muốn đến. Dù chỉ đứng dưới lầu cũng được.
Vừa lấy điện thoại quét mã, Hà Duệ Phong bất giác dừng lại. Một cảm giác kỳ lạ ập đến, hắn ngẩng đầu nhìn quanh.
Chiếc Panamera màu xanh xám đậu ở đúng vị trí lần trước.
Khoảnh khắc đó, Hà Duệ Phong không sao diễn tả được cảm xúc của mình.
Hắn tiến lại gần, thật gần, đến mức có thể nhìn rõ người trong xe vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của mình. Qua cửa kính xe, hắn thấy Đặng Thành Ninh ngồi ở ghế lái, tay đặt lên vô lăng, đầu hơi ngẩng lên như đang nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó.
Không cần đoán, Hà Duệ Phong cũng biết vì sao Đặng Thành Ninh lại dừng xe ở đây.
Hắn lấy điện thoại, gọi.
Trong xe, Đặng Thành Ninh giơ tay lên, nhận cuộc gọi.
“Alo.”
“Đã ngủ chưa?” Hà Duệ Phong hỏi.
“Đang định ngủ.” Giọng Đặng Thành Ninh bình tĩnh, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Nếu không phải Hà Duệ Phong đứng ngay bên cạnh xe, hắn đã tin lời đó.
“Anh muốn gặp em, định đến tìm em. Được không?”
Nói xong, Hà Duệ Phong không ngạc nhiên khi thấy Đặng Thành Ninh lúng túng, giây tiếp theo xe liền khởi động.
Hà Duệ Phong sợ anh thật sự nhấn ga bỏ đi, liền vội vàng nói: “Cục cưng, em gấp gì thế? Anh thấy em rồi mà.”
Đặng Thành Ninh sững lại, tắt máy xe rồi bước xuống.
Hà Duệ Phong cúp điện thoại, nhịn cười bước tới.
“Đã đến dưới lầu rồi, sao không gọi cho anh? Nếu không phải anh xuống lầu, định đi tìm em, chẳng lẽ em định đứng đây một lúc rồi về luôn à?”
Đặng Thành Ninh lúng túng giải thích: “Không… không phải, em… chỉ là đi ngang qua thôi…”
Anh nói được nửa chừng thì chợt nhớ vừa rồi còn nói chuyện điện thoại với Hà Duệ Phong, bảo rằng mình đang ở nhà xem phim. Giờ thì bất cứ lý do nào cũng không còn hợp lý nữa.
Đặng Thành Ninh im bặt, mặt dần đỏ lên vì xấu hổ.
Hà Duệ Phong cúi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Lên nhà anh nhé?”
Đặng Thành Ninh nhìn hắn, ánh mắt ngập ngừng. Hơi thở của Hà Duệ Phong cũng trở nên gấp gáp. Hắn nắm lấy tay anh, kéo về phía căn hộ của mình.
11 giờ đêm, trong khu chung cư yên tĩnh đến mức hầu như không một bóng người qua lại. Hà Duệ Phong nắm lấy tay Đặng Thành Ninh, cả hai bàn tay cùng được hắn đút vào túi áo khoác của mình, siết chặt đến ấm áp.
Ban đầu, tay Đặng Thành Ninh lạnh buốt, nhưng dần dần ấm lên. Khi thang máy dừng ở tầng nhà Hà Duệ Phong, lòng bàn tay anh đã hơi rịn mồ hôi.
Hà Duệ Phong áp ngón tay lên máy quét vân tay, mở cửa căn hộ. Hắn không bước vào ngay mà đứng tại cửa, lấy điện thoại ra, bấm vài thao tác rồi quay sang nói với Đặng Thành Ninh:
“Đặt ngón tay em lên đây.”
Đặng Thành Ninh ngơ ngác nhìn hắn.
“Anh muốn lưu vân tay em.”
Câu nói khiến Đặng Thành Ninh ngây người.
Hà Duệ Phong cầm lấy tay anh, dịu dàng hỏi: “Dùng ngón trỏ được không?” Thấy Đặng Thành Ninh gật đầu, hắn trực tiếp giúp anh quét dấu vân tay.
Chỉ mất vài giây, hệ thống đã lưu lại thông tin. Tất cả diễn ra quá nhanh, khiến Đặng Thành Ninh chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh vẫn không dám tin rằng mình vừa được phép tự do ra vào nhà Hà Duệ Phong.
Không để Đặng Thành Ninh có thời gian nghĩ ngợi thêm, Hà Duệ Phong kéo anh vào nhà, đóng cửa lại và ngay lập tức hôn lên môi anh.
Hà Duệ Phong vốn định chỉ hôn nhẹ một chút, nhưng cảm giác mãnh liệt ấy làm hắn khó kiềm chế. Hắn đã dùng tất cả sự tự chủ để dừng lại, không muốn dành cả đêm chỉ để đắm chìm vào nụ hôn. Khi tách ra, hắn ngắm đôi môi đỏ mọng của Đặng Thành Ninh, anh còn chưa hoàn hồn, ánh mắt lấp lánh như mê say. Hà Duệ Phong cảm thấy mình thật sự rất kiềm chế giỏi.
Nhưng hắn vẫn còn điều muốn nói.
Đặng Thành Ninh có lẽ thiếu cảm giác an toàn. Dù đã đến dưới nhà hắn nhiều lần nhưng vẫn không dám lên. Hai người họ nhớ nhung đến mức không chịu nổi, nhưng anh lại luôn chần chừ, không dám tiến thêm bước nào.
Hà Duệ Phong vòng tay đỡ lấy Đặng Thành Ninh, dẫn anh ngồi xuống sofa. Hắn trịnh trọng quỳ một gối xuống, nắm lấy đôi tay anh, nhìn vào mắt anh mà nói: “Anh có điều muốn nói.”
Đặng Thành Ninh yên lặng nhìn hắn.
Hà Duệ Phong nói tiếp, giọng chân thành: “Anh đã lập một kế hoạch cho hai chúng ta.”
Đặng Thành Ninh chớp mắt ngơ ngác, chẳng hiểu Hà Duệ Phong định làm gì.
“Cục cưng, anh muốn ở bên em, yêu em, một tình yêu nghiêm túc với mục tiêu là ở cạnh nhau cả đời. Không phải kiểu yêu đương qua loa, mới mẻ cho vui. Vì vậy…”
Hà Duệ Phong ngừng một chút, nhìn thẳng vào mắt Đặng Thành Ninh: “Em nghĩ gì, lo lắng điều gì, thích gì, không thích gì, tất cả phải nói cho anh biết. Nếu anh làm gì khiến em không vui, em phải nói. Như tối qua ở công viên, anh cảm thấy mình đã nói gì đó làm em buồn, nhưng em không chịu nói ra. Anh đầu óc không được nhạy, đôi khi nghĩ không ra đâu.”
Đặng Thành Ninh vội vàng giải thích: “Em không buồn, thật mà… em—”
Hà Duệ Phong cắt lời, giọng nhẹ nhàng: “Em có thể thành thật không?”
Đặng Thành Ninh khựng lại.
Hà Duệ Phong tiếp tục: “Anh đã nghĩ rất lâu… Là vì em ghen, đúng không?”
Đặng Thành Ninh khẽ nhìn hắn, ánh mắt thoáng lẩn tránh, rồi nhẹ nhàng gật đầu.