Xám Và Trắng - Kháo Kháo

Chương 27

Khi học kỳ mới vừa khai giảng, Mạnh Hàm Hạ gặp phải phiền toái. Một nam sinh từ trường tư thục gần đó, không rõ là trên đường đi học hay tan học, đã tình cờ gặp cô và ngay lập tức bị thu hút. 

Nam sinh đó lập tức tiến đến xin cách liên lạc, nhưng bị cô từ chối thẳng thừng. Không chịu bỏ cuộc, hắn nhìn thấy cô mặc đồng phục của trường Thực Nghiệm Trung học, liền nói: “Nếu cậu không cho tôi số điện thoại cũng không sao. Tôi sẽ đến cổng trường cậu chờ mỗi ngày.”

Ban đầu, Mạnh Hàm Hạ không tin, nhưng ngày hôm sau, cô thật sự thấy hắn cùng vài người bạn đứng trước cổng trường. Họ hi hi ha ha vây lấy cô, tiếp tục xin số điện thoại, thậm chí còn theo cô lên cả xe buýt.

Mạnh Hàm Hạ hoảng hốt, không biết làm thế nào, thậm chí đã nghĩ đến việc không xuống xe tại bến nhà mình để tránh họ biết chỗ ở. Rất may, mấy nam sinh đó có vẻ không muốn làm quá, sau hai trạm thì vừa cười vừa xuống xe.

Trong nửa năm đó, ba của Mạnh Hàm Hạ không có ở nhà vì được điều đến tổng công ty học tập, trong nhà chỉ còn cô và mẹ. Cô không muốn mẹ lo lắng nên đã lén gọi điện thoại cho Lâm Kỳ để kể về việc này.

Lâm Kỳ nghe xong liền nói: “Chuyện này dễ thôi, tụi tớ sẽ đưa cậu về nhà.”

Lâm Kỳ là bạn thân của Mạnh Hàm Hạ, đương nhiên không thể để yên. Cô rủ Mạnh Hàm Hạ đến tìm vài nam sinh thân thiết, trong đó có Hà Duệ Phong. Nghe xong câu chuyện, các nam sinh đều đồng ý cùng nhau đưa Mạnh Hàm Hạ về nhà. Vậy là năm người cùng hộ tống cô một vòng.

Sau một vòng đưa đón, mọi người nhận ra cách này khá phiền phức, nên quyết định áp dụng chế độ luân phiên.

Sau ba vòng luân phiên, có tin tốt và tin xấu. Tin tốt là nam sinh trường tư thục kia không xuất hiện nữa. Tin xấu là hắn đã tìm ra lớp của Mạnh Hàm Hạ, viết thư tình cho cô, còn nhờ người mang trà sữa và bánh kem đến tặng, bắt đầu theo đuổi công khai.

Dù Mạnh Hàm Hạ từ chối thế nào cũng không có tác dụng.

Sáu người nhóm họp để tìm cách giải quyết. Lâm Kỳ đảo mắt, nảy ra ý tưởng:

“Chuyện này dễ mà. Cậu cứ nói với hắn là cậu đã có bạn trai, hắn chẳng phải sẽ bỏ cuộc sao?”

Sau đó, Lâm Kỳ bắt đầu phân công nhiệm vụ, quyết định tìm người giả làm bạn trai của Mạnh Hàm Hạ để mỗi ngày đưa cô về nhà.

Lý Kiệt Minh là người đầu tiên lên tiếng: “Tao có người mình thích rồi, không được đâu. Trương Bác Khánh tiện đường, để nó làm đi.”

Mọi người nhìn về phía Trương Bác Khánh. Hắn nhìn Hà Duệ Phong, rồi lại nhìn Tiết Lâm.

Tiết Lâm lập tức nói: “Tao có đối tượng ám muội rồi, tao cũng không được.”

Hà Duệ Phong thở dài: “… Để tao làm đi. Tao cao ráo, có sức, nếu có đánh nhau cũng không thua.”

Cứ thế, việc này được quyết định một cách nhanh chóng.

Không phải lúc nào cũng là Hà Duệ Phong và Mạnh Hàm Hạ đơn độc đi cùng nhau. Lâm Kỳ và Trương Bác Khánh thường xuyên đi cùng họ, khiến mọi chuyện trở nên ít ngại ngùng hơn.

Nhưng theo thời gian, Lâm Kỳ và Trương Bác Khánh bắt đầu yêu nhau. Có những lúc họ tách riêng, để lại Hà Duệ Phong và Mạnh Hàm Hạ cùng nhau tan học, đi đến trạm xe buýt.

Quan hệ giữa Hà Duệ Phong và Mạnh Hàm Hạ không quá thân thiết. Họ chủ yếu chỉ giao tiếp khi có mặt bạn bè. Đoạn đường ngắn ngủi trở nên hơi gượng gạo. Hà Duệ Phong gãi đầu, thấy Đặng Thành Ninh đi phía trước cách không xa, liền thuận miệng nói: “Tan học lớp bồi dưỡng cũng khá muộn ha.”

Mạnh Hàm Hạ nghiêng đầu: “Hả?”

Hà Duệ Phong khẽ hất cằm chỉ: “Đặng Thành Ninh cũng vừa phải về nhà.”

Mạnh Hàm Hạ “Ồ” một tiếng, rồi hỏi: “Cậu không chào hỏi cậu ấy à? Các cậu không phải quen nhau sao?”

Hà Duệ Phong thừa nhận, dù thường nhìn thấy Đặng Thành Ninh từ xa, hắn lại chẳng đủ dũng khí để gọi một tiếng chào. Hắn cũng không hiểu tại sao. Có lẽ là tâm lý của một người học trung bình khi đứng trước một học thần, tự nhiên thấy e dè.

Hà Duệ Phong lắc đầu: “Bọn tôi học chung hồi cấp 3 năm nhất, biết nhau thì có, nhưng không thân thiết lắm.”

Nghe vậy, Mạnh Hàm Hạ hỏi: “Vậy lần trước Kỳ Kỳ lấy danh nghĩa của cậu hẹn cậu ấy ra để tỏ tình, cậu ấy có trách cậu không?”

“Không có đâu, người ta tốt lắm mà,” Hà Duệ Phong trả lời, “Học giỏi, tính cách tốt, còn đẹp trai nữa. Thật sự hoàn hảo.”

Mạnh Hàm Hạ bật cười: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe ai khen tính cách của Đặng Thành Ninh tốt đó.”

Hà Duệ Phong ngạc nhiên: “Hả?”

“Tôi nghe toàn thấy bảo cậu ấy rất lạnh lùng, nghiêm túc. Nghe nói từng có một bạn nữ cầm thư tình đứng chờ trước lớp cậu ấy tan học. Cậu ấy thẳng thừng bảo cô ấy chắn lối đi, rồi kiên quyết không nhận thư tình. Kết quả cô ấy khóc lóc bỏ về.”

Hà Duệ Phong vội vàng bênh vực: “Kỳ thực, nếu ai đó lén đưa thư tình cho cậu ấy, chưa chắc cậu ấy đã phản ứng gay gắt như vậy đâu.”

Mạnh Hàm Hạ tò mò: “Vì sao cậu nghĩ vậy?”

Hà Duệ Phong bày tỏ suy đoán: “Đặng Thành Ninh chắc không thích bị tỏ tình công khai đâu. Càng lớn lên, có lẽ cậu ấy càng không thích. Nhưng hồi cấp 3 năm nhất, tôi nhớ có bạn lén nhét thư tình vào ngăn bàn cậu ấy, cậu ấy vẫn giữ lại đấy.”

“Ồ… thì ra là vậy…” Mạnh Hàm Hạ gật gù.

Đến đây, câu chuyện rơi vào im lặng. Hai người không biết nói gì thêm.

Lúc này, họ đã đến gần cổng trường. Hà Duệ Phong nhìn thấy Đặng Thành Ninh bước lên xe buýt, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời đi.

Thời gian tan học lớp bồi dưỡng và lúc Hà Duệ Phong kết thúc huấn luyện thể dục thường trùng nhau. Khi giáo viên thấy học sinh từ lầu thành quảng bắt đầu lần lượt xuống, ông sẽ thổi còi kết thúc. Nhưng Đặng Thành Ninh thường chậm rãi ở lại thêm chút. Có khi để thảo luận bài với bạn, có khi để hỏi thầy cô, hoặc đơn giản là vì cậu thích rời đi khi mọi người đã về hết.

Hà Duệ Phong cũng không rõ vì sao, nhưng khi hoàn thành phần giãn cơ cuối cùng của buổi tập, hắn luôn làm rất chậm. Rửa tay, lau mồ hôi, thay quần áo, hắn cứ kéo dài mãi. Đôi khi Trương Bác Khánh và các bạn đến chờ, còn sốt ruột giục hắn nhanh lên. Nhưng Hà Duệ Phong vẫn chậm rãi.

Khi đeo cặp lên vai và rời đi, hắn thường thấy Đặng Thành Ninh vừa bước ra.

Từ khoảnh khắc đó, đến khi họ ra khỏi cổng trường, Hà Duệ Phong cảm thấy mình khó thở hơn bình thường.

Thời gian trôi qua, càng gần tháng 6, Hà Duệ Phong càng trở nên căng thẳng. Kỳ thi chuyên ngành đã hoàn thành, kết quả cũng tạm ổn. Bây giờ mọi thứ phụ thuộc vào điểm thi văn hóa.

Gia đình Hà Duệ Phong đã bàn bạc kỹ, quyết định lựa chọn tối ưu: cố gắng thi đậu vào khoa thể dục của Đại học Sư phạm. Nếu không, họ sẽ tính đến các trường khác.

Hà Duệ Phong có thành tích học tập không ổn định, đôi khi không phát huy tốt, mà chuyên ngành chính quy lại là điều xa tầm với. Điều này khiến hắn vô cùng lo lắng và sợ hãi. Sau kỳ thi chuyên ngành, không cần phải huấn luyện thêm, mỗi đêm hắn đều học đến tận 12 giờ. Sự lo âu của hắn rõ ràng đến mức ba mẹ hắn cũng nhận ra, họ còn cố gắng an ủi: “Không đậu vào chuyên ngành chính quy thì cũng đâu sao, sau này học nâng cao vẫn có cơ hội mà.”

Nhưng Hà Duệ Phong chẳng thể nào nghe lọt tai.

Trong lòng hắn mơ hồ có một tiếng nói, nhưng hắn không dám đối diện với nó.

Vào một buổi chiều cuối tháng Tư, ngay sau khi bài thi thử vừa kết thúc, Hà Duệ Phong ngồi trong lớp, so đáp án với bạn bè. Xong xuôi, phát hiện mình sai ở đâu, hắn lại tiếp tục ôn tập chăm chú.

Lý Kiệt Minh và mấy người khác đã xuống sân chơi bóng từ lâu, chỉ còn lại hắn cặm cụi học.

Bỗng có một bạn học chạy vào lớp, vẻ mặt đầy hưng phấn, lớn tiếng reo lên: “Chuyện lớn đây! Tin nóng giải trí đây mọi người!”

Mấy người còn lại trong lớp lập tức tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Hà Duệ Phong đang cúi đầu vào sách, chẳng buồn quan tâm. Nhưng giọng bạn học kia to quá, khiến cả phòng học đều nghe rõ mồn một.

“Còn nhớ anh khóa trên từng công khai tỏ tình với Đặng Thành Ninh không?!”

Hà Duệ Phong ngẩng đầu.

Ai mà không nhớ? Anh chàng đó từng đoạt giải nhất cuộc thi vật lý cấp tỉnh, lại còn được tuyển thẳng vào trường danh tiếng. Đỉnh cao như vậy, thế mà anh ta lại công khai tỏ tình với Đặng Thành Ninh trước mặt cả khu giảng đường. 

Học trưởng cực kỳ hào phóng, chẳng hề bận tâm về việc mình lộ tính hướng, đứng chắn trước mặt Đặng Thành Ninh và bày tỏ tình cảm. Kết quả bị Đặng Thành Ninh từ chối thẳng thừng: “Yêu đương làm gì, không bằng nghĩ xem làm sao biến cấp tỉnh thành cấp quốc gia.”

“Anh ấy trở về rồi! Nghe nói tham gia cuộc thi quốc tế còn đoạt giải vàng, bay về trong đêm, chuẩn bị tỏ tình với Đặng Thành Ninh lần nữa!”

“Thiệt hả?”

“Ghê vậy trời!”

“Không lẽ người ta chỉ đi dạo quanh trường mà bị tụi mày đồn thành đi tỏ tình?”

“Cầm 99 đóa hoa hồng đứng trước cổng trường mà mày còn nói nhìn lầm?!”

“Chời đất ơi!”

“Tao còn thấy cảm động nữa chứ!”

“Đúng là mạnh mẽ thiệt!”

Nghe đến đây, Hà Duệ Phong lập tức đứng dậy, nhanh chóng nhét sách vở vào cặp, rồi lao thẳng xuống lầu.

Khi tới chân cầu thang, hắn chợt ngẩn người ra. Hắn đang làm gì thế này? Chần chừ vài giây, rồi chẳng hiểu sao, hắn lại bước về phía tòa Thành Quảng. Hôm nay là ngày thi thử, lớp nâng cao không có giờ học. Mới đây hắn còn đi ngang qua lớp của Đặng Thành Ninh, nhưng chẳng thấy ai, chắc mọi người đã về hết.

Có lẽ Đặng Thành Ninh đã rời khỏi trường rồi.

Nghĩ vậy, nhưng Hà Duệ Phong vẫn tiếp tục bước về phía Thành Quảng.

Điều kỳ diệu là hắn lại tìm thấy Đặng Thành Ninh ngồi dưới gốc cây gần đó.

Đặng Thành Ninh đang ngồi trên ghế đá, đọc sách.

Hà Duệ Phong lưỡng lự, không biết có nên nhắc nhở cậu ấy không. Do dự một lúc, hắn quyết định tiến lại gần. Đặng Thành Ninh ngẩng đầu lên, nhìn hắn với ánh mắt ôn hòa.

Hắn ngập ngừng nói: “Tôi vừa nghe bạn trong lớp kể, hình như có người cầm hoa hồng đứng trước cổng trường…”

Đặng Thành Ninh khép sách lại, nhẹ nhàng đáp: “Tôi biết. Vừa ra tới cổng thấy, tôi liền quay lại đây.”

Hà Duệ Phong thầm nghĩ, quả nhiên là vậy.

Đặng Thành Ninh từ trước đến nay không thích ai công khai tỏ tình, huống hồ lại là đồng tính. Việc này chắc hẳn đã lan khắp trường thực nghiệm rồi. Nếu cậu ra cổng trường, học trưởng kia chỉ cần mở lời tỏ tình, thì mấy tháng tới Đặng Thành Ninh chắc chắn sẽ trở thành nhân vật chính trong mục tin đồn của trường.

Hơn nữa, lại là tin đồn về đồng tính.

Có lẽ, Đặng Thành Ninh rất bài xích, thậm chí cực kỳ ghét chuyện này.

Hà Duệ Phong như có một luồng nhiệt huyết dâng lên, buột miệng nói: “Cậu cứ ngồi đây một lát, hơn mười phút nữa hãy về nhà.”

Đặng Thành Ninh ngạc nhiên nhìn hắn, còn chưa kịp hỏi lý do thì Hà Duệ Phong đã quay người chạy đi.

Hà Duệ Phong lao thẳng đến cổng trường. Quả nhiên, hắn thấy học trưởng đang đứng giữa cổng với một bó hoa hồng đỏ rực lớn đến choáng ngợp. Gương mặt anh ta đầy vẻ tự tin, như đã tính toán kỹ mọi chuyện.

Người qua lại xung quanh đều nhìn anh ta.

Hà Duệ Phong máu nóng bừng bừng, bước tới trước mặt anh ta mà chẳng chút khách sáo: “Bạn học, làm ơn rời khỏi đây ngay! Tôi là thành viên ban giám sát học sinh, đã có người phản ánh rằng cậu làm ảnh hưởng đến trật tự của trường.”

Học trưởng chẳng hề nao núng trước lời cảnh cáo của Hà Duệ Phong. Anh ta nhếch mép, bình thản đáp: “Giáo viên còn chưa ra nhắc nhở, cậu thì làm được gì? Chỉ là thành viên giám sát, cậu quản nổi tôi sao?”

“Cổng trường không cho phép người ngoài tụ tập,” Hà Duệ Phong nghiêm giọng.

“Cậu không biết tôi là ai sao? Học sinh lớp dưới phải không?” Học trưởng bật cười. “Đi nhìn bảng vinh danh học sinh ở trường đi, tên tôi vẫn còn ở đó. Tôi đến đây tỏ tình, cậu không hiểu sao?”

“Tôi yêu cầu cậu đi ngay.” Hà Duệ Phong mặt lạnh như tiền, ánh mắt đầy vẻ đe dọa.

Nụ cười trên mặt học trưởng vụt tắt. Anh ta gằn giọng: “Cậu bị gì vậy? Hôm nay nếu không gặp được người, tôi không thể rời đi.”

Hà Duệ Phong tức tối, chẳng buồn khách sáo nữa. Hắn giơ tay giật phăng bó hoa trên tay anh ta. Trước khi học trưởng kịp phản ứng, Hà Duệ Phong đã bước nhanh tới thùng rác gần đó, nhét cả bó hoa vào.

Những cánh hoa đỏ rực rơi tơi tả xuống đất, rải rác khắp nơi.

“Cậu bị điên à?!” Học trưởng tức giận hét lên.

Xung quanh cổng trường, đám đông đang đứng xem mỗi lúc một đông.

Hà Duệ Phong nắm cổ áo học trưởng, kéo mạnh anh ta lại gần, giọng đanh thép: “Ai cho cậu dám động dục ngay trước cổng trường thực nghiệm hả? Đừng ép tôi phải động tay động chân với cậu!”

Học trưởng dù không mạnh bằng Hà Duệ Phong về cả thể lực lẫn vóc dáng, cũng chẳng phải người dễ bắt nạt. Anh ta là người dám công khai tỏ tình, dám làm dám chịu, nên không dễ dàng lùi bước. Biết rõ khả năng thắng chẳng cao, anh ta vẫn quyết định ra tay.

Hai người ngay lập tức lao vào đánh nhau ngay trước cổng trường.

Hà Duệ Phong hoàn toàn chiếm thế thượng phong, chỉ đến khi thầy giáo xuất hiện, mọi chuyện mới dừng lại.
Bình Luận (0)
Comment