Hạ Duệ Phong đọc đi đọc lại tin nhắn ba lần, cảm giác vừa mờ mịt vừa khó hiểu.
Hắn đứng lên, chuẩn bị trở về phòng để suy nghĩ kỹ càng về chuyện này.
Lại Tuyết Phân vốn dĩ đang xem TV lập tức chú ý. Chỉ cần nhìn cách con trai cầm điện thoại đứng lên, bà đã nhạy bén phát hiện ra điều bất thường. Ngay lập tức, bà cầm điều khiển từ xa, bấm tạm dừng chương trình, quay sang hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Hạ Duệ Phong điềm nhiên trả lời: “Toilet.”
Ánh mắt Lại Tuyết Phân sắc sảo, quét từ đầu tới chân hắn, nheo mắt đầy ẩn ý: “Thật sao? Không phải là Thành Ninh nhắn tin cho con đấy chứ?”
Suốt cả ngày chơi điện thoại, nhận không ít tin nhắn, nhưng chưa lần nào bà để ý. Vậy mà lần này, khi hắn thậm chí còn chưa nói một lời, bà lại đoán trúng ngay lập tức.
Từ bé tới lớn, không ít lần Hạ Duệ Phong nghi ngờ mẹ có gắn camera lên trán hắn, hoặc cấy một con chip đọc suy nghĩ vào đầu. Bất cứ khi nào hắn có điều gì giấu giếm, bà đều nắm bắt chính xác như thể đọc thấu tâm trí. Mẹ hắn chỉ cười và nói: “Vì con là do mẹ sinh ra, nên con vừa thở là mẹ đã biết con nghĩ gì.”
Hạ Duệ Phong cố gắng giãy giụa trong tuyệt vọng: “Không có gì đâu, mẹ nghĩ nhiều rồi.”
“Ha hả.” Lại Tuyết Phân cười khẩy, vừa ấn nút tiếp tục xem phim, vừa bình thản nói: “Nghiêm túc mà đối đãi. Mẹ không đùa đâu.”
Về đến phòng, Hạ Duệ Phong làm một loạt động tác giả để tạo vỏ bọc. Hắn vào nhà vệ sinh, đứng một phút, xả nước, rửa tay, sau đó bước ra, ngồi phịch xuống giường.
Hắn bắt đầu suy nghĩ cách trả lời tin nhắn.
Chưa kịp nghĩ ra, điện thoại lại rung lên. Đặng Thành Ninh gửi thêm vài dòng tin nữa, lần này có vẻ nghiêm trọng hơn.
[DCN: Tôi biết việc này hơi đường đột, nhưng muốn nhờ cậu một chút. Nếu cậu cảm thấy không tiện, cũng không sao.]
[DCN: Hôm qua mẹ tôi vì chuyện của tôi mà xúc động quá, sức khỏe không ổn. Bác sĩ nói tình trạng của bà không tốt, cảm xúc cần giữ ổn định, tránh dao động lớn. Để bà yên tâm, tôi đã đồng ý sẽ liên hệ với cậu.]
[DCN: Nếu không phiền, xin hỏi khi nào cậu rảnh để gặp mặt? Cụ thể ra sao, tôi sẽ giải thích trực tiếp.]
[DCN: Nếu cậu không tiện, cũng không sao.]
Hạ Duệ Phong ngồi ngẩn ra vài giây, sau đó hiểu ra: “À, thì ra là như vậy.”
Ban đầu hắn còn nghĩ Đặng Thành Ninh có tình cảm với mình, nhưng giờ mọi chuyện đã rõ. Suy nghĩ hỗn loạn trong đầu lập tức bình tĩnh lại. Hắn đọc lại tin nhắn một lần nữa.
Ngữ khí trong tin nhắn của Đặng Thành Ninh cẩn thận đến lạ, hoàn toàn khác với phong thái tự tin, lạnh lùng của anh ngoài đời. Dường như anh lo sợ làm phiền hắn.
Hạ Duệ Phong không do dự lâu, lập tức trả lời.
Dù sao thì, hắn cũng đang độc thân, giúp một chút cũng chẳng sao.
[Gia Bối: Được thôi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, buổi tối tôi nào cũng rảnh. Tùy cậu sắp xếp.]
[DCN: Cảm ơn. Vậy thứ Hai tôi xác nhận công việc rồi báo thời gian cho cậu.]
[Gia Bối: Được.]
Hạ Duệ Phong đặt điện thoại xuống, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tin.
Hắn vừa hẹn gặp lần tiếp theo với Đặng Thành Ninh?
Đặng Thành Ninh sao?
Hạ Duệ Phong hồi tưởng lại quãng thời gian cấp ba của mình, ký ức mơ hồ chỉ còn lại vài mảnh ghép rời rạc. Đó là hình ảnh đường chạy cao su màu đỏ, những bóng cây ngô đồng cao lớn hai bên, tòa nhà cũ kỹ sơn màu xám, ánh sáng trong trẻo phản chiếu qua cửa sổ kính pha lê, và những bóng người lờ mờ hiện lên sau lớp kính mờ.
Hạ Duệ Phong bẩm sinh lạc quan, kể cả trong những ngày tháng áp lực nhất của năm cuối cấp, hắn vẫn luôn giữ nụ cười trên môi. Ba mẹ thường bảo hắn vô tư vô lự, nhưng ở tuổi 17, đôi lúc hắn cũng cảm nhận được nỗi đau. Đó là nỗi thất vọng khi thành tích học tập không cải thiện, những ngày dài đằng đẵng của việc tập luyện mệt mỏi…
Hắn vẫn nhớ rõ tiếng chuông báo giờ học vang lên trong sự trống trải của sân trường, nơi mà dường như chỉ còn mỗi những học sinh lớp thể dục đang miệt mài với bài tập không hồi kết. Hắn cứ chạy vòng quanh đường băng, từng vòng rồi lại từng vòng, đôi khi ngước nhìn qua cửa kính thấy bóng dáng ai đó, lòng thoáng dâng chút ngưỡng mộ.
Buổi chiều, tiết học cuối cùng của ngày, lớp chuyên nằm ở tầng trên của dãy nhà học. Đó là nơi quy tụ những học sinh xuất sắc nhất, nổi tiếng khắp trường là những người học giỏi, khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Nếu mình mà thông minh được như bọn họ thì tốt biết bao, Hạ Duệ Phong nghĩ. Vậy thì tinh thần không phải chịu áp lực, mà thân xác cũng đỡ khổ.
Giữa những học bá ấy, Đặng Thành Ninh không nghi ngờ gì là người nổi bật nhất.
Bạn thân của Hạ Duệ Phong, Lâm Kỳ, từng than thở: “Ông trời quá bất công! Đã cho Đặng Thành Ninh một cái đầu óc thiên tài, lại còn tặng cậu ta một gương mặt đẹp và dáng người hoàn mỹ. Nếu tao là một trong đám thầm thương cậu ấy, chắc tao cũng muốn phát điên luôn! Làm gì có ai mà hoàn hảo như thế chứ!”
Nghe đâu mẹ của Đặng Thành Ninh từng là một nghệ sĩ múa, chính vì vậy dáng người của anh được rèn giũa từ nhỏ. Mỗi khi có học sinh mới nhập học hoặc những dịp tổng kết cuối kỳ, Đặng Thành Ninh luôn được chọn làm đại diện phát biểu. Việc này kéo dài đến tận năm cuối cấp. Chỉ khi lượng người theo đuổi tăng lên chóng mặt, ảnh hưởng đến cuộc sống, anh mới xin từ chối xuất hiện trước toàn trường.
Dẫu vậy, vẫn không thể ngăn nổi những đợt học sinh khóa dưới kéo nhau đến tầng ba chỉ để được chiêm ngưỡng anh. Lớp của Đặng Thành Ninh lúc nào cũng đông đúc, huyên náo, dù Hạ Duệ Phong học ở lớp văn cách đó khá xa, tiếng ồn ấy vẫn vọng đến lớp hắn.
Danh hiệu học bá đẹp trai nhất trường của Đặng Thành Ninh cứ thế trở thành huyền thoại, truyền tai nhau đến tận bây giờ.
Khi nghĩ đến chuyện bản thân lại có cơ hội tiếp xúc gần gũi với nhân vật huyền thoại ấy, Hạ Duệ Phong không khỏi cảm thấy mọi thứ thật không thực tế. Thậm chí, người đó còn chủ động hẹn gặp hắn, dù chỉ để nhờ giúp đỡ, cũng đã đủ khiến hắn kinh ngạc. Nhưng khi muốn chia sẻ cảm giác này với ai đó, Hạ Duệ Phong lục tung danh sách bạn bè mà vẫn không tìm được ai để tin tưởng tâm sự.
Bạn bè biết rõ xu hướng tính dục của hắn đều đã tốt nghiệp, mà tất cả bọn họ đều hiểu rõ Đặng Thành Ninh.
Hạ Duệ Phong thở dài. Vừa định đứng dậy khỏi giường thì mẹ hắn bất ngờ cầm điện thoại lao vào phòng: “Con trai! Thành Ninh hẹn gặp con à? Đúng không? Đúng không?”
Hạ Duệ Phong sững người: “Mẹ theo dõi tin nhắn của con à?”
Lại Tuyết Phân hồ hởi: “Nói bậy gì thế! Là cô Triệu bảo mẹ đấy!”
Hắn thầm nghĩ, xem ra cô Triệu đã ép Đặng Thành Ninh đến mức phải vội vàng báo cáo lại ngay khi liên lạc với mình.
“Mẹ đã nói rồi, mắt nhìn người của mẹ chuẩn không cần chỉnh! Con với Thành Ninh chắc chắn hợp nhau! Thế hai đứa hẹn khi nào? Mẹ đây sẽ lập tức chuẩn bị cho con! Nghe mẹ này, ăn mặc chỉnh tề, đừng có diện mấy bộ quần cộc áo phông! Ra ngoài nhớ chụp cho mẹ một tấm toàn thân để mẹ kiểm tra! Còn nữa…”
Lại Tuyết Phân không ngừng liệt kê những lưu ý cho buổi hẹn hò, nhưng Hạ Duệ Phong chỉ im lặng, không dám nói với bà sự thật. Hắn chỉ có thể hy vọng rằng, khi bà biết hắn và Đặng Thành Ninh không thể thành đôi, bà sẽ không thất vọng quá nhiều.
Chiều thứ hai, Đặng Thành Ninh nhắn tin xác nhận lịch hẹn tối thứ năm. Anh còn hỏi Hạ Duệ Phong thích ăn món gì, thích nhà hàng ở đâu, và muốn gần nhà hay gần chỗ làm.
Hạ Duệ Phong, vốn là một người không mấy để tâm đến mấy chuyện này, liền vội vàng trả lời rằng mình ăn gì cũng được, ở đâu cũng không sao.
Đặng Thành Ninh vừa nhận được tin nhắn OK, lập tức gửi lại một ký hiệu đồng ý.
Chiều thứ Tư, Đặng Thành Ninh thông báo đã đặt bàn ở một nhà hàng cao cấp trong thành phố, thuộc khách sạn năm sao, rất gần cả công ty lẫn nhà của Hạ Duệ Phong. Ngồi xem thực đơn và các đánh giá trên điện thoại, Hạ Duệ Phong ngạc nhiên đến mức tròn mắt.
Đến tối, ba mẹ hắn ngay lập tức gọi video để hỏi han. Có vẻ như mẹ của Đặng Thành Ninh đã kỹ càng báo cáo về địa điểm hẹn hò đầu tiên của họ. Ba mẹ Hạ Duệ Phong đầy hào hứng, chuyển ngay 5.000 tệ vào tài khoản hắn, còn nhấn mạnh rằng nếu có buổi hẹn thứ hai, họ sẽ tiếp tục hỗ trợ tài chính.
Hạ Duệ Phong: “…Không phải chứ? Theo mức chi tiêu này, chỉ cần ăn hai bữa mỗi tháng là đủ để ba mẹ tiêu hết tiền hưu trí đấy.”
Mẹ hắn lập tức gắt lên: “Đây là nhà hàng cao cấp, chứng tỏ Thành Ninh coi trọng buổi hẹn này, đã bỏ tâm tư vào đó! Còn nữa, em nó có điều kiện kinh tế tốt, chọn chỗ sang trọng ăn cơm không phải rất bình thường sao? Đây là hẹn hò! Phải nghiêm túc mà đối đãi! Con liệu mà chỉnh đốn thái độ, đừng có mà keo kiệt bủn xỉn!”
Hạ Duệ Phong bất lực: “Con có tiền mà, không cần gửi thêm đâu.”
Nói xong, hắn chuyển lại toàn bộ số tiền 5.000 tệ.
Ba hắn ghé qua màn hình nói: “Tiền đủ dùng rồi đúng không? Này con trai, khi theo đuổi người ta thì đừng tiết kiệm quá. Nếu thiếu tiền thì cứ bảo ba!”
Hạ Duệ Phong: “…”
Ngay sau đó, mẹ hắn liền chỉ huy hắn lục tung tủ quần áo, bắt hắn lựa chọn và phối đồ một cách tỉ mỉ. Cuối cùng, bà quyết định luôn trang phục cho buổi hẹn hôm sau.
“Mai con tan làm mới đi, làm sao mặc áo sơ mi quần tây đi dạy được? Con là giáo viên thể dục, cả ngày học thể dục cơ mà!” Hạ Duệ Phong than vãn.
“Đi làm thì mặc đồ thể dục, còn bộ này thì treo sẵn trong xe, tan làm thì thay. Quần áo treo thẳng thớm vào, không được gấp, nhớ chưa? Không được để nhăn nhúm đâu!” Bà Lại Tuyết Phân nói với giọng kiên quyết.
Trong bầu không khí căng thẳng nhưng đầy phấn khởi của gia đình, Hạ Duệ Phong chuẩn bị bước vào buổi hẹn đầu tiên với Đặng Thành Ninh vào tối thứ Năm.
Hôm đó, Hạ Duệ Phong mặc bộ đồ trang trọng nhất mà hắn từng sở hữu: áo sơ mi xanh xám và quần tây màu đậm, được tặng trong một buổi nhận giải thưởng trước đây. Đã quen mặc đồ thể thao, hắn cảm thấy cả người không thoải mái khi bước vào nhà hàng trên tầng 37, với khung cảnh thành phố lấp lánh ánh đèn nhìn từ những ô cửa kính rộng lớn.
Hèn gì giá ở đây đắt như vậy, hắn lầm bầm, đi theo người phục vụ dẫn đường tới bàn ăn.
Đặng Thành Ninh đã tới trước, thấy hắn liền đứng lên chào.
Ban đầu, Hạ Duệ Phong cảm thấy mình ăn mặc có phần nghiêm túc quá. Nhưng ngay giây phút nhìn thấy Đặng Thành Ninh, mọi suy nghĩ trong đầu hắn lập tức biến mất.
Hôm nay, Đặng Thành Ninh diện bộ vest ba mảnh màu xám thanh lịch, áo sơ mi bên trong được cài cúc tỉ mỉ, không thắt cà vạt, trước ngực cài một chiếc ghim bạch kim tinh xảo. Từ sáng sớm ra khỏi nhà, Đặng Thành Ninh đã chỉnh chu tới mức hoàn hảo, tóc vuốt sáp bóng bẩy. Dù trải qua cả một ngày làm việc bận rộn, kiểu tóc có hơi rối với vài lọn rơi xuống trán lại càng tăng thêm nét quyến rũ trưởng thành.
Người phục vụ lịch sự kéo ghế, mời họ ngồi xuống.
Trên chiếc bàn tròn nhỏ xinh là hoa tươi được bày trí tinh tế, ly pha lê cao chân, bộ dao nĩa sáng loáng như mới…
Ánh sáng từ đèn chùm pha lê rọi xuống mặt bàn, tạo thành những vệt sáng lấp lánh.
Và ở giữa không gian hoàn mỹ ấy, Đặng Thành Ninh ngồi đó, đẹp đẽ đến mức không giống như người thật. Anh như một nhân vật chính trong phim điện ảnh, hoặc một người mẫu bước ra từ trang bìa tạp chí.
Hạ Duệ Phong nhất thời sững sờ, không nói nên lời.