“Bởi vì lúc đó anh đang yêu Mạnh Hàm Hạ.”
Hà Duệ Phong cứng họng, không thể nói nổi một câu. Một quyết định tùy tiện năm nào, một hành động vô ý lại như chiếc boomerang, giờ đây quay ngược lại, đánh thẳng vào hắn, đau đến khó chịu.
“Anh…”
Hắn nghĩ mãi, phát hiện ngoài việc thừa nhận đó chỉ là đóng kịch, hắn chẳng biết biện minh thế nào. Vì sao hắn lại đồng ý làm bạn trai giả của Mạnh Hàm Hạ? Chính vì hắn cho rằng giữa hắn và Đặng Thành Ninh sẽ không bao giờ có khả năng. Nếu không có Mạnh Hàm Hạ, hắn cũng chẳng dám ngỏ lời.
Làm sao Đặng Thành Ninh lại có thể thích hắn từ mười ba năm trước được?
Nhưng bây giờ Hà Duệ Phong đã hiểu. Từ lần gặp nhau qua buổi xem mắt, rồi đến mỗi “buổi hẹn giả”, những cảm giác mà Đặng Thành Ninh truyền đến, hắn cuối cùng cũng hiểu ra.
Hóa ra, từ tận mười ba năm trước, tình cảm đó đã luôn tồn tại.
“Nếu…” Hà Duệ Phong khó nhọc mở lời, “Nếu khi đó anh không giả làm bạn trai Mạnh Hàm Hạ, em sẽ thẳng thắn với anh sao?”
Chỉ vừa hỏi xong, Hà Duệ Phong đã cảm thấy tim mình thắt lại, không sao thở nổi.
“… Em không biết.” Đặng Thành Ninh tái nhợt, gương mặt trắng bệch như sứ, nhìn mong manh tựa như sắp ngất, “Nhưng mỗi ngày em đều mong anh sẽ liên lạc với em. Em muốn làm quen với anh, muốn làm bạn với anh. Anh có biết lần đó, khi anh nhắn tin hẹn em đến quán cà phê gặp mặt, em đã vui như thế nào không?”
Hà Duệ Phong đờ người ra.
“Đó là lần cuối cùng anh nhắn tin cho em trên WeChat.” Đặng Thành Ninh nói với giọng điệu bình thản đến lạ. “Làm sao anh có thể thích em được?”
Hà Duệ Phong không tài nào hình dung được, làm sao Đặng Thành Ninh có thể giữ tất cả những cảm xúc đó trong lòng suốt mười ba năm dài.
“Em thật sự thích anh. Nhưng khi đó em chỉ là một đứa ngốc nghếch, yêu thích anh một cách mơ hồ, ngây ngô. Em không dám thừa nhận, không dám nói với ai, thậm chí còn cảm thấy mình không xứng đáng thích anh. Nếu nói ra chỉ sợ sẽ trở thành trò cười…” Đặng Thành Ninh hít một hơi, rồi nhìn thẳng Hà Duệ Phong. “Anh không biết đâu, Duệ Phong. Anh thực sự không biết đâu…”
Hà Duệ Phong quýnh lên, bối rối như bị trói chặt lưỡi. Hắn vốn đã không giỏi ăn nói, mà giờ đây lại càng vụng về, rối rắm.
“Khi đó anh thích em, giống như thích một nhân vật trong truyện tranh. Đó là một thứ tình cảm thuần túy, chẳng nghĩ đến điều gì khác. Anh không có lý do gì để liên lạc với em, cũng chẳng đủ dũng khí để làm thế. Có lẽ… có lẽ thời gian trôi qua lâu rồi, đến tận khi vào đại học, anh nhìn thấy người khác yêu đương, có người theo đuổi anh, anh không thích nên đã từ chối. Nhưng mỗi khi người ta hỏi anh thích kiểu người nào, lần nào anh cũng nhớ đến em. Chỉ đến khi đó anh mới hiểu ra… Anh thích em, thật sự rất thích em. Nhưng em tựa như một giấc mộng, anh làm sao dám nghĩ rằng mình có thể ở bên em? Chừng ấy năm không liên lạc, không gặp gỡ, lại thêm em đi du học…”
Đặng Thành Ninh nhìn hắn, ánh mắt đầy uất ức: “Anh có WeChat của em, chỉ cần anh nhắn một tin thôi, em nhất định sẽ trả lời anh. Anh không biết sao? Anh thực sự không biết sao?”
Hà Duệ Phong khẽ đặt một nụ hôn lên trán Đặng Thành Ninh, giọng nói như một tiếng thở dài nỉ non: “Anh không biết… Làm sao anh có thể biết được…”
“Nhưng anh lại yêu đương.” Đặng Thành Ninh đẩy hắn ra, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.
Hà Duệ Phong gật đầu, thừa nhận: “Đúng vậy, anh đã từng yêu đương.”
Đặng Thành Ninh bình tĩnh nhìn hắn, nhưng giọng nói đã bắt đầu run rẩy: “Anh không có gì muốn giải thích sao?”
Hà Duệ Phong im lặng một lúc, rồi nói: “Anh không giải thích được. Có lẽ anh hơi đê tiện. Ngay từ đầu anh cảm thấy… cậu ta và em có chút giống nhau, kiểu như cùng một dạng người. Lúc đó anh nghĩ chắc anh thích loại hình này, có thể thử xem sao.”
“Cậu ta?! Cậu ta giống em sao?!” Đặng Thành Ninh như phát điên, đôi mắt lại đỏ hoe.
Hà Duệ Phong vội vàng giải thích: “Không, không phải! Ở bên cậu ta rồi anh mới nhận ra, thật ra cậu ta hoàn toàn không giống em.”
“Vậy tại sao anh không từ chối cậu ta?!” Đặng Thành Ninh chất vấn, cảm xúc bắt đầu dâng trào.
Hà Duệ Phong bất lực nhìn anh: “Em thực sự muốn hỏi rõ ràng chuyện này sao? Nếu nghe rồi em sẽ đau lòng, tại sao còn muốn nghe? Anh phải nói trước, hiện tại anh thực sự thích em, không hề lưu luyến gì với người cũ.”
“Em muốn hỏi, em muốn nghe! Không được sao? Anh không nói được sao?” Đặng Thành Ninh kiên quyết đáp trả.
“Anh đồng ý với cậu ta vì anh không muốn tự giam mình lại, vì anh thật sự có chút cảm tình với cậu ta. Cậu ta rất thích anh, làm anh cảm thấy mình được cần đến. Khi đó, anh nghiêm túc. Anh không hề lừa dối em.”
Lời giải thích thẳng thắn và chân thành của Hà Duệ Phong như đập nát mọi cảm xúc trong lòng Đặng Thành Ninh.
Đêm hôm đó kết thúc bằng những giọt nước mắt của Đặng Thành Ninh trong vòng tay ôm chặt của Hà Duệ Phong.
Cơn xúc động đã khiến Đặng Thành Ninh kiệt sức, anh ngủ thật sâu. Nhưng Hà Duệ Phong thì mở mắt cả đêm, không tài nào chợp mắt được.
Hắn chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, không ngừng nhớ lại những ngày tháng cấp ba của Đặng Thành Ninh, những năm đại học, và cả những chuyện xảy ra sau khi họ gặp lại.
Hắn tự hỏi, tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?
Hắn và Đặng Thành Ninh rõ ràng đã thích nhau từ cấp ba, vậy tại sao họ lại lỡ nhau suốt 13 năm?
Tuổi trẻ của họ, tại sao lại không thẳng thắn và thành thật với nhau hơn? Tại sao lại phải quanh co, e dè đến thế?
Hà Duệ Phong nghĩ mãi suốt một đêm, cuối cùng vẫn không tìm được câu trả lời.
Hắn nhận ra, đúng như ba mẹ hắn từng nói: ngoại trừ việc lớn lên nhanh và cao, hắn cái gì cũng phát triển chậm, kể cả nhận thức về chính bản thân mình.
Hắn luôn cảm thấy Đặng Thành Ninh như người trên mây, đứng đầu trường danh giá, học bá, còn đi du học, tất cả những thứ đó trong mắt hắn đều xa vời.
Tuổi trẻ của hắn chỉ biết nhìn bức tường nhà cao vời vợi, nghĩ rằng đó là trở ngại lớn nhất đời mình.
Mãi đến khi bước ra khỏi cái lồng kính đó, hắn mới dần hiểu ra, thực ra phần lớn mọi người đều là người thường, chỉ khác ở chỗ có người đặc biệt xuất sắc, còn có người giống như hắn.
Tóm lại, không phải không thể chạm tới, cũng không hề xa xôi như hắn từng nghĩ.
Buổi sáng 7 giờ, Đặng Thành Ninh vẫn ngủ say. Hà Duệ Phong nhẹ nhàng đứng dậy, rửa mặt rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Hắn hâm nóng sữa, chiên trứng, thịt xông khói, cắt cà chua, kẹp vào giữa bánh mì nướng, làm một chiếc sandwich đơn giản.
Nhà Đặng Thành Ninh không có nhiều nguyên liệu nấu ăn. Anh không thường nấu cơm, bữa sáng thường chỉ có bánh mì nướng với sữa hoặc đôi khi là một ly cà phê.
Khi Hà Duệ Phong quay lại phòng, Đặng Thành Ninh đã thức dậy, rửa mặt và thay quần áo chỉnh tề.
Anh vuốt tóc gọn gàng, xịt một ít keo giữ nếp. Nét mặt không còn dấu vết của những giọt nước mắt đêm qua, làn da mịn màng nhưng hơi nhợt nhạt. Anh mặc áo sơ mi lụa, xịt một chút nước hoa, lại trở về dáng vẻ ưu nhã, mê hoặc của một Đặng Thành Ninh đầy tự tin.
Hà Duệ Phong nhìn anh ngẩn người.
Đặng Thành Ninh hơi ngại ngùng, nói: “Xin lỗi anh, hôm qua em hơi mất kiểm soát. Ngủ một giấc rồi, giờ em cảm thấy khá hơn nhiều.”
Hà Duệ Phong không nói gì, chỉ nắm tay anh, đưa anh ra bàn ăn rồi bảo: “Uống sữa được không? Hay là em muốn uống cà phê?”
“Sữa được rồi.” Đặng Thành Ninh mỉm cười nhẹ.
Anh nhấp một ngụm sữa, nhưng hầu như không động đến sandwich, chỉ lấy một miếng cà chua ở giữa ra ăn.
Hà Duệ Phong nhặt chiếc sandwich còn dang dở của anh lên, ăn hết phần còn lại.
Đặng Thành Ninh ngồi lặng lẽ, nhìn hắn ăn hết bữa sáng.
Sau khi dọn dẹp bàn ăn xong, Hà Duệ Phong rửa chén. Đặng Thành Ninh đi vòng qua vòng lại gần hắn, rõ ràng là có chuyện muốn nói nhưng lại ngập ngừng.
“Chờ anh rửa chén xong, chúng ta ngồi xuống nói chuyện tử tế.”
Hà Duệ Phong quay sang nói, khiến Đặng Thành Ninh ngừng bước chân hoang mang, rồi lẳng lặng ngồi xuống cạnh bàn ăn.
Khi Hà Duệ Phong lau tay xong, bước trở lại, Đặng Thành Ninh đã không thể chờ được nữa: “Em muốn tổ chức lại một bữa ăn, mời mọi người đến để em xin lỗi vì sự thất thố hôm qua.”
Hà Duệ Phong lắc đầu: “Không cần.”
Đặng Thành Ninh ngạc nhiên, đôi mắt mở to, sắc mặt tái nhợt: “Anh giận em sao?”
Hà Duệ Phong ngồi xuống bên cạnh, một tay đặt lên bàn, tay kia tựa vào lưng ghế của Đặng Thành Ninh, tư thế như đang bảo vệ anh.
“Anh không giận.”
“Vậy sao anh không đồng ý? Hôm qua em đã khiến anh khó xử. Em… em…”
“Không phải.” Hà Duệ Phong cắt ngang. “Hôm qua em không hề làm anh khó xử, em cũng không cần xin lỗi bạn anh.”
Đặng Thành Ninh ngơ ngác nhìn hắn: “Nhưng mà… hôm qua em đã nổi nóng, nói nhiều lời không hay.”
Hà Duệ Phong hôn lên khuôn mặt đáng thương của anh, nói khẽ: “Đó là lỗi của anh. Là anh sai, em giận là chuyện bình thường. Thành Ninh, nếu em muốn gặp bạn bè anh để tụ họp, chúng ta có thể hẹn họ dùng bữa. Nhưng em không cần phải xin lỗi. Đợi khi nào em cảm thấy thoải mái và sẵn sàng, chúng ta lại mời họ, được không?”
“Nhưng mà…”
“Em không cần phải lấy lòng ai cả, cục…” Hà Duệ Phong ngừng lại, cố gắng sửa lời một cách cứng nhắc, “Thành Ninh, em cũng không cần phải lấy lòng anh. Em chỉ cần thích anh là được, hiểu không?”
Đặng Thành Ninh nhìn hắn, biểu cảm mà anh đã tỉ mỉ tô vẽ bỗng chốc nứt ra một tia mơ hồ.
“Từ hôm nay trở đi, nghe lời anh được không? Đừng tự mình nghĩ ngợi lung tung nữa. Bất kỳ điều gì em không chắc chắn, hãy nói ngay với anh, hỏi anh. Có được không? Em làm được không?” Hà Duệ Phong nhẫn nại hỏi.
Đặng Thành Ninh gật đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn mang theo chút do dự.
“Trước hết, em hãy nghe anh giải thích thật nghiêm túc. Vì sao trước đây anh không theo đuổi em, nhưng bây giờ lại làm thế. Không phải vì trước đây anh không thích em, mà là lúc đó anh còn trẻ, suy nghĩ nông cạn, không đủ dũng khí. Giờ anh đã 31 tuổi rồi. Nếu đã sống tới 31 năm mà còn không dám theo đuổi người mình cảm thấy hoàn hảo, thì anh sống uổng phí 31 năm trời.” Hà Duệ Phong nắm lấy tay anh, giọng nói trầm ấm nhưng chắc nịch.
“Như anh đã nói từ đầu, lần này anh xác định cả đời, mới đến tìm em để yêu. Em còn có gì thắc mắc không? Em có thể hỏi bất kỳ lúc nào. Nhưng anh có một yêu cầu…”
Đặng Thành Ninh lập tức gật đầu, không do dự.
“Từ giờ trở đi, chúng ta có thể thẳng thắn và chân thành với nhau, cùng nhau yêu đương một cách nghiêm túc được không?”
Hà Duệ Phong nhìn anh, ánh mắt như khắc sâu vào trái tim.
“Anh đã kể với em tất cả những chuyện trong quá khứ, suy nghĩ của anh. Tối qua anh cũng đã nói hết mọi thứ theo yêu cầu của em, không giấu diếm điều gì.”
“Em…” Đặng Thành Ninh khẽ mở miệng, nhưng không nói nên lời. Gương mặt anh lộ vẻ lo lắng, tựa như có vô vàn điều muốn nói nhưng lại bị nghẹn lại trong cổ họng.
Hà Duệ Phong dịu dàng xoa đầu anh, trấn an: “Không sao đâu. Chúng ta có rất nhiều thời gian. Khi nào em muốn nói thì từ từ nói, hôm nay không muốn thì để mai cũng được.”
Đặng Thành Ninh chậm rãi gật đầu, ánh mắt dần dần trở nên bình tĩnh hơn.
“Em không thích anh gọi em là ‘cục cưng’, đáng lẽ nên nói sớm với anh.” Hà Duệ Phong xin lỗi. “Anh không biết còn lời nói hay hành động nào khiến em không vui, em nhất định phải nói ra. Có phải anh quá đường đột, quá nóng vội không?”
“…Em chỉ không muốn dùng chung cách xưng hô với người khác.” Đặng Thành Ninh cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ.
“Không giống nhau đâu. Anh chưa từng gọi ai khác như vậy.” Hà Duệ Phong khẽ xoa mái tóc mềm của anh.
“Vậy… anh gọi người đó là gì?” Đặng Thành Ninh bất chợt ngẩng đầu, giọng nói vội vã. Nhưng rồi nhận ra mình lỡ lời, anh vội chữa lại: “Thôi, anh không cần trả lời đâu. Em nên trưởng thành hơn.”
Hà Duệ Phong nhìn anh một cách bình thản, từng từ rõ ràng, hỏi lại: “Thật sự không muốn biết? Nếu em muốn, anh không ngại nói. Em chỉ cần nói cho anh biết, có muốn nghe hay không. Nếu muốn, gật đầu.”
Hà Duệ Phong biết, tính cách của Đặng Thành Ninh khác với mọi người. Một người trưởng thành sẽ không hỏi về quá khứ của người yêu, càng không tự tìm nỗi đau cho mình. Nhưng Đặng Thành Ninh không giống vậy. Nếu cấm anh hỏi, không trả lời, có lẽ anh sẽ càng đau khổ hơn.
Đặng Thành Ninh do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.
Hà Duệ Phong bình tĩnh đáp: “Anh từng gọi cậu ấy là Tiểu Đông, không phải ‘cục cưng’.”
Đặng Thành Ninh gần như buột miệng: “Sau này anh không được gọi em là Tiểu Ninh!”
“Được.” Hà Duệ Phong trịnh trọng hứa.