Đặng Thành Ninh đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, trong lòng có chút mơ hồ.
Những lời Hà Duệ Phong nói, từng câu từng chữ, giống như dòng nước chảy qua tâm trí anh. Anh nhớ kỹ, nhưng vẫn không thể hoàn toàn hiểu được.
“Anh thật sự đồng ý không đi vào sao?” Anh lại hỏi thêm lần nữa.
Hà Duệ Phong gật đầu.
Đặng Thành Ninh nhìn thẳng vào mắt hắn, cố gắng xác nhận xem liệu những gì hắn nói có phải là cam kết nghiêm túc. Sau cùng, anh nhận ra hắn không có ý định bước vào đó.
Cảm giác không thể tin nổi dâng lên trong lòng Đặng Thành Ninh.
Khi phát hiện có người lén lắp camera mini trong nhà mình, quay trộm toàn bộ sinh hoạt hàng ngày và cả những đoạn video thân mật, Đặng Thành Ninh từng nghĩ Hà Duệ Phong sẽ giận dữ đến bùng nổ, sẽ chất vấn anh bằng sự phẫn nộ. Nhưng không, Hà Duệ Phong lại không làm gì cả.
“Anh không giận sao?” Đặng Thành Ninh khẽ hỏi.
Hà Duệ Phong nhìn anh, biểu cảm trên mặt vừa bất đắc dĩ vừa khổ sở.
“Cục cưng, anh nói nhiều như vậy, em nghe có lọt không?” Hà Duệ Phong hỏi, “Anh đã lặp đi lặp lại rằng anh thật sự rất thích em. Em có thật sự nghe thấy không?”
Đặng Thành Ninh suy nghĩ, những điều đó thì có liên quan gì đến tình huống hiện tại?
Hà Duệ Phong nắm lấy vai anh, khẽ lay nhẹ, giọng nói trầm xuống: “Có đôi khi anh tự hỏi, em còn thích Hà Duệ Phong hiện tại không?”
Đặng Thành Ninh kinh ngạc. Hắn đang nói gì vậy?
“Cục cưng, em có thể nào nghe anh nói được không? Em có thể nào tin tưởng anh không? Làm ơn, tin anh đi…” Hà Duệ Phong cúi đầu, giọng nói đầy thống khổ.
Đặng Thành Ninh không hiểu, anh hoảng loạn, líu ríu đáp: “Em… em tin anh mà.”
Hà Duệ Phong lắc đầu: “Không, em không tin anh. Nếu em tin anh, sao em lại bất an đến mức phải quay video để lưu làm kỷ niệm? Sao em lại giữ từng bó hoa anh tặng, làm thành hoa khô để bảo tồn? Anh sẽ tặng em rất nhiều hoa nữa, sẽ còn rất nhiều dịp khác. Em không cần cẩn thận giữ gìn từng món quà như vậy.”
Đặng Thành Ninh nắm lấy cánh tay Hà Duệ Phong, khẽ nói: “Đó không phải lỗi của anh, là do em sai.”
Anh tin Hà Duệ Phong, đương nhiên là tin. Nhưng anh không thể tin vào chính mình.
Hà Duệ Phong có thể thực sự yêu cái phiên bản tự tin, rạng rỡ và xuất sắc của Đặng Thành Ninh trong quá khứ. Nhưng liệu hắn có yêu con người hiện tại của anh không? Một kẻ đã lén quay video của hắn?
Nếu Hà Duệ Phong biết rằng những đoạn video đó không chỉ đơn giản là để lưu giữ kỷ niệm…
Trong những giây phút đầy bức bối và đen tối nhất, anh từng nghĩ, thậm chí không chỉ một lần: nếu một ngày nào đó Hà Duệ Phong muốn chia tay, anh có thể dùng những video đó để uy hiếp hắn, buộc hắn phải ở bên anh mãi mãi…
Đúng vậy, anh ích kỷ, đê tiện đến mức đó.
Hà Duệ Phong không hiểu được đâu, hắn hoàn toàn không biết thế nào mới thực sự là ích kỷ. Hắn quá tốt, thậm chí đối với Lương Đông, một kẻ tệ hại như thế, hắn vẫn còn có thể ôm trong lòng sự áy náy.
Nếu không phải vì sợ rằng dồn ép Lương Đông vào đường cùng sẽ khiến hắn làm điều tổn hại đến Hà Duệ Phong, Đặng Thành Ninh đã sớm không chút do dự mà gửi bằng chứng lừa hôn của Lương Đông đến tay cha mẹ hắn, cũng như các đồng nghiệp của hắn. Anh không làm thế, không phải vì lòng tốt, mà chỉ để giữ lại nhược điểm cuối cùng nhằm uy hiếp Lương Đông mà thôi.
“Chúng ta có thể ngồi lại nói chuyện nghiêm túc, tìm cách giải quyết được không?” Hà Duệ Phong nhẹ giọng. “Anh sẽ không vào phòng tối của em. Nhưng cục cưng, em có thể hứa với anh một điều không? Về sau hãy hủy hết những chiếc camera này, xóa sạch tất cả các video đã quay đi. Em phải học cách tin tưởng anh, anh sẽ dùng hành động để chứng minh điều đó.”
Đặng Thành Ninh đương nhiên đồng ý. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.
Bước chân anh cứng đờ, nhưng vẫn chậm rãi di chuyển, dẫn Hà Duệ Phong đi từng nơi trong nhà, tháo dỡ tất cả camera đã lắp đặt.
Ở ngay cửa ra vào, có một chiếc. Đó là vì Hà Duệ Phong thường thích ôm chầm lấy anh ngay khi bước vào nhà, rồi đặt lên môi anh một nụ hôn sâu.
Trong phòng khách, có ba chiếc. Khi Đặng Thành Ninh gỡ chiếc camera đối diện sofa rồi đưa cho Hà Duệ Phong, anh thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của hắn.
Ở phòng ăn, có hai chiếc. Cả hai đều hướng về phía bàn ăn. Hà Duệ Phong thường thích ép anh nằm sát lên bàn, thậm chí có lần còn bế anh ngồi lên đó rồi cúi người xuống…
Trong thư phòng có một chiếc, phòng để quần áo có một chiếc, phòng tắm cũng có một chiếc. Đôi khi Hà Duệ Phong kéo anh vào tắm chung.
Riêng phòng ngủ, có đến bốn chiếc.
Cuối cùng, trong tay Hà Duệ Phong là một chồng camera nặng trĩu.
Nhiều đến mức Đặng Thành Ninh không thể biện hộ gì thêm. Nhiều đến mức anh nghĩ rằng, ngay cả khi giờ phút này bị Hà Duệ Phong tống vào tù, anh cũng không thể nào oán trách, vì đó là điều hoàn toàn xứng đáng.
“Em…” Hà Duệ Phong định nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng, ánh mắt đầy khổ sở.
Đặng Thành Ninh ngước mắt lên nhìn hắn, khẩn thiết giải thích: “Nhà anh chỉ có hai cái thôi, em thề, thật sự đó.”
Hà Duệ Phong thở dài, giọng nói mang theo chút xót xa: “Em quay những thứ này để làm gì? Cục cưng, anh luôn ở ngay trước mặt em mà.”
Đặng Thành Ninh im lặng, trong đầu lướt qua ý nghĩ: có phải tiếp theo, anh nên tự giác đề nghị xóa toàn bộ video đi để khiến Hà Duệ Phong an tâm?
Toàn bộ video, tất cả góc độ của Hà Duệ Phong…
Đặng Thành Ninh há miệng thở dốc, nhưng không phát ra tiếng.
Hà Duệ Phong giúp anh nói: “Có thể xóa video đi không? Em vào xóa đi, anh sẽ không vào xem.”
Đặng Thành Ninh máy móc gật đầu.
Anh quay lại thư phòng, đưa tay ấn vào một góc trên kệ sách. Ngay sau đó, kệ sách khẽ đẩy ra, hóa ra đây là một cánh cửa bí mật. Đằng sau cánh cửa chính là “phòng bí mật” của Đặng Thành Ninh.
Đặng Thành Ninh quay đầu lại nhìn Hà Duệ Phong một cái. Hà Duệ Phong ngồi trên chiếc sofa nhỏ trong thư phòng, nhìn anh, nhưng không bước tới.
Cánh cửa kệ sách từ từ đóng lại.
Đặng Thành Ninh thở nhẹ một hơi, tiếng “cạch” vang lên, đèn tự động bật sáng.
Căn phòng bí mật nhỏ được nhìn thấy rõ ràng. Trong không gian chín mét vuông, hai bức tường được xếp đầy tủ, bên trên bày album, hoa khô, mấy chục khung ảnh và một két sắt. Trong những khung ảnh là những bức hình Đặng Thành Ninh yêu thích nhất, được anh lựa chọn cẩn thận.
Ở giữa phòng là một chiếc sofa nhỏ, bên cạnh có một chiếc bàn con, trên đó đặt một chiếc laptop và một máy chiếu.
Đặng Thành Ninh bật máy tính, nhập mật khẩu, mở ổ cứng và xem những thư mục được sắp xếp ngăn nắp. Anh chọn tất cả, nhấn xóa, rồi xóa vĩnh viễn. Xác nhận.
Anh đứng dậy, nhìn về phía chiếc ổ cứng di động đang nằm trên kệ tủ.
Làm sao bây giờ?
Hà Duệ Phong sẽ kiểm tra chứ?
Vừa nghĩ, anh vừa vội vàng lấy ổ cứng từ trên kệ, thành thạo nhập mật khẩu, mở két sắt, bỏ ổ cứng vào trong và khóa lại.
Nếu Hà Duệ Phong kiểm tra, anh có thể nói rằng két sắt chứa những vật quý giá.
Đúng là vậy.
Bên trong két sắt có những tài liệu quan trọng của anh: giấy tờ bất động sản, hợp đồng, tài liệu ngân hàng, hộ chiếu, giấy bảo hiểm, tiền mặt, vàng thỏi, và cả trang sức mẹ anh để lại.
Cùng với ảnh và video của anh và Hà Duệ Phong.
Hà Duệ Phong sẽ yêu cầu mở két sắt để xem chứ?
Sẽ muốn xem ổ cứng di động không?
Vừa nghĩ, Đặng Thành Ninh vừa bước ra khỏi phòng bí mật và nói với Hà Duệ Phong: “Xóa rồi.”
Hà Duệ Phong vẫn ngồi đó, không nhúc nhích, trầm tĩnh hỏi: “Xóa hết rồi sao?”
Xóa hết rồi…
Đặng Thành Ninh há miệng thở dốc, nhưng lại phát hiện mình không thể thốt lên lời nào.
Hà Duệ Phong cứ ngồi như vậy, trên mặt không hề có vẻ oán hận, không có sự trách móc, thậm chí không hề hoang mang. Hắn chỉ bình tĩnh nhìn anh, chân thành hỏi.
Đặng Thành Ninh cảm thấy sống mũi cay xè, nước mắt ứa ra, từng giọt lăn dài trên má.
Hà Duệ Phong lập tức đứng dậy, bước đến trước mặt anh.
“Làm sao vậy? Cục cưng, làm sao vậy?”
Đặng Thành Ninh sám hối, Đặng Thành Ninh nhận lỗi.
“Em không xóa… Em đã lừa anh, xin lỗi anh.”
Nước mắt không thể nào kìm lại được, cứ thế tuôn trào không ngừng. Đặng Thành Ninh giống như một đứa trẻ, dùng mu bàn tay lau mạnh nước mắt, nhưng gương mặt vẫn nhanh chóng ướt đẫm.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Anh cứ nói lời xin lỗi hết lần này đến lần khác, như thể làm vậy sẽ khiến anh bớt cảm giác tội lỗi.
Hà Duệ Phong ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an, dịu dàng nói: “Không sao đâu, không sao đâu, cục cưng. Không muốn xóa thì đừng xóa.”
Đặng Thành Ninh vừa khóc vừa cố gắng giải thích: “Không… Không có kết nối mạng… Em, em đã cài đặt tự hủy theo giờ. Chỉ cần em không nhập mật mã xác nhận, quá một khoảng thời gian sẽ tự động xóa hết. Cho dù có người mở máy tính, chỉ cần nhập sai mật mã một lần, ổ cứng sẽ tự động bị mã hóa hoàn toàn…”
“Anh biết rồi, anh biết mà.” Hà Duệ Phong vuốt nhẹ tóc anh, ôm chặt anh hơn, “Không sao đâu, không xóa cũng được.”
Đặng Thành Ninh không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Hà Duệ Phong đã nhường bước hết lần này đến lần khác.
“Cục cưng, giữ lại những thứ này… có khiến em thấy an toàn hơn không?” Hà Duệ Phong hỏi.
Đúng vậy.
Đặng Thành Ninh gật đầu.
Những đoạn video này, đặc biệt là những khoảnh khắc thân mật giữa anh và Hà Duệ Phong, khiến anh cảm thấy an toàn hơn. Anh thường lén xem đi xem lại, nhìn biểu cảm say mê của Hà Duệ Phong, nhìn Hà Duệ Phong hôn mình. Mỗi lần như thế, anh lại tự khẳng định rằng Hà Duệ Phong thực sự yêu mình.
Hơn nữa, trong sâu thẳm tâm hồn đầy lo âu, anh luôn nghĩ rằng cuối cùng có thể dùng những video này để níu giữ Hà Duệ Phong, không để hắn rời xa mình.
Theo thời gian, số lượng video ngày một nhiều, cảm giác an toàn của Đặng Thành Ninh cũng lớn dần, và sự tự tin cũng theo đó mà tăng lên.
Đây là bí mật anh không thể kể với An San, là nguồn cơn của cảm giác an toàn tích lũy bấy lâu.
“Nếu xóa hết thì sao?” Hà Duệ Phong lại hỏi. “Em sẽ cảm thấy rất tệ à?”
Đặng Thành Ninh gật đầu.
Hà Duệ Phong dường như hạ quyết tâm, cầm lấy đống camera vừa bị tháo xuống.
“Vậy chúng ta lắp lại nhé.”
Đặng Thành Ninh tròn mắt nhìn, không thể tin được.
Hà Duệ Phong nhìn đống camera, có chút khó xử, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra một yêu cầu nho nhỏ.
“Chỉ lắp trong phòng ngủ thôi, được không?”
Tại sao hắn còn hỏi “được không” chứ? Rõ ràng hắn là người bị quay trộm, hắn đang nhường nhịn anh, thế mà vẫn hỏi ý kiến. Như thể những gì Đặng Thành Ninh làm không có gì quá đáng, như thể dù anh có làm điều gì tồi tệ đến đâu cũng đều có thể được tha thứ.
Hà Duệ Phong nhìn anh, trong mắt là sự chân thành trước sau như một.
Anh có được người yêu tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Khoảnh khắc này, như hòa quyện với hình ảnh của siêu anh hùng năm nào đã cứu lấy cậu thiếu niên là anh. Tình yêu của Đặng Thành Ninh bắt đầu từ giây phút ấy, kéo dài đến tận bây giờ, đan xen giữa áp lực, xúc động và bùng nổ.
Anh ôm chặt Hà Duệ Phong, khẽ nói, anh không được rời xa em, mãi mãi.