Xám Và Trắng - Kháo Kháo

Chương 46

Đặng Thành Ninh tỉnh dậy trong vòng tay nóng hổi của Hà Duệ Phong.

Hai cơ thể trần trụi kề sát nhau, ôm lấy nhau trong tư thế thân mật. Đặng Thành Ninh lưu luyến rúc đầu vào ngực Hà Duệ Phong, hít một hơi thật sâu mùi hương thuộc về làn da và hơi ấm của người yêu.

Nhưng anh không có nhiều thời gian để tận hưởng giây phút ấy. Buổi sáng 10 giờ anh có hẹn với khách hàng, mà lần này đi là phải đến tận khuya mới có thể trở về. Hà Duệ Phong sẽ phải một mình chờ đợi trong khách sạn. Đặng Thành Ninh nhẹ nhàng hôn lên ngực hắn, chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên, anh nhớ ra chuyện tối qua – đóa lan hồ điệp!

Quên cắm vào bình hoa rồi!

Anh vội bật dậy, làm Hà Duệ Phong giật mình tỉnh theo, vội hỏi: “Chuyện gì vậy em?”

Đặng Thành Ninh không kịp trả lời, vội vàng xuống giường. Anh chạy đến quầy minibar kiểm tra, quả nhiên đóa lan hồ điệp bị bỏ quên qua đêm đã hơi héo.

Anh chu môi, có vẻ tiếc nuối, rồi gọi điện cho lễ tân nhờ họ mang lên một chiếc bình hoa.

Hà Duệ Phong cũng bước lại gần, nói: “Không sao đâu, để về anh mua cái khác cho em.”

Đặng Thành Ninh không đáp, chỉ tiếp tục mặc quần áo.

Hà Duệ Phong nhàn nhã mặc quần dài, để trần phần trên, đi tới ôm lấy anh từ phía sau, rồi thở dài gọi khẽ: “Cục cưng à…”

Đặng Thành Ninh nhanh chóng gọi dịch vụ phòng, bảo họ mang bữa sáng lên tận nơi. Hai người không muốn xuống nhà hàng dùng bữa vì sợ bị để ý, đặc biệt là đồng nghiệp nếu tình cờ cũng ở chung khách sạn.

Anh chỉ ăn qua loa một lát bánh mì, ít salad và một ly sữa bò, rồi đặt xuống.

Thật sự không nuốt nổi.

Cổ họng anh cứ thấy nóng rát, còn sau lưng thì tê dại như bị cọ sát liên tục.

Hà Duệ Phong lại ăn hết sạch những món trên bàn, cả phần trái cây mà Đặng Thành Ninh để lại. Sau đó, hắn nhìn anh đầy lo lắng, hỏi xem có phải vì công việc quá mệt mỏi nên dạ dày anh không được tốt.

Nhìn vẻ mặt ngây ngô vô tội ấy, Đặng Thành Ninh thật sự không muốn nói gì. Thay vào đó, anh chỉ nhón người hôn hắn một cái.

Rồi họ lưu luyến chia tay nhau. Đặng Thành Ninh ra ngoài bận rộn với công việc cả ngày. Nhưng mỗi khi có chút thời gian rảnh, đầu óc anh lại không kiềm được mà nghĩ đến người yêu đang chờ mình trong căn phòng khách sạn.

Cảm giác ấy giống như một ngày mưa dầm dài đằng đẵng cuối cùng cũng có ánh nắng le lói. Cuộc sống hàng ngày của anh dần trở nên ấm áp hơn nhờ những điều giản dị, như một đóa lan hồ điệp hay nụ hôn của người yêu sau giờ tan làm. Những điều ấy khiến một ngày dài dằng dặc trở nên bớt nhàm chán, tràn đầy hy vọng.

Hôm nay dường như dài hơn bình thường. Anh không biết bao nhiêu lần mở điện thoại xem giờ, suýt nữa không kiềm chế được mà thúc giục đồng nghiệp làm nhanh hơn, hiệu quả hơn để kết thúc sớm.

Cuối cùng đến 9 giờ tối, anh không nhịn được nữa. Lần đầu tiên, anh ích kỷ ngay giữa lúc làm việc, cho phép mọi người dừng tay sớm. Anh nói với họ rằng đã nửa tháng nay ai cũng vất vả, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút. Còn thêm vào: “Tôi làm tổ trưởng để tôi mời cả đội đi ăn khuya, chi phí tôi lo hết.”

Nhưng khi mọi người hào hứng chuẩn bị rời đi, anh lại tìm một cái cớ để từ chối: “Tôi không đi đâu, có tôi ở đấy các cậu sẽ không thoải mái.”

Đồng nghiệp đều vui vẻ rời khỏi, chỉ còn lại Du Tư Triết.

Đặng Thành Ninh nói: “Du tổng không cùng mọi người ra ngoài chơi một chút à?”

Du Tư Triết cười nhẹ: “Tôi mà đi chỉ khiến mọi người không tự nhiên thêm thôi, thôi khỏi. Nhưng mà Thành Ninh, cậu lúc nào cũng cuồng công việc, hôm nay lại bất ngờ kết thúc sớm thế này, không phải thấy không khỏe chứ?”

Đặng Thành Ninh thẳng thắn: “Không, do bạn trai tôi tới thôi.”

Du Tư Triết sững người.

Sau đó, anh ta không nói thêm một lời nào nữa.

Đặng Thành Ninh vội vã chạy về khách sạn, vừa mở cửa phòng, Hà Duệ Phong đã ôm lấy anh thật chặt. Hai người quấn quýt hôn nhau, nhưng lần này Hà Duệ Phong không vội vàng đòi hỏi như mọi khi. Hắn buông tay, dịu dàng hỏi: “Em có muốn ăn khuya không?”

Hà Duệ Phong cười, nói liền một mạch: “Anh vừa mới ra ngoài mua cháo sườn Hoài Sơn, tốt cho tiêu hóa. Anh hỏi nhân viên khách sạn, họ bảo quán này gần đây nấu rất ngon, em ăn thử chút nha?”

Hắn như thể đã nhịn cả ngày, giờ thao thao bất tuyệt: “Anh còn đi dạo loanh quanh một chút, trời lạnh quá. Hôm nay chắc sẽ có tuyết rơi. Em nhớ mặc thêm áo ấm, có mặc áo khoác không đấy?”

“Cẩn thận kẻo lạnh nha.”

“Hay để anh gửi áo lông vũ qua đây cho em mặc? Không cần? Cục cưng, đừng ham đẹp nữa, trời lạnh thế này mà không mặc áo lông vũ sao được?”

Đặng Thành Ninh nhất quyết không đồng ý.

Áo khoác cùng tây trang là phong cách quen thuộc của anh. Dù trời có lạnh hơn nữa, anh vẫn sẽ mặc như thế.

Anh ăn một nửa bát cháo, phần còn lại Hà Duệ Phong xử lý gọn gàng. Nhìn hắn húp húp vài muỗng là sạch bát, Đặng Thành Ninh cảm giác Hà Duệ Phong chẳng khác nào một chú chó lớn, lúc nào cũng ăn rất ngon miệng, thậm chí đến phần thừa của anh cũng chẳng bao giờ bỏ qua.

Tối thứ 6, Hà Duệ Phong gần như cạn kiệt lý trí, hệt như kẻ đói khát 800 năm. Nhưng đến tối thứ 7, hắn cuối cùng cũng bớt đi phần nào sự bồng bột, chịu ôm Đặng Thành Ninh trò chuyện thay vì đòi hỏi quá đà.

Vừa nói vài câu, Hà Duệ Phong bỗng ngập ngừng, rồi thẳng thắn hỏi: “Cái người ở cùng tầng với em, có phải là bạn học em từng nhắc không?”

“Du Tư Triết à? Đúng rồi.” Đặng Thành Ninh gật đầu.

Hà Duệ Phong lập tức trợn mắt: “Hắn còn thích em, đúng không? Còn muốn theo đuổi em nữa chứ gì?”

Đặng Thành Ninh quay sang nhìn hắn.

“Anh nghe được hết từ hôm qua rồi đấy!” Hà Duệ Phong bắt đầu lên án. “Nếu hắn là bạn học của em, chắc chắn cũng rất giỏi. Nếu so với anh, anh đã đủ tự ti rồi. Thế mà em trước mặt hắn không nói được lời nào hay ho về anh, lại còn bảo anh chỉ có sức khỏe tốt, biết đánh nhau. Là sao chứ? Em nghĩ anh trong mắt người ta là cái dạng gì? Người ta sẽ nghĩ làm sao mà Đặng Thành Ninh xuất sắc như em lại đi chọn một gã mãng phu làm bạn trai?”

Nghe Hà Duệ Phong nhắc đến Du Tư Triết, phản ứng đầu tiên của Đặng Thành Ninh là lo lắng hắn hiểu lầm. Nhưng đến khi nghe hết những lời oán trách, anh phát hiện trọng điểm mà Hà Duệ Phong để ý lại hoàn toàn không giống với những gì anh nghĩ.

Hà Duệ Phong vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, có vẻ hắn thực sự rất để tâm chuyện Đặng Thành Ninh chỉ khen mỗi “sức khỏe tốt”.

Đặng Thành Ninh khẽ dịch lại gần, ngồi lên đùi hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn, rồi ghé sát tai hắn thì thầm: “Nhưng mà, sức khỏe anh thật sự rất tốt mà…”

Chỉ trong một giây, Hà Duệ Phong cứng người, rồi lập tức quên sạch mình vừa giận dỗi chuyện gì.

Đến đây, cuộc trò chuyện coi như kết thúc.

Do vé máy bay sát giờ, chuyến sớm nhất Hà Duệ Phong mua được là lúc 10 giờ sáng. Từ 8 giờ, cả hai đã phải chuẩn bị ra sân bay.

Họ ôm nhau, hôn nhau mãi, như thể không muốn rời xa.

Đặng Thành Ninh cảm thấy thực sự thẹn thùng. Rõ ràng đã 30 tuổi, vậy mà vẫn như một cậu thiếu niên 17, chẳng thể nào rời người yêu dù chỉ một giây.

Anh nói: “Tuần sau anh đừng đến nữa, chắc không lâu nữa em sẽ xong việc để về rồi.”

Hà Duệ Phong không đáp, chỉ cúi đầu hôn anh.

Đặng Thành Ninh định lặp lại câu nói, nhưng mỗi lần vừa mở miệng, môi lại bị Hà Duệ Phong chặn lại, khiến anh chẳng thốt ra lời nào.

Thực ra trong lòng anh cũng không muốn ngăn cản người yêu đến thăm.

Yêu đương chính là như vậy sao?

Khiến con người trở nên không lý trí, do dự mãi không thôi, lúc nào cũng muốn dính lấy nhau, thậm chí không còn giống chính mình nữa.

Ngày cuối cùng của chuyến công tác, thời gian như kéo dài vô tận. Khi mọi thứ kết thúc, Đặng Thành Ninh mở ứng dụng đặt vé, chỉ còn lại chuyến bay muộn nhất hơn 10 giờ tối. Bay về đến nơi cũng đã rạng sáng.

Các đồng nghiệp vui vẻ rủ nhau đi ăn một bữa lớn, sáng hôm sau mới về. Nhưng Đặng Thành Ninh chẳng quan tâm, vội vàng mua vé máy bay, lập tức trở lại khách sạn thu dọn hành lý. Một phút cũng không muốn chờ thêm.

Sau khi hoàn tất thủ tục, anh gửi tin nhắn cho Hà Duệ Phong, báo mình đang chuẩn bị về, tránh để vài tiếng tới Hà Duệ Phong lo lắng vì không liên lạc được.

12 giờ rưỡi đêm, máy bay hạ cánh. Đặng Thành Ninh mở điện thoại, phát hiện tin nhắn Hà Duệ Phong gửi 20 phút trước:

[Gia Bối]: Anh đang chờ em ở lối ra bãi đỗ xe.

Không nghĩ ngợi gì, Đặng Thành Ninh gần như kéo vali chạy thẳng.

Anh đã đi công tác không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào lại mong mỏi sớm được về nhà như vậy.

Ở lối ra bãi đỗ xe, bóng dáng cao lớn 1m9 của Hà Duệ Phong lập tức đập vào mắt anh. Hắn đứng đó, cười rạng rỡ nhìn anh.

Hà Duệ Phong bước tới, nhận lấy chiếc vali từ tay Đặng Thành Ninh, rồi cùng anh rảo bước về phía xe.

“Sao lại chọn chuyến bay muộn thế này? Chắc mệt lắm rồi đúng không?” Hắn nhẹ giọng, ánh mắt tràn đầy xót xa.

Đặng Thành Ninh đột nhiên nói thẳng: “Vì muốn về sớm để gặp anh.”

Không khí bỗng yên lặng trong một giây, rồi Hà Duệ Phong thấp giọng, hơi khàn khàn: “Cục cưng, anh chỉ muốn lập tức đè em ra ngay tại đây mà cưng chiều đến phát điên.”

Xung quanh vẫn có người qua lại, chẳng ai nghe thấy cuộc trò chuyện nhỏ của hai người. Nhưng Đặng Thành Ninh vẫn đỏ mặt, lúng túng quay đi.

Dù đã muộn, Hà Duệ Phong vẫn kiên nhẫn đón anh từ sân bay. Cả hai cũng không dám làm bậy vì hôm sau Hà Duệ Phong còn phải đi làm, trong khi Đặng Thành Ninh được nghỉ bù.

Lên xe, Hà Duệ Phong quy củ thắt dây an toàn, chỉ cúi đầu hôn anh hai cái, rồi như làm ảo thuật, rút ra một chiếc bình giữ nhiệt. Hắn mở nắp, đưa cho Đặng Thành Ninh, cười: “Uống chút đi em, ấm bụng đấy.”

Đặng Thành Ninh nhận lấy, nhấp một ngụm. Vị ngọt thanh nhẹ nhàng lan tỏa, là nước lê nấu bách hợp.

“Nhìn thấy tin nhắn của em, anh nấu ngay đó.” Hà Duệ Phong vừa nói, vừa liếc nhìn Đặng Thành Ninh qua gương chiếu hậu. “Gần đây nghe giọng em, cứ cảm giác như khàn đi. Uống chút nước lê đường này đi, vừa giải khát vừa nhuận phổi.”

Hắn khởi động xe, chậm rãi lái về nhà, giọng điệu đầy lải nhải thân quen.

“Ba mẹ anh biết em đi công tác, tuần trước có ghé qua nhà anh, không thấy anh đâu. Cuối cùng phát hiện anh chạy đi tìm em, họ lại chuyển thêm cho anh hai mươi ngàn gọi là phí đi lại, còn khen anh tự giác, biết giữ người yêu. Ai chà, em nói xem, ba mẹ anh sao lại thế này?”

“Thật sự, cảm giác họ còn thương em hơn thương anh. Em đúng kiểu con rể lý tưởng trong mắt họ, yêu thương em quá trời. Họ cứ sợ em bỏ anh, nói nếu em mà rời khỏi gia đình này, anh chắc chẳng kiếm được ai tốt hơn nữa.”

Hà Duệ Phong liếc qua Đặng Thành Ninh, giọng bất giác dịu xuống.

“Nhưng ba mẹ anh lo cũng đúng thôi, nhỉ? Anh còn chẳng biết em rốt cuộc thích anh ở điểm nào.”

“Nhìn em kìa, lạnh như vậy mà vẫn mê thời trang, cứ mặc áo khoác tây trang cho đẹp. Lúc em vừa kéo vali ra khỏi cổng sân bay, cả nửa sảnh đều quay đầu nhìn em, em không biết sao? Ăn mặc lúc nào cũng bóng bẩy như vậy…”

Đặng Thành Ninh ngồi nghe, bật cười khẽ. Anh định trả lời, định trêu rằng “em thích anh vì sức anh khỏe”, nhưng hé môi mãi lại chẳng phát ra được âm thanh nào. Cơ thể anh đã quá mệt mỏi, mí mắt cứ tự nhiên sụp xuống.

“Nhưng mà anh lại mê em đúng cái cách đó đấy. Chậc, thật muốn lột phăng cái tây trang của em ngay bây giờ…”

Giọng nói của Hà Duệ Phong dần nhỏ lại, tan vào không gian khi Đặng Thành Ninh chìm sâu vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ ấy, có những cánh hoa lan hồ điệp trắng tinh, có ly nước lê ngọt dịu, có giọng lải nhải đầy yêu thương của người kia, có vòng tay rắn chắc, có những cái ôm và những nụ hôn ngọt ngào.

Có tất cả những gì anh từng mong muốn.
Bình Luận (0)
Comment