Trong tình yêu có rất nhiều dư vị, đoạn thời gian này, -- đã nếm trải.
Tô Mạt một tay nắm chặt điện thoại, vòng gối ngồi trên thềm đá mấy phút, hồi phục lại tâm trạng. Một lúc sau, cô thở ra một hơi, đứng dậy quay vào trong.
Vẫn chưa trả điện thoại lại cho cậu, điện thoại lại gọi đến.
Trên màn hình hiển thị: “Dương Dương.”
Điện thoại Tô Dương gọi đến, Tô Mạt không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp gọi một tiếng, “anh Dương Dương.”
“Cái đó, đại thần muốn nói với em mấy câu.” Đọc Full Tại truyenggg.com
Tô Dương có chút lờ mờ khi bị Sở Hà tìm đến cửa nhà, sau khi vô thức nghe theo lời anh cho địa chỉ, liền gọi cuộc điện thoại này.
Tô Mạt trở nên trầm mặc.
Sau đó, nghe thấy một câu nói chen ngang vào, “khoảng một tiếng nữa anh sẽ đến nhà em, em đợi anh ở cánh cửa phía sau nhà.”
Nói xong, không cho cô cơ hội cự tuyệt liền ngắt điện thoại.
Dư âm còn ở bên tai, Tô Mạt vô thức nhìn thời gian, phát hiện đã hơn 9 giờ. Mùa hè ngày dài hơn đêm, nhưng đến lúc này, màu trời đã hoàn toàn đen. Những người hóng mát ở trước cửa nhà cũng ít đi rất nhiều, quay về xem tivi một lúc, sau khi tắm rửa xong cũng nên đi ngủ rồi.
Hành động của Sở Hà, Tô Mạt ít nhiều cũng hiểu được.
Cô không định gọi điện, cản trở anh đến. Ôm tâm trạng vô cùng phức tạp, cô đưa điện thoại cho cậu, sau đó quay về phòng.
Nhà của cậu được xấy cất mấy năm trước, phía trước rất chắc chắn, trái phải mỗi bên có hai phòng, cậu và mợ một phòng, con trai con gái mỗi người một phòng, cô cũng có một phòng riêng, nhưng vì diện tích phòng ở nông thôn lớn, cho nên ngoài giường, bàn học, tủ áo quần của cô ra, còn bày biện thêm một số thứ đồ khác. Ngủ không được, cô thường nằm trên giường, suy nghĩ lung tung.
Đối diện phòng cô là phòng của em gái họ, vì nghỉ hè học bù ở thị trấn, cho nên không có mặt. Bây giờ em họ đang dưỡng thương, cậu và mợ đều đã ngủ, trong nhà càng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Tô Mạt trở mình nằm nghiêng, có thể nghe thấy tiếng dế kêu ở sau vườn.
Bên ngoài cửa sổ phòng cô là khu vườn có diện tích rất lớn, sân được lát bằng gạch đỏ, kéo dài đến tận cửa sau, bên ngoài cửa sau là một vườn cây ăn quả rộng lớn.
Nghĩ đến, vị trí cụ thể của nhà họ, Tô Dương cũng đã nói với Sở Hà rồi. Đọc Full Tại truyenggg.com
10h30, Tô Mạt nằm thế nào cũng không yên được, mang dép lê vào, đi ra khỏi phòng, đứng ở sân sau rơi đầy ánh trắng.
Cúi người xuống, cô ngồi trên bậc thềm làm bằng bê tông ở sân sau, bắt đầu mơ màng như đi vào cõi thần tiên.
Thực sự quá yên tĩnh......
Cô lặng lẽ suy nghĩ, yên tĩnh chờ đợi, gần 11 giờ, từ khe hở của cánh cửa gỗ ở sân sau, nhìn thấy ánh sáng của đèn ô tô, đồng thời, nghe thấy âm thanh tắt động cơ xe.
Cửa sư như được mở ra, có người bước xuống, tiếng bước chân lại gần, trong đêm tối yên tĩnh, từng chút từng chút, dừng như đang giẫm vào tim cô.
Cô đưa mắt nhìn qua, nhìn chăm chú vào cánh cửa nhỏ, trước sau đều không đứng dậy, cũng không đi qua đó, thậm chí nói đôi lời. Thời gian vì vậy mà trở nên dài dằng dẵng, cái lạnh của màn đêm bao trùm lấy, chân cô vì ngồi quá lâu mà mất đi cảm giác, phần mông ngồi trên bậc thềm cũng dần dần cảm nhận được hơi lạnh toát ta từ mặt đất, nhưng biết là như vậy, cô cũng không đứng dậy.
Không dám động đậy, cô sợ mình đứng dậy thì không thể khống chế được hai chân mà đi về phía cửa.
Cũng không biết lúc nào, người đàn ông ngoài cửa nhận điện thoại.
Cô đoán rằng điện thoại có lẽ là Sở Khê gọi đến, nghe thấy tiếng Sở Hà trầm thấp trả lời cô ấy, “biết rồi, sẽ về.”
“Đem chìa khóa rồi, em cứ ngủ.”
Trong âm thanh trả lời của người đàn ông, có tâm trạng thê lương không rõ ràng.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tô Mạt nghe thấy tiếng bật lửa, cô không nhìn thấy người đó, lại nhất thời liên tưởng đến dáng vẻ anh hút thuốc trước đây. Đoạn thời gian quen biết này, Sở Hà rất ít hút thuốc, nghĩ vậy, tâm trạng phiền muộn đến cực độ.
Trái tim Tô Mạt cũng khó chịu, nhưng đêm nay lại do cô đề cập đến việc kết thúc, cô lại không muốn dễ dàng thay đổi, tâm trạng k1ch thích giống như khi ngồi tàu lượn siêu tốc, sự cự tuyệt, lo lắng xuất phát từ nội tâm của cô.
Khi mặt trăng càng lên cao, phía ngoài cửa truyền đến tiếng khởi động động cơ ô tô, ngày càng xa, cuối cùng, không còn nhìn thấy.
Đứng dậy đi vào nhà, dưới chân Tô Mạt tê rần, dáng lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống.
Cảm giác như, đoạn thời gian này của cô và Sở Hà, cơ bản đã kết thúc rồi.
Sau đêm nay, Sở Hà sẽ không gọi điện đến nữa. Cậu nhờ người quen ở thị trấn giúp cô tìm một công việc kiêm chức ở siêu thị, thời gian hai mấy ngày, kiếm được 1600 tệ. Cả kì nghỉ hè, đến đây kết thúc, Tô Mạt chào đón một sự bắt đầu hoàn toàn mới trong cuộc đời của mình.
Học viện Văn Lí ngày 6 tháng 9 nhập học, huấn luyện quân sự tiến hành ở trong trường.
Thời gian một tuần, Tô Mạt cơ bản đã thích ứng với tiết tấu huấn luyện, sáng ngày 13, An Thành đổ một trận mưa giông, huấn luyện đành phải tạm ngưng, cô cùng với một nữ sinh trong kí túc xá ra ngoài, đi về phía cửa hàng điện tử nằm ở phía bên phải, cách trường học không xa.
Nữ sinh đi cùng tên là Từ Xuyến, tính cách hoạt bát hướng ngoại, buổi sáng lúc huấn luyện lén đem điện thoại đến bãi tập, không cẩn thận để cốc nước và điện thoại ở ngoài trời. Ai ngờ được, lúc mưa ập xuống, họ chạy bộ ở một phía khác của sân tập, đợi đến lúc cô ấy quay về, điện thoại đã bị nước ngấm vào.
Mấy nữ sinh ở trong kí túc xá đều không phải là người ở An Thành, khoảng cách từ quê của Từ Xuyên và Tô Mạt là gần nhất, sau khi nhập học cùng ở chung một phòng, hiển nhiên sẽ thân hơn, hai người đi đến thang cuốn ở lối vào của trung tâm thương mại, Từ Xuyên lại lần nữa hỏi Tô Mạt: “Cậu chắc chắn không mua điện thoại sao?”
Xã hội bây giờ, mỗi sinh viên nhân viên một bộ điện thoại là tiêu chuẩn. Điện thoại của Từ Xuyên chính là do cô tặng lúc nhập học, bây giờ bị mưa ướt, buổi trưa cô ấy có dùng điện thoại của bạn cùng phòng gọi về nhà, sau khi quở trách cô ấy một hồi, bố cô ấy thúc giục cô ấy đi mua một cái mới.
Huấn luyện quân sự quá vất vả, những người khác khó mà nghỉ ngơi, không muốn ra ngoài, cô ấy gọi Tô Mạt đi cùng, cũng có ý định thuyết phục Tô Mạt mua một cái điện thoại, không thì lần huấn luyện này kết thúc, khi hai người không đi học, liên hệ không thuận tiện lắm.
“Tạm thời không mua.”
Tô Mạt trả lời không hề do dự.
Cô không mắc chứng nghiền điện thoại, cũng không có ai cần liên lặc thường xuyên, trước mắt mà nói, tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.
“Ai ya, cậu thật sự không suy nghĩ sao? Bây giờ ai mà không có di động, thật sự là rất không tiện!”
“Mình cảm thấy vấn tốt.”
Tô Mạt cười nhẹ một tiếng, biểu tình mang theo chút xin lượng thứ.
Từ Xuyên:“……”
Cô ấy hơi mập, tính cách cũng rất thoải mái, nhìn thấy Tô Mạt nhỏ bé như vậy trong lòng rất thích, nhìn lại dáng vẻ không biết làm thế nào của mình, cả người đều phát cáu, chỉ có thế ôm vai người khác vừa đi vào trung tâm thương mại vừa thay đổi chủ đề hứng thú, “lẽ nào đây là người đẹp từ chối sao? Tối qua, Trương Trí lớp chúng ta hỏi mình số điện thoại của cậu, mình nói không có, cậu ta trực tiếp gửi một hình mặt người màu đen biểu cảm nghi ngờ, haha.”
“...... Mình chính là cảm thấy khá lãng phí tiền.”
Vay sinh viên một năm 6000 tệ, xấp xỉ với tiền học phí của cô. Trong kì nghỉ hè cô làm thêm kiếm được hơn 3000 tệ, bấy giờ toàn bộ đều ở trước mặt cô. Chỉ là vì tất cả tiền đều cực khổ kiếm được, cô cảm thấy không hề dễ dàng, cho nên vô cùng tiết kiệm.
Từ Xuyên cũng có thể cảm nhận được gia đình cô không giàu có, nhưng mà, chuyên ngành này của họ phần lớn sinh viên đều chạy đi làm giáo viên, người thiết thực chiếm số nhiều, không có ý định trèo cao.
Lặng lẽ thờ dài, Từ Xuyên tạm thời không khuyến khích cô, mắt sáng lên đi đến một quầy trưng bày cách đó không xa, bắt đầu xem điện thoại.
Cô ấy đang xem điện thoại, rất nhanh liền trao đổi sôi nổi với người bán hàng, Tô Mạt không có việc gì, nhìn trái nhìn phải, không ngờ lại nhìn thấy một dáng người quen thuộc.
Sở Hà vừa đặt chân vào sảnh trung tâm thương mại, áo sơ mi kết hợp với quần dài phác họa lên một vóc dáng thon dài thẳng tắp, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, khí chất hơn người khiến cho anh vừa nhìn vào rất bắt mắt thu hút, đến mức, ở chỗ cửa ra vào trung tâm thương mại trở nên hỗn loạn.
“Thượng Khởi Văn?”
“Có phải không có phải không?”
“Chính là cô ấy, tiểu Thượng của “Ngày hạnh phúc cuối tuần.”’
Bên tai nghe thấy một loạt những lời bình luận truyền đến, Tô Mạt với bất giác phát hiện, những người xung quanh đều đang nhìn về phía Sở Hà, không phải vì anh, mà vì ở chỗ cách anh một mét, có một người phụ nữ trẻ trung đang cúi đầu, mỉm cười kí tên cho một sinh viên.
Thì đó, đó chính là đối tượng mà anh đi xem mắt.
Tô Mạt ít khi xem tivi, tiết mục nghệ thuật lại càng ít, lại vì đã từng nghe Sở Khê nói qua, cho nên rất nhanh liền nhận biết được.
Vì mưa một trận mưa, thời tiết hôm nay rất dễ chịu, cô gái ở trong mắt cô lại ăn mặt rất mát mẻ, áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt kết hợp với một chiếc quần đùi rách màu trắng, khí chất trong sạch ngọt ngào, tóc xoăn màu nâu bối lại, tóc mái thưa phủ ở trước trán, tăng thêm mấy phần đáng yêu hoạt bát.
“Tô Mạt!” Đọc Full Tại truyenggg.com
Giọng của Từ Xuyên bỗng nhiên kéo lại mạch suy nghĩ của Tô Mạt.
Cô ngẩng đầu, mới phát hiện Từ Xuyên đã đi đến một quầy khác, sau khi gọi xong đối diện với ánh nhìn của cô, biểu tình có có chút ngờ vực.
Muốn gọi thêm một tiếng, Tô Mạt vội đi về phía cô ấy, ma xui quỷ khiến, bước đi rồi lại vô thức quay đầu, từ xa xa, bắt gặp ánh mắt của Sở Hà
Khoảng cách vốn không được tính là xa, cô giống như giật điện thu lại tầm nhìn, còn có thể dùng ánh mắt còn lại nhìn lướt qua, Sở Hà đi cùng với Thượng Khởi Văn, đứng thang cuốn đi lên tầng ba.
Tầng hai chủ yêu kinh doanh điện thoại, tầng ba chủ yếu là các mặt hàng máy tính.
Hai người họ cùng nhau rồi?
Thượng Khởi Văn cùng đi mua máy tính với anh?
Nghĩ ngợi lung tung, Tô Mạt không cách nào tập trung được, lại nghe thấy Từ Xuyên ở bên cạnh bất tri bất giác gọi: “Oa, người vừa lên thang máy là Thượng Khởi Văn sao?”
Là một trong những người dẫn chương trình của đài truyền hình Tây An, sức ảnh hưởng của Thượng Khởi Văn và người cộng tác trong “âm nhạc cuối tuần” rất lớn, Từ Xuyên phát hiện bản thân đã để mất đi cơ hội đến xin chữ kí nến có chút không vui, lúc mua xong điên thoại đi ra ngoài còn phát biểu sự xúc động: “Đây là lần đầu tiên mình ở bên ngoài gặp được người dẫn chương trình, cô ấy bên ngoài thật sự rất xinh đẹp, đúng rồi, cậu lúc nãy luôn nhìn cô ấy sao? Người đàn ông bên cạnh cô ấy, siêu đẹp trai, không biết có phải là bạn trai không?”
Hai chữ bạn trai, chọc vào trong tim Tô Mạt.
Loại cảm giác đó khiến cho cô cực kì không thoải mái, vừa chua chát vừa đau lòng, thậm chí còn có chút tủi thân không nói rõ ra được.
Rõ ràng là cô đề nghị chia tay, là cô trốn tránh không gặp lúc anh tìm đến, nhưng bây giờ bỗng nhiên gặp lại, tâm trạng của cô, không thể không bị ảnh hưởng.
Buổi trưa mưa đã ngưng, cô và Từ Xuyên về đến kí túc xá liền nghe thấy thông tin huấn luyện quân sự buổi chiều như thường lệ.
Tư tưởng không tập trung, lúc đang đi bước đều, một chân của Tô Mạt dậm trên đất bị trẹo, thời gian sau đó đều ở trong phòng y tế nghỉ ngơi.
Từ Xuyên sau khi được giải phóng liền đến tìm cô, lúc đỡ cô đi ra khỏi phòng y tế liền không nén được càu nhàu, “đi một chút cũng sái chân, cả buổi chiều cậu đang nghĩ gì vậy, luôn không tập trung.”
“Phiền cậu rồi.”
“Ý mình không phải vậy.”
Không biết nói gì liếc nhìn cô, Từ Xuyên dứt khoát thay đổi chủ đề, “cảm thấy cậu như vậy đi đến căn tin không tiện lắm, mình nói họ lấy cơm giúp rồi, trực tiếp về phòng đi.”
“Ừ.”
Gật gật đầu, khuôn mặt của Tô Mạt áy náy không thôi.
Đang vào giờ cơm, người ở trong trường rất nhiều. Phía dưới tòa nhà kí túc xá, các nữ sinh mặc đồng phục đi đi lại lại, những khuôn mặt đều mang theo cảm giác thoải mái và vui vẻ ăn no sau khi bị dày vò. Đến cổng kí túc xá, Tô Mạt nghe thấy nữ sinh lướt qua vai mình nhẹ nhàng gọi, “đẹp trai quá đẹp trai quá.”
Trong lòng có trực giác khó mà hình dung được, cô đưa mắt qua, nhìn thấy Sở Hà đứng ở dưới tòa nhà kí túc xá, lúc này, anh vừa gọi lại một nữ sinh, lịch sự mỉm cười hỏi: “Sinh viên mới của chuyên ngành ngôn ngữ học Hán ngữ, có phải là ở tòa nhà này không?”
“Vâng vâng, hình như là vậy.”
Nữ sinh không chắc chắn lắm, quay đầu hỏi bạn đi cùng.
Mấy nữ sinh bên cạnh cô ấy mặc đồng phục huấn luyện, nghe vậy đều dừng bước, xác nhận với nhau, líu ríu đáp lời.
Nhưng không ngờ, người hỏi chuyện giống như không nghe thấy, ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Mấy nữ sinh ngừng nói, ngẩng mặt hiếu kì nhìn qua, phát hiện một nữ sinh xinh đẹp được đỡ đứng cách đó mấy bước chân.
Cô ấy giống với họ, cũng mặc đồng phục màu xanh, tóc đuôi ngựa buộc lên cao, mũ cầm ở trong tay. Rất trắng, vóc dáng không quá nổi bật, nhìn vào tầm hơn một mét sáu, có một khuôn mặt xinh xắn. Mắt cong cong, sống mũi thẳng tắp, hai bờ môi mềm mại mím lại với nhau, nhìn rất ngoan ngoãn điềm đạm.
Mấy nữ sinh nhìn người này rồi lại nhìn người kia, cảm thấy bản thân cũng không cần phải trả lời nữa.
Sở Hà thở phào, không nói lời nào đi đến phía trước cô gái, hơi cúi người nhìn chân của cô, hỏi một câu, “chân bị trặc rồi?”
Ở bên cạnh, biểu cảm của Từ Xuyên như gặp phải ma quỷ.
Nếu cô nhớ không nhầm, soái ca trước mặt, chính là người đi cùng với Thương Khởi Văn hổi trưa, chuyện này là thế nào?!
Cô nhìn Tô Mạt, nhất thời hiểu được mối quan hệ giữa hai người.
Sở Hà hỏi một câu, Tô Mạt không trả lời. Anh cũng không để ý, đưa mắt nhìn Từ Xuyên, ngữ khí trưng cầu nói một câu, “để tôi đỡ cô ấy.”
Từ Xuyên:“……”
Cô đối với khuôn mặt tuấn tú này thực sự không có sức chống cự, càng không cần nhắc đến, soái ca này còn có một giọng nói chết người.
Chóng mặt, cô trực tiếp đổi vị trí, đưa cánh tay Tô Mạt đến cho Sở Hà.
Dưới kí túc xá người nhiều, Sở Hà cũng không nói gì, cẩn thận đỡ cô đi đến con đường râm mát ở một bên kí túc xá, đưa Tô Mạt lên xe.
Tô Mạt cho rằng anh muốn lên xe nói gì đó, cũng rất thuận theo, tóm lại, tính cách cô cũng không phải thích nói toạc ra trước mặt nhiều người.
“Anh muốn đưa em đi đâu?”
Đưa mắt nhìn qua, cô vội đặt câu hỏi.
Sở Hà nghiêng người qua, vừa cài dây an toàn cho cô vừa nói: “Anh và Thượng Khởi Văn không cùng nhau, cô ấy hôm nay là lần đầu tiên gọi điện tìm anh, đúng lúc anh đến trung tâm thương mại mua máy tính. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, ngay cả buổi trưa cũng không ăn cùng, anh nói với cô ấy, anh chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, tạm thời không có dự định yêu đương cưới hỏi.”
Nói xong một loạt, anh nhìn Tô Mạt chăm chú, giọng nói trầm thấp, “nhìn thì ngoan ngoãn, sao lại có thể dày vò người khác?”
Tối đó ở ngoài cửa chờ đợi mấy tiếng, cả đời này của anh, đều không thể quên được.
Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy cô gái này khiến anh không màng cơm nước, trăn trở mất ngủ, trong đầu đều là sự phẫn nộ và áy náy đối với cô, bây giờ cuối cùng cùng bắt đượ người rồi, nét mặt này của cô liền có thể khiến vô cớ đầu hàng.
Lúc nói chuyện, khoảng cách của anh rất gần, hơi thở ấm nóng từ mũi phả lên trên cằm Tô Mạt, cô cảm thấy ngứa, trái tim lại yếu mềm, cẳ người căng thẳng, vì vậy mà run rẩy.
Cô thật sự rất sợ ở riêng cùng với Sở Hà, đặc biệt sợ lời ân ái mà anh nói, dư vị này thực sự khiến cho người khác khó mà cưỡng lại được.
“Em đã nói rất rõ ràng rồi.”
Rất lâu, Tô Mạt không nhìn anh, nhỏ giọng đáp một câu.
“Anh không đồng ý.”
Sở Hà nhổm dậy, ngồi thằng, một tay thắt dây an toàn cho mình, một tay nắm lấy vô lăng, ngữ điệu nói chuyện, lưu loát và dứt khoát.
Tô Mạt im lặng, đuối lí lặp lại: “Em không để ý cô, hai người vốn môn đăng hộ đối, ở cạnh nhau cũng không kì lạ.”
Sở Hà liếc nhìn cô, “vậy sao?”
“Vâng.”
“Sao lại không nhìn anh nói?”
Tô Mạt: “......”
Sở Hà như có như không hắng giọng, chiếc audi Q5 rời khỏi bãi đổ xe.
Trên đường, chưa đến 10 phút, hai người không nói chuyện, đợi đến lúc xe đi vào một tieur khu cách học viện Văn Lí không xa, Tô Mạt vô thức liếc nhìn Sở Hà một cái, đúng lúc nghe thấy anh nói: “cần thiết cho việc học nghiên cứu sinh nên anh đã đổi chỗ.”
“Anh muốn học nghiên cứu sinh?”
Tô Mạt trừng mắt, vô cùng kinh ngạc.
Sở Hà nhẹ cười, tháo dây an toàn ra, cả người đổ về phía cô, khuôn mặt tuấn tú phóng to lên trong tầm nhìn của cô, “em hi vọng anh sẽ học ở trường em?”
“……”Tô Mạt lắc lắc đầu. Đọc Full Tại truyenggg.com
Đối với người này mà nói, học việc của họ dường như không đủ. Suy cho cùng, cô đã từ chỗ Sở Khê biết được, Sở Hà từ nhỏ thành tích đã cao, thi đại học lựa chọn chuyên ngành lịch sử của đại học sư phạm An Tây, đó là chuyên ngành trọng điểm của đại học.
Sở Hà không trêu cô nữa, cười nói, “đại học sư phạm. Ba năm nghiên cứu sinh học ở trường cũ, cách đây không xa lắm.”
Tô Mạt ồ một tiếng, không biết nói gì.
Sở Hà nâng khuôn mặt của cô lên, ánh mắt thâm sâu nhìn cô chăm chú, ngữ điệu ôn hòa, “khoảng cách không phải là vấn đề. Nếu như em cảm thấy giữa anh và em có sự chênh lệch, anh có thể quay về trường học thêm ba năm, chờ đợi em. Nếu ba năm sau em vẫn cảm thấy có áp lực, anh có thể tiếp tục học, đợi đến khi em cảm thấy hài lòng với bản thân, cảm thấy chúng ta thích hợp, chúng ta sẽ bàn đến việc yêu đương kết hôn.
Ngẩn ngơ nhìn anh, mũi Tô Mạt có chút cay cay.
Một hồi lâu, không kìm nén được nhẹ giọng hỏi: “Nếu như lúc đó, chúng ta vẫn chia tay?”
“Không thử xem, sao có thể biết được, cũng có khả năng không chia tay mà?”
Sở Hà thời dài, bàn tay lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, ngón tay nhẹ vuốt v e mu bàn tay của cô, trong ngữ khí tăng thêm mấy phần vỗ về an ủi, “ít nhất bây giờ, chúng ta đều thích nhau, trong lòng đã có đối phương, vì sao không thể cùng nhau nổ lực vì một mục tiêu? Chỉ vì cảm thấy có thể sau này sẽ không cùng nhau liền cự tuyệt bắt đầu và qua lại, Tô Mạt, em có phải là quá tàn nhẫn đối với chúng ta quá không?”
Yết hầu nhẹ chuyển động, Tô Mạt cũng nói không nên lời.
Sở Hà một tay giữ chặt lấy gáy cô, đẩy đầu cô về phía trước, chống lên trên trán anh. Đầu mũi chạm nhẹ vào đầu mũi cô, anh lại buông lỏng ra nắm lấy tay cô, đưa lên vỗ vỗ vào má cô, sau đó xuống xe trước, đi đến bên ghế lái phụ.
Lúc Tô Mạt được anh đỡ lên lầu, trong lòng đang đấu tranh.
Cô không ngờ, dễ dàng như vậy, Sở Hà đã thuyết phục được cô. Cô lúc đầu lo lắng anh không đợi được, lo lắng bản thân ngày càng dấn sâu vào, nhưng bây giờ, anh cứ như thế đưa ra giải pháp, nói ra một loạt như vậy, quay lại trường chờ đợi sự thừa nhận của cô.
Ở độ tuổi 26, nếu ra đời thì sẽ bị thúc giục kết hôn, nhưng nếu quay lại trường, lấy cớ hoàn thiện chuyên ngành. Anh chủ yếu viết tiểu thuyết cổ đại, bản thân vốn cũng học chuyên ngành lịch sử, tiếp tục học lên cao hơn, không những không ảnh hưởng đến công việc, ngược lại còn có thể vì vậy mà có thêm nhiều kiên thức.
Nghĩ lui nghĩ tới, cô lại không còn lí do, áp lực cũng giảm dần.
“Lộp cộp.”
Tiếng mở cửa, kéo lại tâm tư của cô.
Đỡ cô vào cửa, Sở Hà quay người lại đóng cửa, lúc cúi xuống nhìn cô, nhẹ khom lưng, đem cả người cô ôm ngang lên.
Anh đổi nhà mới, Tô Mạt vẫn chưa kịp để quan sát, cả người đã bị anh bế đến phòng ngủ chính.
Sở Hà đặt cô lên trên giường, sau đó đem cả thân hình thon dài đè lên.
Nếu như nói một ngày không gặp như cách ba thu, lúc này, anh giống như không biết đã đợi bao nhiêu năm. Nhưng nghĩ đến bản thân tối đó vội lái xe đến rồi lại kết quả là cánh cửa đóng chặt, trong lòng càng nóng nảy hơn, anh cắn lấy đầu lưỡi cô, li3m m*t môi cô, những cái hôn tới tấp rơi xuống, muốn dày vò cô một lát nhưng càng lưu luyến bịn rịn hơn.
Tô Mạt có chút không chống đỡ được sự công kích dịu dàng của anh, không lâu sau, cả người đều trở nên không có sức lực, mềm nhũn, bàn tay nắm chặt lấy áo quần trên lưng anh cũng không còn bao nhiêu sức lực.
Anh dùng răng đẩy áo của cô lên phía trên, môi lưỡi nóng bỏng, rơi xuống chỗ mềm mại trắng mịn của cô gái.
“Ưm......”
Tô Mạt căng thẳng, cả người lùi về phía sau.
Sở Hà lúc này ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi đỏ bừng, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa k1ch thích, giọng nói có chút trầm, khàn khàn, hỏi: “Có nhớ anh không?”
“Hử?”
Tô Mạt có chút thở gấp, nói ra một chữ, vừa dịu dàng vừa nũng nịu.
Bàn tay lớn của Sở Hà phủ lên trên, dày vò, lặp lại lần nữa, “hơn một tháng nay, có nhớ anh không?”
Người con gái dưới tay anh cong người lên, trong đầu không thể suy nghĩ được bất cứ thứ gì, run rẩy, vùi đầu xuống, “vâng.”
Ngày ngày đem đêm, nỗi nhớ chưa bao giờ đứt đoạn.
Kì nghỉ hè 18 tuổi, gặp gỡ anh, chính là sự bất ngờ nhất trong sinh mệnh cô, giống như một cơn mộng, vô cùng tươi đẹp.
Cô đã yêu anh mất rồi.
Muốn thử dũng cảm một lần.
------Ngoài lề------
Tác phẩm này, linh cảm đến từ bà chủ cửa hàng chuyển phát nhanh ở trong tiểu khu, đó là một người phụ nữ rất dịu dàng, không được xem là quá đẹp, nhưng một ngày nào đó, dáng vẻ ngồi xổm trên đất chăm chỉ phát bưu kiện, đã chọc vào lòng tôi.
Không suy nghĩ quá lâu liền bắt đầu viết tác phẩm này, những câu chuyện trong tác phẩm này từ góc độ của tôi nhìn nhận có chút tầm thường.
Rất cám ơn mọi người đã ở bên cạnh, cổ động trong suốt quá trình, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Tác phẩm này thực sự không xuất sắc, trong quá trình sáng tác, tôi cũng nhận thức được vẫn còn tồn tại rất nhiều vấn đề, rất tiếc vì không thể tránh được, chỉ có thể nói, a Cẩm sẽ tiếp tục nổ lực tiến bộ, hi vọng năm đến chúng ta sẽ tiếp tục gặp gỡ, bản thân tôi sẽ tốt hơn, tác phẩm cũng sẽ đặc sắc hơn, các bạn cũng sẽ tốt hơn(^。^)
Sau khi cân nhắc, không có dự định sáng tác nữa, cứ dừng lại ngay tại cảnh ám muội mà đẹp đẽ này, chúc mọi người một năm mới vui vẻ, ngày 8 tháng 3 năm 2019, trong mưa trong gió, Lục thiệu đợi bạn, không gặp không về!