Nhân viên nghiên cứu tên là Tôn Thắng kia đứng dậy đẩy đẩy kính mắt lên trên rồi nói, điều này khiến anh ta vô cùng khiếp sợ, từ trường bên dưới vách đá hỗn loạn mà cũng rất mãnh liệt.
“Lắp mấy cái camera giám sát lên vách đá và miệng hang, sau đó trở về thành.” Vân Tô nhìn đồng hồ trên cổ tay, nếu không có kết quả thì anh chuẩn bị rút lui, hôm nay không còn nhiều thời gian để họ lãng phí ở đây nữa.
“Camera giám sát không gây nhiễu, sự hỗn loạn của từ trường không tăng, có lẽ sẽ truyền được hình ảnh về chỗ chúng ta.” Tôn Thắng vừa nói vừa lắp camera giám sát, anh ta cũng biết tập tính của thú đêm, cho nên cũng không đề nghị tiếp tục ở lại đây để theo dõi trị số, dù sao thì anh ta cũng rất yêu quý sinh mệnh của mình.
“Về thành.” Sau khi lắp camera giám sát xong, đoàn người bắt đầu thu thập rồi rút về Tây Thành.
Về đến phòng chỉ huy rồi, thiếu tướng Lục lập tức đi về phía anh, họ đã nói cho các quan chỉ huy của những khu khác về phát hiện hôm nay, lúc này thì thiếu tướng Lục cũng vừa nhận được hồi âm của các khu gửi tới.
“Xem ra thảm họa lần thứ hai thật sự có liên quan tới từ trường bên dưới vách đá.” Đọc báo cáo xong, Vân Tô nhíu mi, trong mắt anh là thứ cảm xúc gì đó không rõ.
“Đây là hình ảnh giám sát từ miệng hang và vách đá, tạm thời chưa có gì bất thường.” Thấy anh đọc xong báo cáo rồi, thiếu tướng Lục mới nhìn về phía vách đá. Muốn giải quyết thảm họa này, có lẽ phải điều tra rõ tình hình dưới đáy vực, chỉ sợ họ sẽ phái một đội cảm tử xuống dưới đó để thăm dò.
“Những chuyện khác tiến hành đến đâu rồi?” Trừ vách đá ra thì nhiệm vụ quan trọng nhất là đảm bảo sự an toàn cho cư dân trong thành.
“Đã thông báo rồi, bắt đầu từ sáu giờ thì tất cả các cư dân đều vào hầm trú ẩn để lánh nạn, trừ các chiến sĩ đang có nhiệm vụ thì còn khoảng một trăm tiến hóa giả và hai mươi dị năng giả chờ lệnh.” Những người này không chỉ có thể tiêu diệt dị thú tấn công vào hầm trú ẩn, mà còn có thể khiến những người có ý đồ xấu gây bạo loạn kinh sợ.
“Thế cục đêm nay chưa rõ, chúng ta phải thảo luận một chút, trừ địa thú và thú đêm ra, đêm nay liệu có loài dị thú không biết tên nào đó xuất hiện rồi tấn công thành hay không, nếu có thì những phương án đối phó của chúng ta…” Vân Tô gật đầu, sau đó nhắc tới những đối sách khác cần bàn bạc.
Những người khác nhìn nhau, sau đó họ bắt đầu phát biểu ý kiến của bản thân.
Thời gian dần trôi qua, khi mặt trời từ từ lặn xuống, một tiếng còi chói tai vang lên khắp Tây Thành.
Tín hiệu rút lui vừa vang lên, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhanh chóng chạy đến hầm trú ẩn gần nhất với vẻ mặt hoảng loạn, bởi vì bây giờ có khá nhiều thời gian, cho nên tình hình cũng không hỗn loạn như đêm qua.
Chưa đến bảy giờ, bóng đêm bắt đầu buông xuống.
Vân Tô đứng ở vị trí cao nhất trên tường thành, anh cầm kính viễn vọng, nhìn về phía các hầm trú ẩn.
Khác với sự náo nhiệt vào ban ngày, Tây Thành vào ban đêm có vẻ rất cô độc và vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có các chiến sĩ Tây Thành là họ đi qua đi lại.
“Chỉ huy Vân, anh mau xuống dưới đi!” Giọng nói có vẻ kích động của thiếu tướng Lục truyền qua bộ đàm, không biết anh ta đã phát hiện ra cái gì.
Vân Tô nhanh chóng di chuyển, chưa đến hai phút thì anh đã có mặt ở phòng chỉ huy.
Đứng trên đài chỉ huy, Vân Tô nhìn cảnh tuyết rơi trước mặt, sau đó lại nhìn về phía thiếu tướng Lục.
“Chiếu lại hình ảnh vừa nãy thêm lần nữa.” Giọng nói của thiếu tướng Lục lúc này hơi run rẩy, Vân Tô nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh ta, trong lòng anh cũng giật mình.
“Chỉ huy Vân, đây là hình ảnh từ camera giám sát.” Giọng của người đang nói chuyện còn run rẩy hơn cả thiếu tướng Lục, Vân Tô thậm chí còn nhận ra sự nghẹn ngào trong giọng nói của người nọ.