Các quan chức cấp cao trong thành đang chia thành hai phe, bên bảo thủ cho rằng mọi người không nên mạo hiểm tiến sâu vào nơi nguy hiểm tên là vòng xoáy sương mù đen kia, đề phòng mang về những mầm mống độc hại hơn từ phía dưới đó lên đây. Trước mắt cần quan sát thêm về vòng xoáy kia, tạm thời bảo lưu trạng thái phòng thủ.
Một bên khác lại có suy nghĩ hoàn toàn ngược lại, họ cho rằng từ khi vòng xoáy sương mù đen xuất hiện đến nay, để phía con người không tiếp tục rơi vào thế bị động, nên thành lập một đội tử chiến đi vào trong sương mù để tìm hiểu cặn kẽ vấn đề rồi quay về báo cáo.
Mới hôm qua thôi, chú nhận được một thông tin rằng: khu số bảy đã sắp xếp xong một đoàn đội để lên đường đi điều tra, sẵn sàng tiến vào vòng xoáy sương mù đen bất cứ lúc nào và đội trưởng chính là Thích Uyên.” Nói đến đây, Vân Văn Bân ngẩng đầu lên nhìn về phía Biên Duyên.
“Trước khi Vân Tô rời đi đã đoán trước được kết quả sẽ như vậy. Nhưng có lẽ anh ấy cũng không ngờ được rằng đội hình xuất phát đầu tiên sẽ là nhóm của Thích Uyên.” Lạc Thu Minh nhìn bác Hai nói.
“Bác cũng đã khá ngạc nhiên về chuyện này.” Sắc mặt của Vân Văn Bân tệ đi trông thấy, ông ấy từng gặp mặt thằng bé nhà họ Thích kia vài lần, nó chắc chắn không phải một người bốc đồng như vậy.
“Đừng nói đến bọn họ nữa. Đã hơn ba ngày trôi qua kể từ khi Vân Tô đi xuống vòng xoáy sương mù đen rồi, Thu Minh, cháu thấy thế nào?” Vấn đề quan trọng bây giờ là Vân Tô, là đoàn trưởng của đội ngũ cũng là con trai của ông ấy, Vân Văn Bân muốn sớm tìm cách cứu anh ra ngoài.
“Vân Tô hẳn là gặp rắc rối ở dưới đó cho nên mới bị trì hoãn thời gian như thế này.” Lạc Thu Minh có sự tin tưởng tuyệt đối giành cho Vân Tô. Anh ấy tin rằng Vân Tô không phải là người dễ bị đánh ngã như vậy.
“Nếu đêm nay vẫn không có tin tức gì của Vân Tô thì người của bác sẽ xuống tìm kiếm bọn nó trong vùng sương mù đen.” Vân Văn Bân nhìn Lạc Thu Minh nói. Mặc dù đội ngũ do ông ấy dẫn đến chỉ có năm người, nhưng bất kỳ người nào cũng đều vô cùng ưu tú.
“Lần này đến đây, họ mang theo loại vũ khí năng lượng mới được nghiên cứu và phát triển. Thêm vào đó là thực lực của các đội viên rất mạnh mẽ, bác tin rằng họ có thể tìm thấy Vân Tô và những người khác ở bên dưới kia.” Vân Tô cùng những người khác đi xuống nơi nguy hiểm kia quá vội vàng. Nếu như có sự chuẩn bị tốt hơn thì ông ấy đã không cần lo lắng như bây giờ rồi.
“Bác Hai.” Lạc Thu Minh nhìn Vân Văn Bân, hoàn toàn không đồng tình với cách làm của ông ấy. Dựa vào tính cách của bác Hai, ông ấy nhất định sẽ không cho phép anh ấy cùng những người khác tự mình đi xuống đó nữa.
“Thu Minh, bác đã quyết định rồi.” Vân Văn Bân quay mặt sang một bên, ánh mắt chứa đầy sự kiên định.
Nhìn thấy bác Hai cố chấp như vậy, Lạc Thu Minh siết chặt nắm tay dưới gầm bàn.
Biên Duyên nhìn về phía bọn họ, hoàn toàn nhìn ra được sự áp lực từ biểu cảm của mỗi người.
Đêm đó, vòng xoáy sương mù đen mở ra, nhưng Lạc Thu Minh – người canh gác sở chi huy tạm thời, vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Vân Tô cùng những người khác.
Trong sở chỉ huy, Vân Văn Bân ngồi trên đài quan sát, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía vòng xoáy dần khép lại.
Trông thấy thú đêm cùng xác của chúng không ngừng trôi nổi giữa vòng xoáy, biểu cảm của Vân Văn Bân dần xấu đi.
“Nghỉ ngơi đi, buổi tối chuẩn bị xuất phát.” Đến khi vòng xoáy đóng lại, Vân Văn Bân mới không nhìn nữa, sau đó lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn đi.
“Nhận được.” Một lát sau, màn hình điện thoại Vân Văn Bân sáng lên, trên đó là câu trả lời ngắn gọn chỉ có hai chữ đến từ một người tên Chu Nhất.
“Bác Hai, chúng ta về nghỉ ngơi thôi.”