Cô ngẫm nghĩ thiệt hơn rồi cuối cùng vẫn chọn quay đầu lại đi về phía trước, cho dù tiếng “éc éc” phía sau càng lúc càng lớn, cô cũng không thèm quay đầu để mắt đến, dù sao thì cô cũng không có sở thích tự đưa mình vào miệng người khác.
Nửa tiếng sau, Biên Duyên vòng qua rừng đá đi đến một vùng đất đen trống trải.
Biên Duyên trốn ra đằng sau một tảng đá đen rồi lấy kính viễn vọng ra, bắt đầu quan sát khung cảnh phía trước.
So sánh với con đường lúc trước, chỗ này chẳng những rộng lớn trống trải mà còn vô cùng yên tĩnh, càng tới gần bên này thì càng vắng lặng đến mức ngay cả âm thanh của một con sâu cũng có thể nghe thấy.
Lúc cô mới tới còn cảm thấy may mắn vì mình thật sự đã tránh được đám dã thú kia, nhưng bây giờ cô không còn nghĩ như vậy nữa, cô cứ có cảm giác thứ ở đây e là còn hung mãnh hơn cả đám dã thú mình vừa tránh né.
Tuy phía trước yên tĩnh nhưng Biên Duyên vẫn chuẩn bị cẩn thận, quan sát một lượt rồi mới quyết định.
Vài phút sau, Biên Duyên nghe thấy từ phía xa xa truyền đến từng đợt tiếng bước chân hỗn loạn, cô đứng dậy nhìn theo phương hướng mà âm thanh phát ra, vừa lúc nhìn thấy mấy con dã thú cao lớn như voi đang đuổi theo con mồi nhỏ hơn chúng một nửa.
Nhưng khi chúng nó đuổi theo con mồi tới mảnh đất ven khu vực trống trải thì lại từ từ chạy chậm lại, tuy trong mắt vẫn còn vẻ tham lam khi nhìn thấy con mồi nhưng nét sợ hãi nơi đáy mắt lại khiến chúng chủ động dừng bước.
Mà hình như đây cũng là lần đầu tiên mà con mồi bị chúng nó đuổi theo đi tới nơi này, nó quay đầu nhìn thoáng qua đám dã thú đã ngừng truy đuổi nó, sau đó vui vẻ nhấc chân chạy vào bên trong.
Ku ku ku… Ku ku… Ku?
Tiếng kêu sung sướng khi bước vào khu vực trống trải ban đầu rất nhanh đã bị tiếng hét hoảng sợ tuyệt vọng thay thế, tổng cộng không quá ba giây, con dã thú vui vẻ lúc trước kia đã chôn thây ở trong miệng quái vật cát.
Biên Duyên đứng ở phía sau tảng đá đen quan sát toàn bộ quá trình, tâm trạng của cô lúc này vô cùng nặng nề, vừa rồi nếu như không phải cô vẫn luôn theo dõi sát sao thì chỉ chớp mắt một cái, cô đã có thể bỏ lỡ cảnh tượng một con quái vật cát khổng lồ đột nhiên vọt ra từ trong đất đen, nuốt chửng con dã thú vào trong bụng rồi sau đó lại chui xuống lại dưới đất rồi.
Thế giới bên dưới lớp sương mù này quả thực là chỗ nào cũng đều tràn ngập nguy cơ, lúc nào cũng cần phải cẩn thận từng li từng tí vì chỉ cần không chú ý một giây là đã có thể thực sự bỏ mạng lại đây rồi.
Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, ánh mắt có phức tạp liếc về phía vùng đất đen trước mặt một cái, sau đó tựa lưng vào tảng đá đen ngồi xuống, cô chạy cả buổi sáng, bây giờ cũng đã vừa mệt vừa đói.
Sau khi Biên Duyên ngồi xuống thì lại mở rộng phạm vi ra, vươn đầu nhìn về phía trước một cái, chỗ cô đang ngồi vẫn còn cách vùng đất đen một khoảng. Lúc nãy cô thấy khoảng cách của mấy con quái vật khổng lồ đang truy bắt con mồi kia còn gần hơn cả cô, nếu vậy thì nói cách khác, khoảng cách này của cô sẽ không dẫn dụ đám quái vật cát phát động tấn công mình.
Biên Duyên tháo ba lô xuống rồi lấy một hộp thức ăn từ bên trong ra.
Bên trong hộp cơm có hai mươi cái bánh nhân thịt, cái nào cái nấy to bằng bàn tay, với hình thể của Biên Duyên thì ăn hết một cái không chỉ có thể no bụng mà còn có thể nhanh chóng hồi phục lại thể lực toàn thân, trở về trạng thái sung sức nhất như lúc thức dậy vào sáng sớm.
Dù sao thì hộp bánh nhân thịt này của cô bất kể là cách chế biến hay xử lý đều khác hoàn toàn so với thức ăn bình thường, không chỉ giữ lại năng lượng bên trong nguyên liệu nấu ăn một cách hoàn hảo mà sau khi phối hợp với nhau, chúng còn sinh ra công hiệu khôi phục thể lực nhanh chóng.