Phía dưới núi đá đen ngòm là ốc đảo duy nhất mà Biên Duyên nhìn thấy sau khi đuổi theo cả một ngày đường tới đây, cảnh sắc xanh mướt kia làm cho trong đôi mắt của cô rốt cục cũng ánh lên chút màu sắc khác.
Chẳng qua là điều khiến cô cảm thấy bất ngờ hơn cả việc nhìn thấy khu rừng xanh phía dưới kia chính là cô lại gặp được Thích Uyên và Cố Hàm Ngọc ở chỗ này.
Chỉ là lúc này, đoàn người của Thích Uyên phía dưới cũng không còn thong dong như lần trước gặp Biên Duyên nữa, hiện tại bọn họ đang bị vây khốn trong ốc đảo, bầy hoa ăn thịt người cao lớn như một cái khung bóng rổ đang há to cái miệng lớn như chậu máu của chúng công kích đoàn người của Thích Uyên.
Biên Duyên thấy vậy thì trong lòng không chỉ không thấy lo lắng mà thậm chí còn nhàn nhã chọn một vị trí không tồi ngồi xuống, dựa lưng vào một tảng đá đen thảnh thơi nhìn màn biểu diễn của đoàn người và thực vật ăn thịt người phía dưới.
Cô nghe nói hiện tại Thích Uyên đã là một dị năng giả cấp bốn, chỉ với một đám hoa ăn thịt người như vậy có lẽ sẽ không ghìm chân bọn họ được quá lâu.
Huống hồ bọn họ còn mang theo nhiều dị năng giả như vậy xuống cùng, chẳng qua là nhìn dáng vẻ mệt mỏi kiệt sức của bọn họ thì e là trước đó đã phải trải qua một trận chiến kịch liệt.
Biên Duyên sờ sờ cằm rồi mở giới hạn phạm vi ra, dứt khoát thẳng tay lấy một gói đồ ăn vặt giòn tan từ trong ba lô ra ăn.
Năm, sáu mươi đóa hoa ăn thịt người khổng lồ dưới sự áp chế của đoàn người Thích Uyên thật sự không thể nào tới gần được bọn họ trong phạm vi năm thước.
Chẳng qua dị năng của Thích Uyên quả thật rất lợi hại, tuy rằng nhìn qua có vẻ hậu kình hơi không đủ nhưng độ chính xác khi ném quả cầu lửa vẫn rất đáng được khen ngợi.
Còn về Cố Hàm Ngọc là một dị năng giả hệ Mộc cấp ba đỉnh phong, phối hợp với Thích Uyên thật đúng là chế ngự kẻ địch không một kẽ hở, trong chốc lát sau, chỉ với việc hai người họ liên thủ lại là đã giải quyết được năm đóa hoa ăn thịt người.
Hơn nữa bọn họ còn mang theo những dị năng giả khác đến, tình thế rất nhanh đã có thay đổi.
Biên Duyên nằm ở phía trên nhìn cảnh tượng kỳ ảo khi các loại dị năng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ của bọn họ bay loạn xạ trong không trung thì thật sự rất muốn vỗ tay tán thưởng, đánh đẹp quá!
Nửa tiếng sau, toàn bộ hoa ăn thịt người đều đã bị đánh bại nhưng đoàn người của Thích Uyên cũng đã sức cùng lực kiệt, sau khi chiến đấu vốn nên mau chóng rời khỏi chiến trường nhưng vì không còn chút sức lực nào để nhúc nhích, bọn họ chỉ có thể nằm trên mặt đất.
Những người là dị năng giả hệ Mộc trong đội lúc này đang bắt đầu lợi dụng chút ít năng lượng còn sót lại để chữa trị cho những người khác.
"Một, hai, ba, bốn, năm!" Được phết nhỉ, căn cứ vào vầng sáng màu xanh biếc, trong đội ngũ của bọn họ có không tới hai mươi người nhưng lại mang theo tới năm dị năng giả hệ Mộc, không hổ là đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa đứng số một, số hai, dị năng giả hệ Mộc đúng là không ít, hơn nữa xem ra người nào người nấy đều có thực lực từ cấp hai trở lên.
"Nhưng sao bóng lưng của người nọ nhìn thế nào cũng thấy có chút quen thuộc nhỉ?" Sau khi Biên Duyên đếm kỹ bèn nhìn về phía một dị năng giả hệ Mộc đang đưa lưng về phía cô chữa trị cho những người khác, nghi hoặc nói.
"Ai?" Đúng lúc này, ánh mắt của Thích Uyên hung tàn, giọng điệu tràn ngập lạnh lẽo nhìn về phía cô.
"Là tôi đây, là tôi." Biên Duyên vỗ vỗ tay rồi điều chỉnh lại sắc mặt của mình, sau đó mang theo vẻ nhát gan đi ra khỏi tảng đá đen.
"Là cô." Sau khi Thích Uyên nhìn thấy gương mặt của Biên Duyên thì khuôn mặt vốn đã phủ đầy băng lạnh càng trở nên đen kịt, hiển nhiên là anh ta cũng thật sự không ngờ tới lại gặp được cô ở một nơi như thế này.