Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế (Dịch Full)

Chương 199 - Chương 199: Vô Đề

Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Chương 199: Vô Đề

Suốt dọc đường bọn họ tới đây gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy, cô một thân một mình lại còn nguyên vẹn không bị tổn hao gì, đây không giống như chuyện mà người bình thường có thể làm được.

"Ừm, sắc trời sắp tối rồi, ban đêm quá mức nguy hiểm, chúng ta vẫn nên trở về tìm nơi nào đó để dựng trại đi." Cố Hàm Ngọc nghe vậy thì gật đầu, suy nghĩ của Thích Uyên cũng đúng ý của cô ta, nhưng cô ta không chỉ muốn theo dõi sát sao Biên Duyên đơn giản như vậy, một nơi nguy hiểm như thế này, cô phải ở lại đây, mãi mãi trải nghiệm cảm giác sợ hãi mới đúng.

"Ừm."

"Tối nay tu sửa, quay về sườn núi hạ trại." Thích Uyên đứng dậy, thấy mọi người đã chữa trị được gần xong thì mới mở miệng nói.

"Xuất phát." Mọi người nghe vậy thì thu dọn lại trang bị, Thích Uyên nhấc chân đi về phía nơi đã định sẵn từ ban đầu.

Từ hôm qua đến hôm nay, bọn họ đã trải qua hai trận chiến, trong đó có hai đội viên cũng vì bị trọng thương mà được bọn họ suốt đêm đưa lên phía trên, cho nên tối nay anh ta không thể mang theo bọn họ sức cùng lực kiệt tiếp tục tìm kiếm con đường không có manh mối phía trước được, dù sao thì nơi này còn nguy hiểm hơn cả những gì anh ta tưởng tượng.

Biên Duyên thấy bọn họ xuất phát thì cũng yên lặng đi theo trong đội ngũ.

Chỉ là bước chân của cô càng đi thì lại càng tụt về phía sau đoàn người, nhìn bóng dáng quen thuộc bên cạnh, khi những người khác đang tập trung lên đường thì Biên Duyên thừa dịp người khác không chú ý, vỗ một cái thật mạnh vào đầu chàng trai đang đội mũ.

"Này cậu nhóc, can đảm phết nhỉ." Biên Duyên thuận tay kéo mũ của cậu ta xuống, nhìn khuôn mặt quen thuộc của cậu ta thì cười lạnh một tiếng rồi nói.

"Thật là trùng hợp đó chị Biên." Lạc Hồng nhìn vẻ tức giận trên mặt chị Biên thì vội vàng để lộ nụ cười hòa nhã.

“Diễn xuất của chị Biên thật tuyệt vời!” Sau khi cậu ta nhận được một cái trợn mắt từ chị Biên, nhớ tới biểu hiện vừa rồi của chị Biên thì lại lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với cô.

"Đợi khi nào rảnh rỗi tôi sẽ cho cậu một trận." Biên Duyên thả cái tay đang nâng lên xuống, trẻ hư thì cần phải dạy dỗ, chẳng qua là không phải bây giờ.

“Không tìm thấy bác Hai của cậu sao?” Biên Duyên thấy Cố Hàm Ngọc đi ở phía trước đang ngoảnh đầu nhìn về phía sau bèn thu lại vẻ mặt rồi hạ thấp giọng, hỏi.

"Không có, lúc tôi xuống thì chỉ có một mình tôi thôi." Lạc Hồng nghĩ tới đây thì bĩu môi, cậu ta cho rằng với hành động của mình thì sau khi nhảy xuống, có thể thẳng đường tụ họp với đám bác Hai.

"Vậy cậu có thấy ký hiệu mà bọn họ để lại không?" Biên Duyên chọn đi theo con đường hôm nay cũng là vì phía sau nhìn thấy một ký hiệu đánh dấu mà bọn họ để lại.

"Có thấy, chính là vì tôi nhìn thấy nên mới gặp phải bọn họ." Lạc Hồng nói xong bèn liếc nhìn Thích Uyên phía trước một cái, bọn họ cũng thấy được ký hiệu của những người đó cho nên mới không chút chần chừ lựa chọn phương hướng này.

"Ký hiệu một mới một cũ, có lẽ là đám Vân Tô và bác Hai của cậu trước sau để lại." Bây giờ cô còn ở bên cạnh đánh dấu thêm một cái, nếu như bọn họ đi đường vòng trở về mà nhìn thấy có thêm ký hiệu thì sẽ biết còn có người đi xuống tìm bọn họ.

"Chẳng qua chị Biên à, chị thật sự chỉ đi xuống một mình thôi sao?" Lạc Hồng nói đến đây thì vẫn cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, anh trai cậu ta sẽ đồng ý để cho chị Biên một mình xuống đây hay sao?

"Ừm." Biên Duyên liếc cậu ta một cái, không đi xuống một mình chẳng lẽ lại kéo theo cả đoàn đội giống như Thích Uyên hay sao? Tất cả mọi người đều không quen biết nhau, dù có xuống cùng nhau thì cô nói chuyện cũng không ai nghe, vậy chi bằng chỉ một mình cô xuống, hành động cũng thuận tiện hơn một chút.

Bình Luận (0)
Comment