Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế (Dịch Full)

Chương 201 - Chương 201: Vô Đề

Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Chương 201: Vô Đề

"Ừm." Biên Duyên nhìn nụ cười không chút sơ hở trên mặt cô ta, vì vẫn còn đang giới hạn phạm vi nên ngay cả cái nắm tay thật chặt trong tay áo kia, cô tất nhiên cũng có thể dễ dàng phát hiện.

"Phía dưới nguy hiểm, cô Biên nhớ phải theo sát đội ngũ, tôi còn có việc cần tìm anh Thích nên đi trước nhé." Cố Hàm Ngọc tạm thời không định nói nhiều với cô nữa, một khi Biên Duyên đã bình tĩnh lại thì sẽ có lúc thốt ra những câu khiến người khác nghẹn họng.

"Được." Biên Duyên cười gật đầu với cô ta rồi nhìn cô ta đi tới đằng trước đội ngũ.

Về phần vừa rồi Cố Hàm Ngọc thăm dò ký ức của cô thì phần ký ức mãi vẫn không thể mở ra kia, dưới sự cố gắng không ngừng của cô đã sắp bị phá tan rồi.

Chờ tới khi cô phá tan đoạn ký ức kia thì cũng là lúc toàn bộ chân tướng bị bại lộ.

Ban đêm ở thế giới dưới sương mù không có ánh trăng mà cũng chẳng có ánh sao.

Bốn phía đen kịt như mực, nếu không phải vì mọi người đã đốt lửa trại thì chỉ sợ hai người ngồi đối diện nhau cũng chẳng thể thấy rõ được người tới là ai.

Hơn hai mươi người ngồi vây quanh bên lửa trại, ngoại trừ người gác đêm thì những người mệt mỏi suốt cả chặng đường khác đã gối lên ba lô, kéo chặt áo khoác của mình rồi đi vào giấc ngủ.

Khi Biên Duyên bị bọn Thích Uyên phát hiện thì đã nhét ba lô vào trong xe dã ngoại, cho nên hiện tại cô chỉ có thể tìm một tảng đá để dựa vào đó rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.

Bóng đêm yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy trong đống lửa không ngừng vang lên tiếng củi nổ “lách tách”, cũng coi như là tăng thêm chút giai điệu cho màn đêm yên tĩnh này.

Mà ba người ngồi bên cạnh lửa trại sau một ngày bôn ba cũng đã vô cùng mệt mỏi, nhưng vì an toàn của mọi người nên bọn họ vẫn xốc lại tinh thần, chú ý tiếng động ở bên ngoài tường, chờ cho bọn họ trực đêm xong thì cũng có thể đổi người để nghỉ ngơi.

Cũng may trước khi bọn họ nghỉ ngơi thì đoàn trưởng đã bảo dị năng giả hệ Thổ và hệ Kim xây một bức tường cao hợp nhất với thổ cương ở chung quanh, bức tường này không chỉ dày dặn kiên cố mà còn có thể ngăn cản gió lạnh ban đêm thổi tới, càng có thể che khuất ánh lửa bập bùng quá mức chói lọi của bọn họ ở bên trong.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ chỉ để ba người gác đêm.

Khi màn đêm càng lúc càng sâu, ba người gác đêm cũng càng ngày càng mệt mỏi, vô thức gục đầu xuống như chú gà con mổ thóc, ngẩng lên gật xuống, ngẩng lên gật xuống.

Bốp!

Một tiếng giòn tan vang lên, có một người đàn ông không thể nào chống lại cơn buồn ngủ được nữa đã thẳng tay tát một cái thật mạnh vào mặt mình.

Cơn đau đớn khiến anh ta tỉnh táo lại, thấy hai người bên cạnh cũng sắp rơi vào giấc ngủ thì người đàn ông nhớ lại biểu hiện vừa rồi của mình, phát hiện thấy có điều gì đó không ổn bèn gọi hai người kia dậy, nhưng anh ta lay mãi mà bọn họ không tỉnh, cũng thẳng tay tay cho bọn họ hai cái tát.

"Có gì đó không ổn, để tôi đi gọi đoàn trưởng." Người đàn ông nhìn đồng đội của mình vẫn đang kinh ngạc đầy mặt, bình tĩnh nói với họ.

"Theo như anh nói thì đúng là chuyện này có gì đó không ổn thật, cơn buồn ngủ này cũng mạnh mẽ quá mức rồi.” Người bị đánh xoa xoa mặt, trong mắt cũng để lộ vẻ nghi hoặc, trước kia cũng không phải bọn họ chưa từng canh giữ qua đêm, có đôi khi còn mệt hơn cả hôm nay nhưng bọn họ chưa từng mệt mỏi rã rời như tối nay, cảm giác cứ như đã biến thành con sâu ngủ vậy.

Chỉ chốc lát sau, Thích Uyên đã đến bên lửa trại cùng với bọn họ.

Ánh sáng đỏ rực chiếu rọi khuôn mặt của đám người, ánh lửa ấm áp làm cho ba người càng thêm buồn ngủ.

Ba người lại bị cơn buồn ngủ ập tới bèn véo mạnh một cái vào đùi, đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt thì mới có thể coi như dằn lại cơn buồn ngủ.

Bình Luận (0)
Comment