Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế (Dịch Full)

Chương 206 - Chương 206: Vô Đề

Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Chương 206: Vô Đề

Anh Năm bị cô từ chối thì trên mặt có một nét mất mát nhưng cũng không tức giận, vừa rồi thấy cô nhìn về phía biển hoa, anh ta còn tưởng cô thích hoa nên mới đi hái.

"Anh Năm, tôi đã có con rồi." Biên Duyên thấy sau khi anh ta nghe thấy mình nói không thích hoa bèn ném chúng đi, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng rồi đặt hai tay ra sau đầu cười cười đi bên cạnh cô thì lập tức thằng thừng dừng bước nhìn anh ta, nói.

"Đầu tiên, tên tôi không phải là Năm, tôi họ Kỳ, tên là Kỳ Chu Nham, thứ hai, tôi biết cô có con nhưng tôi không ngại." Anh Năm thấy vẻ mặt của cô nghiêm túc thì khẽ sửng sốt, sau đó đặt hai tay đang ở phía sau đầu xuống rồi thu lại vẻ cười đùa, nghiêm túc trả lời cô.

"Vậy thì anh Kỳ, hiện tại tôi cũng không có ý định tìm người yêu, anh có hiểu không?" Biên Duyên nhìn vẻ nghiêm túc của người đàn ông thì biết anh ta nói thật, nhưng hiện tại cô thật sự không có ý định đó cho nên càng không muốn để anh ta uổng phí công sức với mình.

"Tôi biết rồi." Anh Năm nhìn vẻ mặt kiên quyết của Biên Duyên thì gật đầu.

"Anh hiểu được là tốt rồi, mọi người đã đi xa, chúng ta cũng đi thôi." Biên Duyên nói xong bèn nhấc chân đuổi theo đoàn người.

Anh Năm nhìn theo bóng lưng của Biên Duyên, trong lòng cũng chưa hoàn toàn bỏ cuộc mà chỉ đang suy nghĩ hẳn là anh ta nên đổi một phương thức khác.

Bôn ba cả đường, mọi người khát thì uống nước, đói bụng thì ăn lương khô mang từ trên cao xuống, tuy trong rừng cũng có quả dại nhưng không ai dám mở miệng ăn trước.

Đoàn người xuyên qua rừng rậm đi tới một con suối nhỏ thì nhìn thấy một thác nước thẳng đứng từ phía trên rơi xuống, sau khi Thích Uyên quan sát môi trường xung quanh thì quyết định dựng trại ở đây.

Dòng suối trong vắt, sau khi Biên Duyên phát hiện xung quanh không có độc hại cũng chẳng có nguy hiểm thì vội vàng đi tới khom lưng rửa mặt.

Chỉ là khi cô vừa vùi đầu xuống thì vào khoảnh khắc mở mắt ra, hình như cô đã nhìn thấy có thứ gì đó lướt qua dưới nước.

"Có chuyện gì vậy?" Cố Hàm Ngọc bước tới rửa tay, thấy mặt cô lộ vẻ nghi hoặc thì đưa tay vén lại tóc mai bên tai rồi nhìn cô, hỏi.

"Không sao, bị ánh nước phản chiếu làm chói mắt thôi." Biên Duyên lấy một cái khăn ra lau khô vết nước trên mặt, nhìn những người xung quanh cũng đang vô cùng phấn khích khi gặp được dòng sông này thì quay về tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Anh Thích, em muốn đi dạo chung quanh." Trong giới hạn phạm vi, Biên Duyên thấy Cố Hàm Ngọc đi tới bên cạnh Thích Uyên, ngón tay trắng nõn gãi gãi vào ngực anh ta, cất giọng mang theo nét thẹn thùng.

"Để anh đi cùng em." Thích Uyên nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Cố Hàm Ngọc thì ánh mắt tối sầm, sau đó nắm lấy tay cô ta nhéo nhéo.

"Anh Năm, tôi giao việc ở tường cao lại cho anh nhé, tôi dẫn Hàm Ngọc đi xuống dưới xem một chút." Thích Uyên buông tay ra đi đến bên cạnh anh Năm nói một câu, sau đó dẫn Cố Hàm Ngọc đi về phía hạ lưu.

“Chậc chậc chậc, đúng là một cuộc sống rực rỡ sắc màu!” Biên Duyên nhìn theo bóng lưng hai người họ rời đi thì khóe miệng khẽ giật giật, nhưng vẻ tìm tòi lại bị cô chôn sâu dưới đáy mắt khi cô nhắm mắt lại. Cô cũng không tin hai người bọn họ chỉ đi xxoo một hồi, dù sao thì lúc nãy ở bên bờ suối, cô cũng không cảm thấy mình thật sự là hoa mắt.

"Đoàn trưởng đào hoa phết đó nha."

“Ở thế giới vô định dưới lớp sương mù, đi lén lút làm chút chuyện kích thích!”

"Cùng với người con gái da trắng, mặt đẹp, chân dài, giọng ngọt người mềm đầy nết na."

"Nhớ tinh ý một chút nhé, đừng có không có mắt đi phá hỏng chuyện của đoàn trưởng, nếu không thì ngày mai chúng ta ăn đủ đó."

“Hiểu, hiểu, hiểu!”

Biên Duyên nghe mấy người bên cạnh nhỏ giọng thì thầm thì huyệt thái dương đột nhiên nhảy dựng lên, quả là những người từng trải.

Bình Luận (0)
Comment