"Đúng thế, nhìn sơ qua là đã biết chiếc váy này do Tiểu Quai vừa mặc xong, thứ không biết xấu hổ!"
"Đòi chocolate rồi, bây giờ còn lấy luôn váy, đúng là thứ mặt dày."
Khi trẻ con bắt đầu ghen tị, có thể nói những thứ bình thường không dám nói. Hơn thế nữa trong trường học, có thể trợn mắt nói bịa đặt với tất cả bạn cùng tuổi.
Có thể bởi vì bọn trẻ này không ăn được hộp chocolate kia và thèm chiếc váy đó, nên bây giờ bọn nhỏ thấy tất cả những thứ mình ao ước đã thuộc về người khác. Trong lúc tâm trạng thấy khó chịu, lập tức bọn nhỏ sẽ không quan tâm gì nữa mà chỉ muốn làm cô bé bẽ mặt.
Niếp Niếp muốn cãi, nhưng lại không chịu đựng nổi mấy câu chuyện bịa như thật của ba đứa nhỏ kia.
Cô nhìn vào ánh mắt của các học sinh trong lớp, phát hiện ra tất cả mọi người đã tin.
Từ hôm đó trở đi, cô bé không thể nào mặc chiếc váy đó thêm lần nào nữa.
Mà lời nói dối của nói dối ba đứa nhỏ kia đã nhận được ánh mắt tò mò của mọi người, cho nên sau này càng lan ra đi càng sai sự thật.
Thời gian cứ thế trôi qua, Niếp Niếp đã bị cô lập ở trong trường học.
Ngay ban đầu tâm trạng của Niếp Niếp tin tưởng hết vào Tiểu Quai, cũng biến thành mọi lỗi lầm này do Tiểu Quai gây ra.
Theo thời gian trôi qua, cô bé nghe các bạn bè xung quanh xì xào bàn tán, hận ý của Niếp Niếp với Tiểu Quai càng ngày càng tăng hơn và trở nên vặn vẹo.
Cho đến một ngày, mẹ của Niếp Niếp nói cô bé không ngoan khiến cho cha mẹ đau lòng. Vốn dĩ, tâm trạng còn đang tồi tệ của cô bé lập tức bộc phát hét lên "câm miệng", đã thay đổi mạnh mẽ cuộc sống của cô bé.
Thường ngày nếu cô bé cãi lại mẹ, sẽ gặp sự tức giận và mắng chửi càng hung hơn. Nhưng hôm nay, mẹ của cô bé ngu ngơ nhìn con gái xong, cũng chỉ nhìn mà không lên tiếng.
"Mẹ, con muốn mua một chiếc váy." Cô bé thật sợ hãi không biết có chuyện gì đang xảy ra, nhưng hình như bây giờ mẹ đang nghe cô bé nói chuyện, ngay sau đó cô bé cúi người bước đến, hỏi một câu để thăm dò.
"Ừm, sáng mai mua." Mẹ Niếp Niếp ngây ngốc trả lời.
Niếp Niếp nghe thế cũng sợ hãi quay về phòng, nhưng hôm sau tan học về, cô bé thật sự nhận được chiếc váy mẹ mua cho. Chỉ là lúc mẹ cầm váy đưa cho cô bé, còn nghi ngờ hỏi hôm nay bị gì thế?
Sự cố này để cô bé phát hiện ra một thế giới mới, sau khi cô bé xem nhiều phim cổ trang thần thoại, trong đáy lòng ngầm suy nghĩ có phải bản thân là tiên nữ không cẩn thận bị giáng chức hạ phàm, nên trên người mới có tiên lực hay không?
Nghĩ như thế, cô bé muốn điều tra thân phận tiên nữ của mình mà bắt đầu lén lút tìm các bạn bè cùng tuổi thí nghiệm.
Ngay từ đầu, năng lực rất mơ hồ.
Thời gian dần trôi qua, cô bé phát hiện mỗi lần khi bản thân thật sự tức giận, nói với người đối diện họ sẽ làm theo răm rắp.
"Đúng là ông trời không đành lòng để mình tức giận mà." Niếp Niếp nhìn bóng dáng các bạn bè bằng tuổi cùng thôn đang cung cúc xin lỗi mình rồi rời đi, cô bé nắm chặt móc treo túi xách, cười vui vẻ, hát một ca khúc rồi chào đón mùa nghỉ hè đến.
Lúc Tiểu Quai cầm món quà đã chuẩn bị trong một năm đến tìm Niếp Niếp, cô bé nhìn bồ đồ của Tiểu Quai đang mặc khác mình, đáy lòng rất khó chịu. Rõ ràng mình mới là tiên nữ hạ phàm, vì sao mình lại sống cuộc sống khổ sở như vậy?
Niếp Niếp nhớ đến cha mẹ của Tiểu Quai, bắt đầu giật giật ngón tay như suy nghĩ gì đó.
Đến một ngày, lúc Niếp Niếp đề nghị muốn đi gặp cha mẹ của Tiểu Quai, cô bé đồng ý. Hơn thế nữa, Tiểu Quai còn rất vui vẻ.
Ngay cả khi Niếp Niếp ngập ngừng nói mình với Tiểu Quai là chị em tốt, cô bé cũng cảm thấy Niếp Niếp nói rất đúng.