Là một dị năng hệ hỏa cấp bốn, nên mỗi lần anh ta ra tay luôn cảm giác xung quanh bị thiêu cháy.
Lúc Biên Duyên thu lại đòn tấn công của mình, vừa chuyển cơ thể đi đã thấy hỏa long gầm thét lao vào mình.
Cô ngưng tụ tinh thần lực, một tấm lá chắn lập tức xuất hiện trước mặt.
Khi hỏa long va vào lá chắn của cô, nhiệt độ xung quanh bị lửa bắn ra tăng cao lên. Chỉ thoáng chốc, toàn bộ không gian như bị nổ tung, hình ảnh đồ sộ kỳ lạ.
"Cẩn thận!" Nhưng ngay vào lúc này, cô đã nghe tiếng anh Năm thét lên hốt hoảng.
Lúc Cố Hàm Ngọc đang núp trong bóng tối chữa thương, để một viên hạt giống lặng lẽ chui xuống đất lén lúc đi đến phía sau Biên Duyên.
Phạm vi của Biên Duyên vẫn luôn mở, cho nên khi cây đâm thẳng vào bản thân, cô không sợ lại chút nào mà mở ra một lớp phòng ngự sau lưng.
Nhưng mà anh Năm vừa rồi nhắc nhở lại không biết, anh ta sử dụng dị năng rồi đúng lúc dùng cơ thể chặn sau lưng cô.
Phập phập.
Tiếng cây đâm thủng sau lưng Biên Duyên vang lên.
"Anh Năm!" Thích Uyên nhìn người đàn ông bị cây đâm, ánh mắt xuất hiện tia đau xót. Người này là anh em theo anh ta mấy năm, anh ta cũng không ngờ Cố Hàm Ngọc lại đánh lén Biên Duyên từ sau lưng.
"Kỳ Chu Nham!" Biên Duyên nhìn người đàn ông sau lưng bị cây đâm thủng cơ thể mà nửa quỳ trên mặt đất, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi. Không ngờ người này lại dùng cơ thể chắn cho cô, tuy cô biết bản thân không bị thương nhưng đối phương lại không biết.
"Anh biết cách dùng thuấn di mà sao không biết dùng cách khác để chắn đòn chứ?" Sau khi Biên Duyên tạo một lớp lá chắn xung quanh hai người, mới xoay người đỡ Kỳ Chu Nham, thuận tiện xem xét vết thương cho anh ta. Cô nhớ tên này rõ ràng là dị năng hệ thổ kia mà.
"Quên mất, mà cô không sao là được rồi." Miệng của Kỳ Chu Nham đổ ra máu tươi, nhưng trên khuôn mặt vẫn treo nụ cười vô lại vì người anh ta quan tâm không sao cả.
"Anh bị ngu à, tôi đã nói rồi chúng ta không thể đến với nhau được. Nếu dùng mạng bồi thường, thì anh càng bị lỗ lớn." Sau khi Biên Duyên xem miệng vết thương, may mắn vết thương không chí mạng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chỉ cần cô không sao là tốt nhất rồi." Kỳ Chu Nham nhìn ánh mắt cô xuất hiện đầy ý cười, dường như miệng vết thương ở phần bụng hoàn toàn không đau.
"Trước hết, cô để Hàm Ngọc chữa cho anh năm đã Biên Duyên." Hiện tại, Thích Uyên đã dẫn Cố Hàm Ngọc đi đến.
Biên Duyên nhìn Cố Hàm Ngọc trốn sau lưng anh ta với gương mặt trắng bệch, khóe môi nhẹ cong lên không nói được.
Cố Hàm Ngọc nhìn Thích Uyên, rồi mới cẩn thận từng chút một đi đến gần Kỳ Chu Nham. Giờ phút này cô ta tin chắc Biên Duyên không đụng chạm gì đến mình, hơn nữa dù sao anh Năm cũng là thành viên quan trọng trong đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa, cho nên không thể vì cô ta lỡ tay mà chết ở chỗ này được.
"Anh Năm, đúng..." Cố Hàm Ngọc vừa ngồi xuống, trên tay chưa ngưng tụ ánh sáng lục và chưa kịp nói xin lỗi với anh Năm, một cơn đau đớn mạnh mẽ xuyên qua cơ thể cô ta.
Cố Hàm Ngọc cúi đầu xuống, nhìn nhánh cây đâm xuyên qua ngực mình thật quen thuộc, lại nhìn về Biên Duyên với ánh mắt không thể tin.
"Cút!" Biên Duyên thả cây đâm xuống, một đầu sắc nhọn của cây đã xuyên qua cơ thể của Cố Hàm Ngọc, nên khi cô thả ra nó vẫn ở trên người cô ta.
"Đưa cô ta cút đi, nhưng mà nhớ kỹ, hôm nay chỉ mới tính lãi thôi." Biên Duyên nhìn nắm tay của Thích Uyên siết chặt, ánh mắt lạnh như băng lướt qua trên người hai người.
Thời gian còn dài.
"Lạc Hồng đến chữa cho anh Năm đi." Sau đó, Biên Duyên đối hướng chạy nhanh đến phía trước Lạc Hồng vẫn chưa thoát đi nổi khiếp sợ trong đáy mắt.
"Được, được thôi." Lạc Hồng nhìn phần bụng vẫn còn đang chảy máu của Kỳ Chu Nham tựa trên người chị Biên, vội vàng điều động dị năng chữa trị cho anh ta.