Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế (Dịch Full)

Chương 224 - Chương 224: Vô Đề

Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Chương 224: Vô Đề

Màn đêm đen kịt dần bao trùm lên toàn bộ rừng cây, một lô cốt hình tròn được phủ đầy bởi thảm thực vật nằm im lìm giữa những gốc đại thụ khổng lồ. Bởi vì xung quanh đã được các dị năng giả hệ Mộc bố trí, cho nên nó hoàn toàn chìm hẳn vào rừng cây đại ngàn.

Cách hầm trú ẩn không xa, mấy con dị thú to lớn, miệng nhếch lên chảy ra những chất lỏng đặc sệt, đôi mắt xanh lục tìm kiếm xung quanh, cái mũi hơi động đậy để đánh hơi con mồi, nhưng vẫn không thể tìm ra nơi phát ra mùi hương của con người đang phiêu du trong gió.

"Gấp gáp cả ngày hôm nay rồi, mọi người đi nghỉ ngơi sớm đi. Mấy con dị thú kia không tìm ra chúng ta đâu." Trong hầm, Kỳ Chu Nham vừa đi khảo sát địa hình phía bên trên về, ngồi trên giường nói với hai người còn lại.

"Quả thật là hơi mệt, hai người cũng đi ngủ sớm đi. Ngày mai lại tiếp tục lên đường, ngủ ngon." Biên Duyên nói xong, thì đi đến bên một cái giường khác được ngăn cách với cái giường này qua một bức tường đất. Bởi vì trong rừng rậm vô cùng ẩm ướt, vậy nên Lạc Hồng chỉ làm cho ba người mỗi người một chiếc giường đơn giản.

"Ừm, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon." Kỳ Chu Nham xoa xoa mi tâm, về giường nằm xuống.

"Ngủ ngon." Lạc Hồng ngáp rồi nằm lên giường, không bao lâu sau đã vào giấc.

Biên Duyên nằm trên giường, điều chỉnh lại quần áo trên người xong, đôi mắt vẫn còn rất tỉnh táo.

Nhắm mắt lại, cô nhìn thấy ánh sáng ấm áp phát ra từ đèn hoa màu tím bên trên, trong lòng không khỏi có hơi lo lắng. Đã qua mấy ngày, không biết An An thế nào rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng dần chìm vào giấc ngủ sâu, suy cho cùng thì ngày nào cũng phải gấp gáp lên đường, trong khi đó còn gặp phải vô số chuyện ngoài ý muốn, mệt mỏi là điều đương nhiên lúc này.

Một đêm bình yên trôi qua, do ánh sáng bên ngoài không chiếu được vào đây cho nên cô thức dậy nhờ tiếng chuông báo thức của Chu Kỳ Nham.

Mở mắt ra, đưa tay lên xem đồng hồ, đã sáu giờ sáng rồi.

Miết lông mày, mấy chiếc đèn tím treo bên trên vẫn tiếp tục tỏa ra ánh sáng mờ mờ, mặc dù không so được với đèn điện, nhưng ánh sáng này đủ để con người có thể nhìn thấy mọi vật.

"Trời đã sáng rồi." Sau khi đẩy cửa thông gió làm bằng dây leo ra, Chu Kỳ Nham hít một hơi thật sâu rồi nói với mọi người.

"Thu dọn đi, ăn sáng xong chúng ta sẽ xuất phát." Biên Duyên buộc tóc, đôi mắt hoàn toàn tỉnh táo.

"Tín hiệu mà bọn họ để lại ngày một rõ ràng hơn, nếu như chúng ta đi nhanh hơn một chút có lẽ sẽ tìm được." Nhớ đến ký hiệu mới tìm được ngày hôm qua, Chu Kỳ Nham vừa nói vừa đưa nước cho Biên Duyên.

"Ừm." Biên Duyên nhận nước rồi gật đầu. Quả thật người để lại dấu vết kia hẳn là cách bọn họ không còn xa lắm.

"Không biết dấu vết kia là do bác Hai hay anh trai để lại nữa." Lạc Hồng tỉnh dậy, ngồi trên giường mơ màng nói, hẳn là chưa tỉnh ngủ.

"Ai để lại cũng là như nhau." Biên Duyên nhìn cậu ta, trước khi đi ra khỏi vùng sương mù đen này, nhân mã của hai đoàn phải tập hợp lại, không thể người này bỏ người kia ở lại được.

"Thằng nhóc thối kia, đi rửa mặt cho tỉnh táo lại để chuẩn bị lên đường." Chu Kỳ Nham thấy cậu ta còn chưa tỉnh bèn ném chai nước còn đầy vào người cậu ta.

"Vâng ạ." Lạc Hồng đón lấy chai nước rồi đờ người ra một lúc mới bắt đầu đổ ra rửa mặt.

Đợi cậu ta chỉnh trang xong, hai người kia đã sớm ăn xong bữa sáng, đang xem xét tình hình bên ngoài. Mấy con dị thú đêm qua đã rời đi, ngoài này tạm thời đã an toàn.

Biên Duyên đẩy cửa hầm ra, đứng ở bên ngoài hít thở bầu không khí trong lành, đôi mắt dần thoải mái hơn. Trong vùng sương mù này tuy rằng nguy hiểm trập trùng, nhưng không khí ở đây quả thật vô cùng dễ thở, mỗi ngày hít một hơi, cô có cảm giác như bản thân vừa được gột rửa, ngay cả tinh thần cũng tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Bình Luận (0)
Comment