“Đây là con gì vậy?” Sự kinh ngạc qua đi, Kỳ Chu Nham nhìn về phía lá chắn phòng hộ.
Vì lớp vỏ bên ngoài của tấm chắn tàng hình, cho nên những đốm đen nho nhỏ kia như đang bị một lực vô hình nào đó ngăn lại giữa không trung.
“Tôi chưa từng nhìn thấy loại cây này bao giờ.” Biên Duyên quay về chỗ cũ, nhìn những đốm đen giống như một loại hạt nào đó, cô lấy túi ra gom chúng lại rồi cất đi. Nếu như lúc Lạc Hồng ngứa tay ngứa chân, cô không nhận ra có điều kì lạ thì lúc này, mặt của Lạc Hồng đã dính một bãi mấy thứ giống như mè đen kia rồi.
“Lần sau đừng có nghịch dại như vậy nữa.” Sau khi kéo Lạc Hồng đứng dậy, Kỳ Chu Nham nhìn cậu ta bảo.
“Tôi không nghịch, vừa nãy tôi thực sự đã nhìn thấy thứ gì đó ở trong bụi cỏ.” Lạc Hồng phủi bụi dính trên người, trong mắt còn vẹn nguyên nét nghi hoặc. Vừa rồi, cậu ta không hề hoa mắt, quả thật có thứ gì đó trong bụi cỏ kia. Chỉ là bây giờ nhìn lại không thấy bất kỳ cái gì nữa, giống như mọi thứ chỉ là ảo giác thôi vậy.
“Không có gì cả.” Kỳ Chu Nham nhặt một cây gậy, chọc vào bụi cây, nói lại với cậu ta một cách chắc chắn.
“Có lẽ là do cái cây này có vấn đề thôi, đi tiếp nào.” Biên Duyên lắc nhẹ cái túi trong tay. Sau khi tới đây, cô đã đụng phải quá nhiều chuyện kỳ quái rồi, nên chuyện này cũng không làm cô lung lay, dù sao thì đây cũng đâu phải lần đầu tiên.
“Ồ.” Lạc Hồng nhìn lại bụi cây kia một lần nữa, sau đó mới đuổi theo bước chân của bọn họ. Nhưng sau sự cố này, cậu ta cũng trở nên cẩn thận hơn với mọi thứ xung quanh.
Không khí trong rừng rậm ngày càng trở nên oi bức hơn, Biên Duyên nhìn đồng hồ đeo trên tay, quả nhiên đã đến trưa.
Sau khi vào đây được mấy ngày, bọn họ đã hiểu rằng, thế giới sương mù này không có mặt trời, nếu dựa vào bầu trời để dự đoán thời gian là một điều quá khó, nhưng nhiệt độ không khí tại nơi này lại khiến bọn họ nhớ kỹ hơn bất kỳ điều gì.
"Lần theo vết máu này thì hẳn là bọn họ đang ở phía trước đây thôi, chúng ta cần tranh thủ lúc bọn họ nghỉ ngơi để đuổi kịp." Nhìn vào vệt máu đỏ tươi dính trên lá cây, Chu Kỳ Nham ngắt nó xuống miết vài cái rồi nói. Chỉ là trong lòng còn vài câu không nói ra. Biên Duyên nói rằng trước khi hai đội ngũ kia xuống đây đã dẫn theo dị năng giả trị liệu, sao giờ lại có vết máu ở đây.
"Đi thôi, tôi nghe thấy phía trước có tiếng nước chảy. Theo dấu vết này, hẳn là bọn họ sẽ ra sông để xử lý vết thương." Biên Duyên nhìn thảm thực vật trước mặt, nặng nề nói, hoặc có thể là nhóm của Âu Lạp.
Hai người kia nghe vậy thì gật đầu, sau đó bước nhanh theo sau Biên Duyên, hiển nhiên bọn họ cũng nghĩ đến một khả năng khác.
Mùi máu dễ hấp dẫn thú đêm, nếu thật sự chỉ có hai người, vậy thì bọn họ phải nhanh chóng chạy đến chỗ đó.
Nửa tiếng sau, họ đến bên bìa rừng.
Nghe thấy bên trong không ngừng truyền đến tiếng hét đau đớn, ba người nhanh chóng vượt qua hàng dây leo đi vào.
“Xin thứ lỗi làm phiền một chút.” Nhìn cảnh tượng trước mặt, Kỳ Chu Nham sững người lại, sau đó lập tức lui về sau.
Họ cũng không ngờ rằng có một người phụ nữ đang nằm trên ngọn cỏ khổng lồ bên bờ sông, nhưng lúc này, cặp mông trắng nõn của cô ấy dường như đang bị bao lấy bởi một thứ gì đó, và người phụ nữ khác đang cố gắng rút ra giúp cô gái nọ.
Nhìn thôi cũng thấy đau hộ rồi.
“Ai đó!” Một người đàn ông mặc quân phục rằn ri từ phía trước đi ra, vẻ mặt cảnh giác quát.
“Anh Chu!” Lạc Hồng nhìn thấy mặt của người đàn ông, trong mắt không khỏi hiện lên sự vui mừng như gặp lại được người quen.
“Lạc Hồng, sao cậu lại ở đây?” Chu Nhất nghe thấy tiếng động, vừa đi ra lập tức bắt gặp ngay một gương mặt quen thuộc.