“Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng, không phải tôi đã nói, là tôi có năng lực bảo vệ bản thân sao.” Biên Duyên vốn định đẩy người đang ôm cô ra, nhưng sau khi cô nhận thấy cơ thể anh ta đang run nhè nhẹ, cô đành bất đắc dĩ thờ dài một hơi, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng anh ta.
“Ở đây rất nguy hiểm, chúng ta vào trong trước đã.” Anh Năm ôm khoảng chừng một phút, anh Năm mới buông tay ra, sau đó nắm lấy tay cô dẫn cô đi vào trong thổ lâu.
“Vân Tô, anh ấy bị làm sao?” Sau khi bọn họ đi vào trong, Biên Duyên mới phát hiện nơi này không chỉ có mỗi mình anh Năm, một người đàn ông Biên Duyên vô cùng quen thuộc đang nằm trên chiếc giường đất, chỉ là người đàn ông này hiện trông rất suy yếu.
“Anh ta bị thương nặng, tạm thời không có cách nào giúp anh ta chữa trị.” Anh Năm phía sau nghe vậy cau mày, nhìn về phía Vân Tô với ánh mắt rất phức tạp.
“Anh tìm thấy anh ấy ở nơi nào?” Biên Duyên đi đến dùng dị năng kiểm tra một vòng, sau đó phát hiện trạng thái của anh rất giống lần trước, đều là sử dụng dị năng quá giới hạn dẫn đến dị năng hạch bị tổn thương.
“Sau khi mọi người và cô tách ra, tôi đưa bọn họ đến nơi an toàn thì quay trở lại tìm cô, nhưng khi tôi trở lại thì chỉ nhìn thấy một cái hố sâu, tôi đã rất hoảng sợ. Nhưng tôi lại nhớ tới câu nói của cô, tôi tin rằng cô nhất định sẽ không có việc gì, lại đoán rằng sau khi cô an toàn sẽ trở lại chỗ cũ, sau đó khi trên đường đi tìm cô, tôi thấy một vùng đất bị cháy xém, mà anh ta nằm trong bụi cỏ gần vùng đất bị cháy.” Sau khi anh Năm nói xong thì liếc nhìn Vân Tô một cái, phạm vi chiến đấu lớn như vậy, có thể thấy người đàn ông này đã gặp phải một thứ gì đó rất mạnh, người này có thể sống sót trước thứ đó, đã khẳng định năng lực của anh đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Anh ấy bị thương rất nặng, tôi sẽ đi ra ngoài tìm vài thứ, anh Năm ở lại trông chừng anh ấy nhé.” Biên Duyên thu hồi dị năng kiểm tra trong tay, nếu chờ Vân Tô khôi phục thì quá chậm.
“Cô cần cái gì, để tôi đi tìm!” Anh Năm nghe vậy lập tức nói.
“Không chỉ là dị thú, tôi cần dược liệu, khi đến đây tôi thấy bên kia có, vì vậy anh không cần lo lắng, anh cứ ở chỗ này trông chừng anh ấy đi.” Biên Duyên nói xong, để anh ta mở một cửa động ra, rồi xoay người đi ra ngoài.
Bên trong thổ lâu, anh Năm liếc nhìn người đang nằm trên giường đất một cái, sau đó thu hồi ánh mắt sắc bén lại, anh ta đứng ở bên cửa sổ nhìn theo bóng dáng Biên Duyên biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.
Sau khi Biên Duyên biến mất trong tầm nhìn của anh Năm, thì tìm một mảnh đất trống rồi lấy ra xe Món Ngon.
Sau khi cô lên xe, cô bật chế độ tàng hình rồi đi thẳng đến phòng bếp, lần này hệ thống thăng cấp cũng tạo ra nhiều sự biến hóa cho phòng bếp, trong đó, máy phục chế gien và máy sao chép là có thay đổi nhiều nhất trong mắt cô.
“Vừa lúc có thể thử kỹ năng mới.” Biên Duyên xoa xoa đôi tay nhìn những loại máy móc mới này không thay đổi nhiều so với trước đây.
“Thay đổi đồ ăn, thay đổi thực vật, thay đổi năng lượng…”
“Mở ra chế độ thay đổi thực phẩm, nấu cháo dinh dưỡng trị liệu, mô phỏng hương vị thịt lợn băm và lương khô…” Sau khi nghe hệ thống giới thiệu, Biên Duyên liếc nhìn một đống năng lượng quặng được chất đầy bên cạnh, cuối cùng cô vẫn là luyến tiếc khi dùng chúng, sau đó cô lấy số tinh hạch của thú đêm mà lần trước khi Vân Tô rời đi đã đưa cô đặt vào trong đó.
Nhìn những hàng chữ xuất hiện trên màn hình, tuy rằng Biên Duyên đã trở nên giàu có, nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến bao nhiêu là tinh hạch thú đêm mới đổi lấy được một chén cháo trị thương.